[Vô hạn lưu] Trò Chơi Xếp Hình - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:09:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

chính là nữ thi đáy hồ bơi.

Ba gã đàn ông cùng tay, ấn đầu bà xuống nước. Ban đầu nạn nhân còn giãy giụa dữ dội, nhưng chẳng bao lâu, tay chân mềm nhũn, im bặt. Họ tháo dây trói, rút vật chặn miệng , ném bà xuống hồ bơi.

Đoạn video dài sáu phút ba giây kết thúc tại đây.

Chứng kiến một vụ g.i.ế.c , họa sĩ sững sờ, mãi mới định thần . Ngoài cửa sổ, mưa rơi nặng hạt, tiếng "lộp bộp" vang lên liên hồi.

Lâm Chiêu Nguyệt : "Cảm ơn , nên về phòng . Máy ảnh cứ để giữ, mang nó thể gặp nguy hiểm."

Họa sĩ gật đầu, về phía cửa. Đi vài bước, đầu , nhỏ: "Lúc 'chị gái xinh ' đuổi theo chúng , ngã."

Lâm Chiêu Nguyệt tận mắt chứng kiến quá trình ngã, cô im lặng lắng . Quả nhiên, họa sĩ tiếp: " ngưỡng cửa vấp. chắc chắn nhầm! Lúc đó, Hàn cố ý vấp chân một cái."

Lâm Chiêu Nguyệt bất ngờ, bình tĩnh : "Anh Trần chết, Nam Lê Xuyên đêm nay sẽ ở một trong phòng 403. khuyên nên qua đó ngủ chung, đừng phòng 402."

Họa sĩ tỏ vẻ do dự. So với thiếu gia Nam Lê Xuyên, dĩ nhiên chơi kỳ cựu Hàn Đông nhiều kinh nghiệm đối phó với đêm tối hơn.

Anh nghĩ, trong tình huống đó, nếu đổi , lẽ cũng sẽ đưa quyết định tương tự Hàn Đông.

Nghĩ , sự phẫn nộ trong lòng dần lắng xuống.

Khi họa sĩ bước khỏi phòng, nhịn với Lâm Tiểu Mãn: "Em thật may mắn..."

Lâm Tiểu Mãn nên đáp thế nào. Khiêm tốn ư? Như thế thành khoe khoang mất. Thực lòng cô bé cũng thấy may mắn khi gặp Lâm Chiêu Nguyệt trong trò chơi ghép hình.

Họa sĩ : "Em chắc chắn sẽ về nhà, còn sẽ sống bao lâu. Thật ghen tị! Anh sẵn lòng đ.á.n.h đổi giọng để lấy mạng sống, tiếc là đổi là đổi ."

Lâm Tiểu Mãn vẫn gì.

Họa sĩ thực cần cô bé trả lời, bỏ .

Điều khiến cô bé bận tâm nhất là rào cản ngôn ngữ, giờ đây dường như còn là khuyết điểm trong trò chơi ghép hình nữa.

Mà tất cả những điều đều là nhờ chị Lâm mang .

Lâm Tiểu Mãn đóng cửa, đến bên giường.

Lâm Chiêu Nguyệt lên giường, hỏi: "Anh ?"

Lâm Tiểu Mãn trả lời. Cô bé lấy một tập giấy vuông nhiều màu sắc từ trong túi, như ảo thuật lấy một cây bút, : "Chị ơi, bảng tay của em dẫm hỏng ."

Lâm Chiêu Nguyệt nhớ một lát, hỏi: "Là Cao Khánh Tình dẫm hỏng ?"

Cô bé gật đầu. Không cố ý, chỉ là khi hai va ở góc hành lang, khi cô dậy chú ý đến chiếc bảng tay rơi đất.

"Chị, chị gấp hạc giấy ?"

Lúc Lâm Chiêu Nguyệt mới nhận , giấy mà Lâm Tiểu Mãn dùng để là giấy gấp hạc. Cô nhớ rõ từng gấp , nhưng em gái cô, Lâm Trầm Tuyết từng gấp.

Thời học, tin rằng gấp 999 hạc giấy sẽ khiến điều ước thành thật. Khi đó, Tiểu Tuyết từng gấp hạc giấy tặng cô, chị em cả đời. Nghĩ tới đây, nét mặt Lâm Chiêu Nguyệt trở nên nhu hòa hơn.

"Chị , em dạy chị ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-tro-choi-xep-hinh/chuong-25.html.]

ai cạnh , nhanh chóng gấp mấy con hạc giương cánh bay.

Lâm Tiểu Mãn lên giấy: "Tại bộ xương g.i.ế.c ?"

"Có lẽ nữ thi thứ gì đó mà , cũng thể vì bà bí mật của . Dù thế nào, tay , bà g.i.ế.c là báo ứng."

Theo lý mà , Lâm Chiêu Nguyệt đang về phía chính nghĩa, chỉ chắc phụ nữ đó đạo lý .

Cô cảm thấy e rằng .

"Có một nhiếp ảnh gia ở studio Phương Hoa đang chụp gì ngoài trời lúc nửa đêm, nhưng tình cờ 'hiện trường g.i.ế.c '. Tuy nhiên, dựa những chữ m.á.u trong tiệm, nhiếp ảnh gia công bố video, mà dùng nó để đổi lấy tiền bạc thứ gì đó khác."

Đổi với ai?

Dĩ nhiên là bộ xương.

Kết quả là hại c.h.ế.t tất cả đồng nghiệp.

Từ điểm mà xét, nữ thi g.i.ế.c bất kể tội .

Lâm Chiêu Nguyệt dự đoán, đêm nay hai sẽ gặp nguy hiểm. Khoảng hơn mười giờ, cô bảo Lâm Tiểu Mãn ngủ. Còn chỉ định chợp mắt, ai ngờ ngủ thật.

...

Nửa đêm, tiếng kính vỡ đ.á.n.h "choang" khiến cô choàng tỉnh.

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm ầm ầm vang lên, như nổ ngay bên tai.

Lâm Chiêu Nguyệt vén chăn, đến cửa sổ, giật mạnh rèm cửa .

Một tia chớp xé toang bầu trời, chiếu sáng bộ khách sạn. Đồng tử Lâm Chiêu Nguyệt giãn . Cô thấy một hình gầy hơn nam giới bình thường, hai tay trói, đang kéo lê khỏi phòng 402. Trên sàn kéo theo một vệt m.á.u dài.

Đó là họa sĩ.

Anh treo ngược , mái tóc dài mềm mại xõa , dính đầy máu. Đến lúc , Lâm Chiêu Nguyệt mới rõ, thứ trói chặt hai tay, xuyên qua xương bả vai, buộc chặt hai chân khiến thể thoát là dây thừng, mà là từng lọn tóc hoa râm.

Tư thế treo ngược khiến m.á.u dồn lên đầu, họa sĩ đang nhắm nghiền mắt mở bừng . Vẻ mặt ngơ ngác dần chuyển thành kinh hoàng, miệng bật tiếng gào thét t.h.ả.m thiết. Anh rên rỉ cầu xin: "Anh Hàn, Hàn, cứu với! Anh thể bỏ mặc ..."

"Phập—"

Sợi tóc cứng như kim thép xuyên thủng bụng , rách toạc qua sống lưng.

"Lẽ nên lời , a a a..."

Mưa lớn khiến lời của trở nên mơ hồ, ngay cả Lâm Tiểu Mãn thính đến cũng chỉ loáng thoáng vài chữ.

Từng búi tóc cắm sâu n.g.ự.c , giọng yếu ớt: "Hức hức hức, là hại ..."

Lúc , họa sĩ biến thành một con nhím hình .

Những sợi tóc đ.â.m xuyên n.g.ự.c trái, rạch một lỗ sống lưng. Một quả tim vẫn đang đập xuyên thủng, ngừng đập ngay mắt Lâm Chiêu Nguyệt.

Cùng lúc đó, đầu họa sĩ gục xuống, cứ thế treo lủng lẳng ngực, bất động.

Cho đến khi vụ t.h.ả.m sát kết thúc, phòng 402 vẫn im lặng như tờ.

Loading...