Triệu lão gia t.ử hừ hai tiếng, hung hăng trừng mắt một cái đầu thẳng khỏi văn phòng
Triệu Hi Tuấn bóng cha rời , lòng cảm động suýt . Trước luôn trách cha hiểu , trách ông quá ngang ngược, bá đạo nhưng khi gặp khó khăn thì cũng là cha ủng hộ . Đây chính là gia đình ? Dù bao nhiêu khúc mắc, khắc khẩu cỡ nào cũng thể nào ngăn cách dòng m.á.u chảy trong tim
Triệu lão gia t.ử lâu thì Triệu Hi Thành đến
Triệu Hi Thành , xanh mặt, ánh mắt lạnh lùng. Anh cúi đầu ánh mắt của Triệu Hi Thành. Với cả, thấy áy náy, suy nghĩ, tình cảm đúng với vợ của , tuy rằng cố gắng khắc chế nhưng ngờ vẫn xảy chuyện, mang đến rắc rối cho bọn họ
Triệu Hi Thành khuôn mặt sưng đỏ của :
– Sao thế, cha tới ?
Ở trong dám động thủ đ.á.n.h Hi Tuấn thì chỉ cha nóng tính mà thôi. Triệu Hi Tuấn cúi đầu, khẽ gật gật đầu.
Triệu Hi Thành hừ lạnh:
– Nếu thế thì đ.á.n.h mày nữa
Anh tiến lên, nắm cổ áo Hi Tuấn, hung tợn :
– Mày đ.á.n.h mày thế nào ? Nếu vì mày, hôm nay Thiệu Lâm đám phóng viên bao vây, chật vật như . Vừa nghĩ đến cảnh lúc đó thì chỉ hận thể đ.á.n.h c.h.ế.t mày!
Triệu Hi Tuấn quan tâm hỏi:
– Chị dâu thế nào? Chị chứ?
Triệu Hi Thành liếc một cái, đó buông :
– Giờ , đưa cô về nhà
Anh chằm chằm chiếc hoa tai tai Hi Tuấn lạnh lùng :
– Chiếc hoa tai là Thiệu Lâm đưa?
Hi Tuấn vội vàng tháo xuống, giải thích:
– Anh , đừng tin những lời báo, cái chẳng qua là chị dâu tạo hình cho em thì tặng em, em… em thích nên mới đeo
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-nha-hao-mon/chuong-233.html.]
Triệu Hi Thành nhận lấy chiếc hoa tai, kĩ :
– Đây chẳng qua chỉ là chiếc hoa tai bình thường, gì mà mày thích?
Triệu Hi Tuấn hỏi mà cấm khẩu. Anh cả như chị dâu, kiểu vì nó đem may mắn gì gì đó để gạt là vô dụng.
Triệu Hi Thành sắc mặt thì thể chứng thực suy nghĩ trong lòng. Đứa em chỉ sợ là thích Thiệu Lâm . Đổi là đây, nhất định sẽ lớn tiếng chất vấn Hi Tuấn, hoặc là đoạn tuyệt quan hệ em, nếu thì cũng dây dưa gì đến . giờ dần dần hiểu , một việc ngoài tầm kiểm soát của , giống như yêu Thiệu Lâm, Thiệu Lâm yêu .
Thiệu Lâm là cô gái như , quan tâm Hi Tuấn như , Hi Tuấn yêu cô cũng chẳng gì lạ. Hi Tuấn vẫn luôn khống chế bản , che dấu chuyện nhất định cũng đau khổ. Mà Thiệu Lâm, tuy rằng cái ôm đó cũng để ý nhưng chẳng qua là vì em trai nhất thời kích động mà thôi, quá so đo?
Triệu Hi Thành đưa chiếc hoa tai cho Hi Tuấn:
– Nếu em thích thì cứ giữ . Chỉ là về những hành động đừng tái diễn nữa. Hơn nữa về cũng đừng quá cận với cô , dù em cũng là của công chúng, nhất cử nhất động đều chú ý, Thiệu Lâm cuốn vòng thị phi . Còn nữa, chuyện của em thực sự phiền phức, cần giúp gì ?
Triệu Hi Tuấn vẫn luôn nghĩ sẽ chất vấn nhưng thấy hỏi gì, còn quan tâm đến thì càng áy náy, cảm động. Anh cúi đầu, nghẹn ngào :
– Anh , em xin , đều là của em… em…
Triệu Hi Thành nhẹ nhàng cắt lời:
– Không gì cả, hiểu…
Anh qua Hi Tuấn, đến bên bàn việc, bàn là báo chí của ngày hôm nay. Anh cầm một tờ báo, những bức ảnh báo
Triệu Hi Tuấn cũng đến bên cạnh, :
– Chẳng là ai chụp nữa? Là phóng viên ? hậu trường tiệc hôm đó cho phóng viên . Hơn nữa, ảnh chụp …
Hi Tuấn chỉ một bức ảnh nhỏ khác:
– Những bức ảnh là chụp ở công ty em, ảnh chụp quần áo mặc giống , là trong một ngày. Những bức ảnh chụp trong phòng hóa trang nên em nghi chụp là ở ngay bên cạnh em, là cận bên . Có thể là nhằm em, chị dâu chỉ là vô tình lôi .
Triệu Hi Thành trầm tư một hồi, đó lắc đầu, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh tàn khốc:
– Không, những bức ảnh của đều chụp hai , hiển nhiên là nắm lấy gót chân Asin của hai . Mặc kệ thế nào, thích khiêu chiến Triệu gia chúng thì dũng cảm chấp nhận hậu quả mới ! Anh tuyệt đối sẽ bỏ qua ! Bất kể dùng các gì, cho dù đào sâu ba thước đất cũng tìm cho bằng .