Vô Hạn Lưu: Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-01-16 22:10:16
Lượt xem: 59

Cô không dám nói thẳng là đến Trạm Dừng Chân chờ mọi người, vì trong vườn thực vật bề ngoài không có Trạm Dừng Chân. Nói thẳng ra trước mặt nhân viên nhà người ta, bị đánh cũng là tự chuốc lấy.

Nói xong cô cũng không chần chừ, bước nhanh ra khỏi Cửa hàng David. Hướng dẫn viên tuy không phải người cùng phe với họ, nhưng theo quy tắc không được chủ động hại họ. Vì vậy lời nhắc nhở của đối phương là đúng, mua đồ xong còn ở lại cửa hàng hoặc quay lại có thể sẽ xảy ra chuyện kinh khủng.

Ra khỏi Cửa hàng David, Tô Dung bất ngờ phát hiện, so với lúc vào, bên ngoài dường như trở nên mù mịt, không khí nhuốm màu trắng nhạt. Ngay cả nhiệt độ dường như cũng giảm xuống, khiến cô cảm thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài.

Việc đột ngột xuất hiện sương mù khiến Tô Dung nhạy bén cảm thấy vườn thực vật trở nên nguy hiểm hơn. Điều này rất dễ suy đoán, hai hạng mục trước đều không có người chết, nguy hiểm duy nhất có lẽ là ở “cách thức xoa dịu”.

Điều này đối với một Quái Đàm mà nói thì quá dễ dàng.

Rõ ràng, nguy cơ nằm ở phía sau. Và chắc chắn một khi xuất hiện sẽ là đòn chí mạng. Những người kiếm ít tiền lúc trước… Tô Dung mím môi, hiểu rõ lần này bọn họ chắc là lành ít dữ nhiều.

Cô lấy [Hoa Hướng Dương] nhét trong áo khoác ra, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ [Hoa Hướng Dương] khiến Tô Dung yên tâm hơn. Cô đứng bên ngoài Cửa hàng David, quan sát xung quanh.

Cách đó không xa, một ngôi nhà màu xanh lặng lẽ đứng sừng sững. Tô Dung dám chắc, lúc bọn họ đến, chỗ đó không có ngôi nhà này.

Bên cạnh ngôi nhà có một tấm biển gỗ, trên đó là dòng chữ in đậm màu đen — “Trạm Dừng Chân”.

Trạm Dừng Chân lại xuất hiện từ hư không? Tô Dung ngạc nhiên trợn to mắt, sau đó liền hiểu ra. Đúng rồi, theo suy đoán của cô, Trạm Dừng Chân là dành cho những người vi phạm quy tắc, ví dụ như quy tắc phải ít nhất ba người một nhóm.

Hiện tại cô một mình ở bên ngoài, chẳng phải là vi phạm quy tắc sao?

Đây cũng là mục đích của hướng dẫn viên, cố tình chia rẽ họ, để mỗi người đều nhìn thấy Trạm Dừng Chân này, rồi tự đưa ra lựa chọn của mình.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Tô Dung không vội vàng đi qua. Mà dựa vào tường Cửa hàng David, cúi đầu xem bản đồ.

Trên xe buýt có lộ trình cố định của chuyến du lịch lần này, tìm sẵn vị trí trên bản đồ để sau này trong tình huống hỗn loạn cũng không bị luống cuống.

“Canh tác ruộng đồng” và “Cửa hàng David” đã qua, tiếp theo là “Nhà kính ươm cây” và “Rừng Phù Bạch”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-toi-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/chuong-88.html.]

Điều khiến Tô Dung cảm thấy ngoài dự đoán nhưng lại hợp lý là “Rừng Phù Bạch” trên bản đồ lại có màu đỏ! Màu đỏ đại diện cho không có nhân viên canh gác, tức là khu vực cấm được quy định trong quy tắc vườn thực vật.

Trong lộ trình cố định của họ lại có khu vực cấm, nói thật nếu không phải quy tắc quy định bắt buộc phải đi, rất có thể cô sẽ không đi.

Hoặc là nếu không có [Thiết bị cảnh báo ô nhiễm], rất có thể cô sẽ cho rằng đây là tin tức sai lệch.

“Cô ơi, sao cô lại đứng một mình ở đây?” Không biết từ lúc nào, hai nhân viên áo đỏ đã đi đến trước mặt Tô Dung, nhỏ giọng hỏi cô.

Tô Dung chỉ vào ngôi nhà phía sau: “Tôi đang đợi bạn, họ sắp ra rồi.”

Hai nhân viên nhìn nhau, ăn ý đi đến hai bên Tô Dung, một người lịch sự nói: “Chỗ này cũng không có ghế, chúng tôi đưa cô đến chỗ khác đợi nhé.”

Nhìn hành động của họ, Tô Dung lập tức nhận ra một khi cô từ chối, hai người này chắc chắn sẽ cưỡng chế đưa cô đi.

Còn sau khi đi rồi sẽ đến đâu… Dù sao Tô Dung cũng không cho rằng bản thân vi phạm quy tắc sẽ có kết cục tốt đẹp.

Tay phải cô khéo léo thò vào túi, ngón cái ấn vào nút trên cán xẻng, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nhưng trên mặt lại bình tĩnh như thường, thăm dò nói: “Tôi có thể đến Trạm Dừng Chân đối diện nghỉ ngơi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt hai nhân viên lập tức thay đổi. Người nhân viên vừa nói chuyện như không nghe thấy cô nói gì, mỉm cười lùi lại: “Nếu cô bằng lòng ở lại đây đợi, đương nhiên chúng tôi sẽ không làm phiền cô.”

Nói rồi hắn và đồng bọn lùi ra xa, nhưng không rời đi ngay. Như thể một khi xác định Tô Dung sẽ không vào ngôi nhà màu xanh đó, sẽ lại bắt cô đi vậy.

Một ngày tốt lành

Đến đây, Tô Dung cũng xác định hiện tại cô phải vào Trạm Dừng Chân.

Cô không chần chừ, nhanh chóng đi đến trước ngôi nhà màu xanh. Cửa có dán một tờ thông báo.

Trong Trạm Dừng Chân chỉ có nhân viên áo xanh, nếu nhìn thấy nhân viên áo đỏ, hãy lập tức dùng mọi cách đuổi hắn ta đi.

Loading...