Hồ Giai Giai xong lời Chu Thiến thì hi vọng đang dâng lên tan biến, càng thống thiết. Giờ cô còn tâm tư oán hận Chu Thiến, lòng chỉ lo lắng cho tương lai của , thể sa thải . Nếu thật sự ở Yêu Ti Lệ thì ở những chỗ khác tiền đồ gì?
Mà Triệu Hi Thành Chu Thiến thì cũng hiểu ý của cô, xem cô tuyệt tình, dạy dỗ xong vẫn để cho cô đường sống
Ây dà… cô gái ngốc
Lúc , chủ quản đẩy cửa .
Cô sớm trợ lý kể chuyện. dù trợ lý cũng là cấp của Hồ Gia Hào nên vẫn dám kể chuyện Hồ Giai Giai chậm trễ với khác, chỉ cho chủ quan rằng Hồ Giai Giai khách thương, khách đang nổi giận
Chủ quản , đầu tiên hung hăng lườm Hồ Giai Giai đang . Sau đó Triệu Hi Thành mà cúi đầu xin :
– Xin , chuyện đều là của chúng , xin ngài đừng giận
Sau đó trừng mắt Hồ Giai Giai đang mà khẽ quát:
– Còn mau lên, cô bây giờ còn thể thống gì nữa? Còn mau lên xin khách?
Hồ Giai Giai cũng nếu giờ bọn họ thêm nửa câu bất lợi với thì chắc chắn sẽ đuổi. Vì để cho bọn Chu Thiến nguôi giận, cũng vì tranh thủ biểu hiện mặt chủ quan mà cô lập tức nhào tới bên Chu Thiến :
– Rất xin , xin hãy tha thứ cho , cố ý, xin tha thứ cho sự sơ sẩy của
Sau đó khẽ chỉ đủ cho Chu Thiến , giọng khàn khàn:
– Xin cô tha cho một con đường sống, về dám động chạm đến cô nữa. đuổi khỏi trường, xin cô…
Cô thấy, chỉ cần Chu Thiến thể buông tha thì chỗ Triệu Hi Thành chẳng vấn đề gì nhiều. Chỉ cần bọn họ gì thì chuyện vẫn còn hi vọng, cô vẫn chút quan hệ trong công ty.
Hồ Giai Giai hai mắt đẫm lệ Chu Thiến, trong mắt là sự cầu xin. Hồ Gia Hào ở bên cũng đầy vẻ khẩn cầu
Từ khi chủ quản bước Triệu Hi Thành cũng thêm gì, giao quyền quyết định cho Chu Thiến.
Chủ quản tới, vết thương của Chu Thiến :
– Vì để an , vẫn là để chúng đưa cô đến bệnh viện , chuyện chúng nhất định sẽ xử lý cẩn thận. Trợ lý thực tập cô thương nhất định sẽ xử phạt thích đáng.
Nghe , em họ Hồ đều tái mặt. Hồ Giai Giai òa
Chu Thiến bọn họ, yên lặng một hồi lên, đến bên Triệu Hi Thành với chủ quản:
– Vậy đến bệnh viện
Những lời gây bất lợi với Hồ Giai Giai cô nhưng bảo cô giải vây cho Hồ Giai Giai thì cô cũng . Về phần kết quả thế nào thì để mặc công ty quyết định
Cô Triệu Hi Thành , khẽ :
– Cảm ơn
Rất cảm ơn tôn trọng ý kiến của cô như
Triệu Hi Thành ôm eo cô, cô dịu dàng, nhỏ giọng :
– Anh ăn cánh gà rán em
– Đơn giản thôi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-nha-hao-mon/chuong-209.html.]
Phía , Hồ Gia Hào thở phào nhẹ nhõm một . Chỉ cần thái độ của khách hàng quá kiên quyết thì phía công ty vẫn cách, ít nhất Hồ Giai Giai sẽ khai trừ
Hồ Giai Giai thì chịu đủ dày vò, sợ bọn Triệu Hi Thành thái độ cứng rắn ép công ty sa thải cô , mãi đến khi bọn họ gì mà ngoài thì tim treo nơi cuống họng cũng thả lỏng
Lúc , lưng cô mồ hôi lạnh tẩm ướt, tóc hỗn độn, mặt đầy nước mắt, theo bóng dáng họ mà mắt lóe , cũng suy nghĩ cái gì.
Đến bệnh viện, xử lý miệng vết thương xong nhưng Triệu Hi Thành cố ép cô tiêm phòng uốn ván mới về biệt thự
Trở biệt thự, trời chạng vạng.
Chu Thiến quơ quơ ngón tay , :
– Em tạm thời thể cánh gà rán cho
Triệu Hi Thành ở sô pha trong phòng khách, Chu Thiến thì kéo cô lên đùi , đó cầm lấy bàn tay thương của cô mà xót xa :
– Anh cũng đồng ý . Theo thấy, nhất em xin nghỉ phép mấy ngày , chờ tay khỏi thì , tránh nhiễm trùng.
Chu Thiến khan:
– Quá khoa trương đó. Cùng lắm thì mấy ngày em bớt việc là
Triệu Hi Thành ôm eo cô, tựa đầu cổ cô:
– Thiệu Lâm, em luôn khiến lo lắng
Phải là với đặc biệt quan tâm thì mới thể lo lắng như . Chu Thiến , trong lòng ấm áp, cô vươn tay vuốt tóc Triệu Hi Thành.
Tóc thật ngắn, hơn cứng, vuốt vuốt còn đau tay nữa
Nghe tóc như tính cách mạnh mẽ. dù là cứng rắn đến cũng những lúc dịu dàng, giống như lúc
dần dần, cổ cô thở của nào đó cho nóng rực, tay ôm eo cô cũng trở nên xa
Chu Thiến quẫn bách, vội quanh :
– Hi Thành, đây là phòng khách, hầu thể đến
Triệu Hi Thành bật , ngẩng đầu cô, đôi mắt tối đen sâu như biển, như sóng nước đang lay động:
– Em thật, em đang nhắc ôm em phòng ?
Mặt Chu Thiến nóng bừng như lửa đốt, thực sự chịu lời đùa cợt của , cô thẹn quẫn, lắp bắp :
– Em…… Tuyệt đối…… Không ý .
Anh ôm ngang cô, xa:
– Không , em chính là ý , hiểu
– Không , thả em xuống, chúng còn ăn cơm chiều
– Bây giờ chúng ăn