Vô Hạn Lưu: Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-01-16 22:10:33
Lượt xem: 43
Mặc dù vừa rồi còn bị dọa sợ không nhẹ, nhưng nhìn thấy Hoa mỹ nhân như vậy, trong mắt Triệu Mập lại tràn ngập vẻ mê muội.
Tô Dung cũng cuối cùng cảm nhận được một chút rung động từ đáy lòng, cảm giác rất nhẹ, nhưng không thể bỏ qua. Cô mới hiểu ra, những hành vi mất trí đó không phải là tên đầu đinh và Triệu Mập bị sắc đẹp làm mờ mắt, mà là kỹ năng tự có của Hoa mỹ nhân. Nếu không, một người dù có đẹp đến đâu, cũng chỉ khiến cô thưởng thức, chứ không phải rung động.
Còn về việc tại sao cô không bị dụ dỗ như hai người kia, Tô Dung đoán có lẽ là do tinh thần lực được tăng cường.
Nhưng nói như vậy… Tô Dung liếc mắt nhìn Tiểu Nhị vẫn bình tĩnh. Tên này cũng tăng tinh thần lực sao? Hay là có đạo cụ nào hỗ trợ?
Nhưng dù là trường hợp nào, cũng có thể thấy anh ta không đơn giản như bề ngoài.
Một ngày tốt lành
Không có thời gian để xoắn xuýt vấn đề của Tiểu Nhị, trước mặt còn có một thực vật quái dị đang nhìn chằm chằm. Tô Dung bình tĩnh xoa dịu cơn giận của Hoa mỹ nhân: “Đương nhiên không phải, nhưng lời khen vốn nên được cân nhắc cẩn thận, mới không phụ lòng vẻ đẹp của cô, đúng không?”
“Cô bé mồm mép ngọt.” Hoa mỹ nhân lại cười, tâm trạng rất tốt, “Vậy ta cho ngươi hai phút.”
Tuy thời gian rất ngắn, nhưng Tô Dung cũng không nói gì thêm, tranh thủ thời gian hỏi: “Hai người có ý kiến gì không?”
Triệu Mập vẫn đang run rẩy, môi mấp máy hai cái, thất thần lẩm bẩm: “Tôi… tôi không biết… tôi muốn về nhà, ở đây đáng sợ quá! Người đó… người đó cứ thế mà chết! Tôi muốn về nhà, mẹ ơi cứu con…”
Thôi xong, điên một người rồi.
Tô Dung đã sớm biết cảnh tượng một người c.h.ế.t sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến người khác, dù sao thời bình thường ít khi thấy người chết.
Lần trước ở chỗ Mẫn Tinh Di, tuy cô biết, nhưng rốt cuộc vì môi trường căng thẳng mà bỏ qua vấn đề tâm lý của đối phương, dẫn đến bi kịch cuối cùng.
Nhưng có kinh nghiệm lần đó, ít nhất bây giờ Tô Dung rất rõ một điều – nếu không quan tâm, Triệu Mập sẽ c.h.ế.t chắc.
Nhưng thực tế hiện tại cô còn chưa tự lo được cho mình, thì lấy đâu ra năng lực cứu người khác? Tô Dung mím môi, nhìn về phía Tiểu Nhị: “ Anh thấy cô ta thích nghe lời khen gì?”
Tiểu Nhị sờ cằm, động tác này người bình thường làm có thể sẽ hơi biến thái, nhưng anh ta làm lại toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng của người trí giả, khiến Tô Dung mơ hồ cảm thấy quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-toi-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/chuong-97.html.]
Nhưng rất nhanh lời Tiểu Nhị nói đã thu hút sự chú ý của cô: “Nhân viên lúc trước nhắc nhở nói thực vật thích nghe lời khen dành cho thực vật, thực vật có lẽ không hứng thú với việc người khác khen mình đẹp.”
Đúng vậy, “xinh đẹp” vốn là tiêu chuẩn đánh giá bằng con mắt của con người, thực vật tự nhiên không công nhận, cũng không hứng thú.
Tô Dung đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu dứt khoát khen: “Rễ của cô có thể vươn dài như vậy, chắc chắn có thể vượt qua sự bao vây của những cây cao lớn, phơi nắng được đúng không? Thật là lợi hại!”
Vừa dứt lời, ngay cả Triệu Mập đã bị dọa đến mất trí cũng lo lắng nhìn sang, chờ Hoa mỹ nhân phán xét lời khen của cô.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười vang lên, Tô Dung biết mình ổn rồi.
Quả nhiên, Hoa mỹ nhân cười nói: “Đúng vậy, ta có thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời ở vị trí này, tất cả là nhờ bộ rễ có thể co duỗi tùy ý của ta. Đúng là một đứa trẻ tinh ý, ta cho phép ngươi hỏi một câu hỏi về vườn thực vật đỏ.”
Đây rõ ràng chính là “quà tặng thêm” trong lời nhân viên nói, lời khen là do Tô Dung nói, câu hỏi tự nhiên cũng nên do cô hỏi.
Suy nghĩ một chút, Tô Dung hỏi: “Thứ đã thay đổi toàn bộ vườn thực vật đỏ, ở đâu trong ‘Rừng Phù Bạch’?”
Câu hỏi này dùng rất nhiều tâm cơ, để đảm bảo câu trả lời nằm trong phạm vi mà cô có thể kiểm soát.
Đương nhiên câu hỏi này cũng rất táo bạo, lỡ như nguồn ô nhiễm không ở “Rừng Phù Bạch”, thì câu hỏi này chỉ có thể nhận được câu trả lời phủ định. Nhưng Tô Dung tin tưởng bản thân, phán đoán của cô không sai.
Hoa mỹ nhân thu lại nụ cười trên mặt, im lặng một lúc lâu mới hơi khó chịu nói: “Ngươi đúng là ra cho ta một câu hỏi hóc búa.”
“Nhưng chị gái xinh đẹp luôn giữ lời hứa, nhất định sẽ cho tôi câu trả lời chính xác, đúng không?” Tô Dung chớp mắt.
Không biết có phải ảo giác của cô không, hình như cô nghe thấy một tiếng cười khẽ khó phát hiện.
Hoa mỹ nhân thở dài một cách đáng thương: “Thôi được rồi, ở trung tâm khu rừng. Rễ của tất cả thực vật chúng ta trồng ở đây đều nối liền với nó, chịu ảnh hưởng của nó.”