Trong phòng bệnh ánh sáng u ám, khí yên tĩnh. Thân thể của cô cô độc ở giường bệnh. Trên tay cắm dây truyền, cũng bớt khá nhiều máy móc.
Cô nhẹ nhàng tới
“Chu Thiến” giường bệnh, ánh mắt nhắm chặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hai má hóp , qua chút tức giận, vui mừng, nếu máy móc vẫn chạy bên cạnh thì thật sự cô nghĩ ở đây là một c.h.ế.t.
Chu Thiến xuống bên cạnh, sắc mặt cũng . Ngày nào cô cũng bảo dưỡng cho thể Tống Thiệu Lâm mà thể thành thế , tức giận khổ sở.
– Vì cô còn tỉnh ? Cô còn định tránh tới bao giờ? Cô khẽ .
Giọng phiêu đãng trong gian tạo thành cảm giác quỷ dị.
– Cô hại thành thế còn trốn tránh trách nhiệm ? Cô mau tỉnh trả xác cho !
Chu Thiến cô nhưng cô như con rối gỗ cũ kĩ, chút phản ứng.
– Anh Kiều Tranh về, cô gặp ? Thì chúng duyên như , cùng thích một …
Cô vươn tay nắm tay “Chu Thiến”. Tay cô vô cùng gầy yếu, quả thật là da bọc xương, làn da tái nhợt, xanh mướt, gân xanh, mạch m.á.u nổi đầy.
Tay Chu Thiến khẽ run. Cô buồn bã, nước mắt tràn mi:
– Xin cô mau tỉnh , khó khăn lắm mới gặp , dùng phận của cô để đối mặt với . Cô chờ bao lâu . giờ ngay mặt, nhưng mắt là … Cô đừng ích kỉ như , đừng trốn tránh nữa. Cô tình , cho cơ hội cạnh tranh công bằng…
Cô ôm mặt, nước mắt chảy dài qua kẽ tay. Nỗi buồn từ khi gặp Kiều Tranh úc kết, một khắc như vỡ òa.
lúc , cửa mở .
Chu Thiến theo phản xạ ngẩng đầu , nước mắt vẫn đọng khóe mi. Thấy đến, cô kinh hoảng dậy.
Đứng cửa là khuôn mặt tiều tụy của cha, phía là khuôn mặt kinh ngạc của Kiều Tranh!
Cha gầy nhiều, tóc cũng bạc . Chu Thiến ông, trong lòng vô cùng áy náy. Cha nhất định đau lòng! Rõ ràng ở ngay mặt ông nhưng thể nhận thức ông, Tống Thiệu Lâm, cô nhẫn tâm ?
Chu Minh Xa nghi hoặc Chu Thiến đang , chần chừ hỏi:
– Tiểu thư, cô là ai? Cô con gái ?
Chu Thiến kinh ngạc, chẳng lẽ cha gây tai nạn? Nghĩ , cũng hiểu ngay . Từ khi tỉnh dậy cô từng lộ diện, Triệu gia phong tỏa tin tức, vấn đề bồi thường cũng do luật sư nên cha cô nhận cô cũng lạ.
Một khi như , cũng nên phá hư khí. Lâu như mới gặp cha, cô cũng gặp ông c.h.ử.i mắng. Chu Thiến lau nước mắt :
– Cháu là bạn của Chu Thiến… chú…
Chữ “cha” thiếu chút nữa thốt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-nha-hao-mon/chuong-41.html.]
Mũi Chu Minh Xa cay cay, nức nở :
– Cảm ơn cháu đến thăm nó, nhưng mà, Thiến Thiến cũng …
Ông lau nước mắt. Chu Thiến thấy cha khổ sở như thì tim như d.a.o cắt. Cô tới, cầm tay cha:
– Chú đừng đau lòng, Thiến Thiến nhất định sẽ tỉnh .
Kiều Tranh cô đầy ý vị cũng an ủi Chu Minh Xa:
– Chú Chu, chú đừng buồn phiền quá, Thiến Thiến hiếu thảo, nhất định nỡ để chú đau lòng, nên em nhất định sẽ tỉnh .
Chu Minh Xa khổ sở nên lời, chỉ liên tục gật đầu. Sau đó ông đến bên giường bệnh, bắt đầu rửa mặt cho “Chu Thiến”. Ông nhẹ nhàng lau trán cô, hai má, khóe mắt, động tác vô cùng nhẹ nhàng, đầy từ ái
– Các cháu xem, gầy đến da bọc xương…
Ông nhịn :
– cũng cho hộ lý lau rửa cho nó, hô lý chân tay thô lậu, giờ Thiến Thiến mỏng manh như …
Nước mắt Chu Thiến rơi, cô lén lau nước mắt bắt gặp ánh mắt Kiều Tranh. Ánh mắt chút nghi hoặc cũng sự thiết vô cùng
Chu Thiến , trong lòng vô cùng chua xót. Trong lòng cô khẽ : “Tống Thiệu Lâm, thấy , Kiều Tranh đến đây, … vẫn quan tâm cô như , cô bỏ ? Mau tỉnh !
Bên , Chu Minh Xa vẫn đang :
– Từ nhỏ Thiến Thiến là đứa trẻ hiếu thuận, là chú khả năng cha , cho nó sống thoải mái. Học trung học ngoài thêm, kiếm tiền đều đưa cho chú mà chú thể cho nó học đại học… Đứa nhỏ từng yêu cầu cái gì, sinh nhật ngay cả bánh sinh nhật cũng từng ăn… Làm chú đau lòng… Đứa trẻ ngoan như mà giờ thành thế , mà cha chẳng thể giúp nó trị gây họa…
Ông xuống, nước mắt tuôn rơi.
Chu Thiến vội bước đến, xổm bên cạnh ông, cầm tay ông, chân thành :
– Chú ơi, chú đừng bao giờ nghĩ như , Thiến Thiến nhất định hiểu sự khó xử của chú. Tiền t.h.u.ố.c men cho cô nhất định ít, cô nhất định chú là bất đắc dĩ!
Chu Minh Xa như an ủi, vươn tay vỗ vỗ lưng cô, gật gật đầu.
Chu Thiến nhân cơ hội hỏi:
– Bác sĩ như thế nào, cơ hội tỉnh nhiều ạ?
Chu Minh Xa trả lời:
– Thật vết thương của Thiến Thiến đều , theo đạo lý là tỉnh. Sở dĩ còn tỉnh, bác sĩ thể là do đầu óc chấn thương. cứ bất tỉnh như nguy hiểm, cơ thể sẽ suy yếu, cơ bắp sẽ teo , lúc nào cũng thể gây nguy hiểm đến tính mạng!
Chu Thiến xong lời ông , cảm thấy cả như dội gáo nước lạnh, rét thấu xương.