Vô Hạn Lưu: Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-01-16 22:10:54
Lượt xem: 36

“Thơm quá!”

Không biết ai đó lẩm bẩm một câu, trên mặt Tô Dung hiện lên nụ cười mãn nguyện. Mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên vô cùng tươi đẹp, hương thơm kỳ lạ hòa tan ý chí của mỗi người, như một bàn tay vô hình, xoa dịu thần kinh của họ.

Cô đã không thể suy nghĩ nữa, trên mặt hiện lên nụ cười ngây dại. Cảm giác như mình đang ở trên mây, chân dẫm lên bông, lảo đảo bước về phía hương thơm nồng nàn như đang hành hương.

“Bịch!”

Một ngày tốt lành

Đột nhiên, tiếng ai đó ngã xuống đất làm Tô Dung tỉnh táo lại. Trong mắt cô lóe lên một tia sáng suốt, lập tức sắc mặt đại biến, chuông cảnh báo trong đầu vang lên điên cuồng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Tô Dung một tay bịt mũi nín thở, lùi lại vài mét với tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, tránh xa cái cây lớn này.

Đợi lùi đến khoảng cách an toàn, cô mới thở hổn hển, như thể muốn thở ra hết nỗi sợ hãi trong lòng.

Hương hoa ngọt ngào trong lành xoa dịu cảm giác buồn nôn của Tô Dung, nhưng cũng khiến cô không dám lơ là. Sau khi bình tĩnh lại, cô chuyển từ thở hổn hển sang thở từng ngụm nhỏ, rồi lấy lại tinh thần nhìn xung quanh.

Đập vào mắt là ba người, Văn Vũ, Cao Xán, Triệu Mập đang ở dưới gốc cây lửa, mỗi người cầm một quả màu đỏ tươi, điên cuồng cắn xé. Dịch nhầy màu đỏ m.á.u dính đầy nửa mặt, theo cằm nhỏ giọt xuống quần áo, người, cỏ… khắp nơi đều có. Trên mặt mỗi người đều là vẻ mặt thỏa mãn và tham lam. Trong khu rừng yên tĩnh vang lên tiếng mút, nhai và nuốt liên tiếp.

“Điên rồi sao…” Trong mắt Tô Dung mang theo sự sợ hãi sâu sắc, cô biết rõ nếu không phải nhờ sự cố nhỏ vừa rồi khiến mình đột nhiên tỉnh táo lại, thì bây giờ mình hẳn cũng đang trong hàng ngũ của những người này.

Cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát vừa rồi Tô Dung không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa, cô chỉ cảm thấy cơ thể không phải của mình, đầu óc mê man không biết gì cả.

Đúng rồi? Còn hai người nữa đâu?

Nhận ra bên đó chỉ có ba người, ánh mắt Tô Dung đảo qua, nhanh chóng nhìn thấy Tạ Hách Hách đang nằm sấp trên mặt đất. Bên chân cậu ta có một hòn đá, rõ ràng là cậu ta bị hòn đá này vấp ngã, rồi ngất xỉu.

Âm thanh làm Tô Dung tỉnh táo lại vừa rồi cũng là do cậu ta phát ra.

Thật là kẻ may mắn. Tô Dung nhếch mép, ánh mắt chuyển hướng, cuối cùng cũng chú ý đến Tiểu Nhị đang đứng cách mình không xa.

“Sao anh không bị mê hoặc vậy?” Tô Dung hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-toi-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/chuong-109.html.]

Tiểu Nhị nở một nụ cười có thể nói là xấu xa: “Tôi đâu có vội đầu thai, đã có người chủ động muốn c.h.ế.t rồi, dĩ nhiên tôi không thể phụ lòng tốt của các người.”

Anh ta căn bản đã không đến gần cái cây này.

Tô Dung hiểu ra, lại có chút bất đắc dĩ. Lần này vẫn là do mình quá bất cẩn, chỉ cần thông minh hơn một chút, cũng sẽ không biết rõ núi có hổ, mà vẫn cứ lao vào.

“Anh nói xem, họ còn cứu được không?” Nhìn ba người vẫn đang điên cuồng ăn, Tô Dung do dự hỏi.

Bây giờ cô không dám đến gần, dù nín thở cũng chưa chắc có thể hoàn toàn ngăn chặn ảnh hưởng của quả đó. Nhỡ lại bị dụ dỗ, sẽ không có Tạ Hách Hách nào đến đánh thức cô nữa.

Tiểu Nhị hiển nhiên cũng biết điều này, chế giễu: “Có khác gì nhau?”

Dù cứu được hay không cứu được, họ cũng không thể mạo hiểm cứu người.

Thở dài, Tô Dung cũng không xoắn xuýt nữa, dùng [xẻng] kéo Tạ Hách Hách, người còn cách khá gần, ra khỏi vùng nguy hiểm, rồi nhìn cái cây lửa tuy rất đẹp, nhưng lại đầy rẫy nguy hiểm này, giọng nói đầy vẻ không chắc chắn: “Phá hủy cái cây này, quái đàm này sẽ kết thúc sao?”

Cây [xẻng] trên tay cô, một trong những công dụng là có thể đào bất cứ thứ gì được trồng dưới đất. Dù cái cây này to lớn như vậy, đối với cây [xẻng] này hẳn cũng không phải vấn đề lớn.

“Cô đoán xem?”

Tô Dung lập tức giận dữ nhìn Tiểu Nhị: “Đừng quên anh cũng đang ở trong quái đàm này! Nếu không tiêu diệt được nguồn ô nhiễm, chúng ta sẽ cùng chết, tôi không muốn… c.h.ế.t chung với anh!”

Nghe câu này, ánh mắt Tiểu Nhị phức tạp trong giây lát, sau đó trở lại bình thường, thong thả lấy ra một tấm thẻ đen: “Ai muốn c.h.ế.t chung với cô? Thấy cái này không? [Thẻ trở về hiện thực]. Đến khi chỉ còn một phút mà vẫn chưa giải quyết được, tôi sẽ dùng tấm thẻ này rời khỏi quái đàm, sẽ không bị bất kỳ tổn hại nào.”

Hèn gì anh ta lại tự tin như vậy, Tô Dung tỏ vẻ ghen tị: “Thật sự có đạo cụ như vậy sao?”

Cái này khác gì bùa hộ mệnh, áo giáp hồi sinh chứ?

Thu hồi ánh mắt, Tô Dung bất đắc dĩ nhún vai. Xem ra lần này thật sự chỉ có thể dựa vào mình rồi, nhưng cũng không có gì không quen, dù sao quái đàm trước đó rất nhiều lúc cũng đều là cô tự lực cánh sinh.

Loading...