Vô Hạn Lưu: Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-01-16 22:10:50
Lượt xem: 40

“Thứ nhất, giống như Tạ Hách Hách nói, đồ của tôi, tôi muốn phân phối như thế nào cũng được. Thứ hai, đừng gán ghép cho tôi, từ lúc cô định tấn công tôi, tôi đã nói sẽ không cho cô lợi ích vô điều kiện rồi. Thực tế, bây giờ tôi vẫn sẵn lòng để cô đổi đồ lấy thuốc cứu mạng, cô nên biết ơn mới phải. Với những gì cô vừa làm, dù tôi không cho cô, cũng không ai có thể nói tôi được gì.”

Đây là câu dài nhất mà Tô Dung nói trong quái đàm này, nhưng những lời nói ra lại khiến Cao Xán cảm thấy lạnh lẽo. Cô ta biết Tô Dung nói đúng, càng không khỏi hối hận, nếu lúc đó cô ta không tấn công Tô Dung, có phải cũng có thể giống như Triệu Mập, được cứu giúp vô điều kiện không?

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, bất cứ ai cũng phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Cuối cùng, Cao Xán đành phải lấy ra thứ mình mua được từ “Tiệm tạp hóa David”, đây là con bài mặc cả của cô ta: “Tôi chỉ có cái này thôi.”

Đó là một cái mai rùa, trông có vẻ cổ xưa, bên trên còn có rêu xanh.

Cầm mai rùa, Cao Xán tự giác giới thiệu: “Đây là [Mai rùa phòng ngự], có thể bảo vệ một lần, chỉ cần ném nó xuống đất, nó sẽ tự động biến thành mai rùa lớn, bảo vệ chủ nhân, kéo dài mười phút. Trong thời gian đó, nếu gặp phải sát thương vượt quá giới hạn chịu đựng thì sẽ vỡ vụn, sát thương còn lại chủ nhân phải tự gánh chịu.”

Cô ta không hề nói dối, bởi vì cô ta hiểu rất rõ tính đặc thù của đạo cụ phòng ngự. Loại đạo cụ này nếu dùng sai rất có thể dẫn đến cái chết, một khi bị phát hiện là nói dối, thì Tô Dung tuyệt đối sẽ không đưa [Nước hạnh nhân] cho cô ta.

Cao Xán không dám đánh cược, dù sao Tô Dung vẫn luôn thể hiện rất thông minh và nhạy bén.

“Còn một cái nữa đâu?” Tô Dung hỏi.

“Cái… cái gì mà còn một cái nữa?” Cao Xán cười gượng gạo.

Tô Dung không chút nhân nhượng, cô không phải người tốt bụng gì, có thể mềm lòng với kẻ vừa định hãm hại mình: “Lúc đó cô kiếm được 80 tiền quái đàm mà tôi nhớ không nhầm? Giá trị của cái mai rùa này, trông không giống 80 tiền quái đàm lắm!”

Một ngày tốt lành

Nếu có thể sử dụng thêm dù chỉ một lần, hoặc thời gian bảo vệ tăng lên một chút, Tô Dung có thể sẽ không nghi ngờ. Nhưng hiện tại, năng lực này quả thực không đáng 80.

“Cô không thể… cô không thể không chừa cho tôi một con đường sống chứ!” Cao Xán tức giận trừng mắt nhìn cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-toi-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/chuong-107.html.]

Tô Dung nhún vai, thờ ơ nói: “Muốn hay không tùy cô.”

Dù sao người bị cào cũng không phải cô, người hại người cũng không phải cô. Còn ở đó mặc cả với cô, thật sự cho rằng cô dễ tính sao?

“… Tôi đưa!” Nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng Cao Xán vẫn thỏa hiệp. Mạng chỉ có một, cô ta chỉ có thể đồng ý.

Nói rồi, cô ta lại ném ra một lọ bột màu xanh lục, nói với vẻ bực tức: “[Bột chân thật], rắc nó lên người một người, mười phút sau đó người đó chỉ có thể nói thật.”

“Cô đang nói dối.” Tô Dung khẳng định, cô đánh giá cô gái đang lấm lem, “Là nói dối ở đâu nhỉ? Thời gian? Công dụng? Cách dùng?”

Chú ý đến sắc mặt thay đổi của Cao Xán, Tô Dung bừng tỉnh hiểu ra: “Ồ, xem ra là cách dùng rồi. Khuyên cô bây giờ nói thật, nếu không đợi cô c.h.ế.t rồi, tự tôi đi thử nghiệm cách dùng cũng được.”

Người này chắc chắn là ác quỷ! Cao Xán gần như sắp sụp đổ, cô ta không ngờ mình chỉ nói dối một chút thôi, đã bị nhìn thấu ngay lập tức, thậm chí còn biết được cô ta nói dối ở chỗ nào. Sao lại có người có khả năng quan sát nhạy bén như vậy chứ? Ngay cả cảnh sát cũng không làm được như vậy!

Cảnh sát không làm được, nhưng thám tử thì làm được!

Tuy nhiên, Cao Xán cũng thầm may mắn, may mà đạo cụ trước đó cô ta không nói dối, nếu không chắc chắn sẽ không nhận được [Nước hạnh nhân].

“Được rồi, tôi thừa nhận.” Cô ta thành thật trả lời, “Phải cho người đó uống bột này mới được.”

Rót một nắp chai [Nước hạnh nhân], Tô Dung cầm nó trên tay quan sát: “Thật ra tôi không muốn đưa cho cô nữa rồi, cô thích gây chuyện như vậy, nhỡ lát nữa trả thù tôi thì sao? Tôi không muốn vừa phải đối mặt với quái đàm nguy hiểm, vừa phải đề phòng sự đe dọa từ những người đồng hành bên cạnh.”

“Cô!” Cao Xán vừa kinh ngạc vừa tức giận, lại nhớ đến việc mình đang bị khống chế, hơn nữa chuyện này quả thực là do mình làm không đúng, đành phải cầu xin: “Tôi thừa nhận lúc trước là tôi sai, tôi xin lỗi, tôi quỳ xuống dập đầu cho cô được không? Tôi dám đảm bảo bây giờ tôi nói đều là thật, sau này cũng tuyệt đối sẽ không hãm hại cô nữa, cầu xin cô cứu tôi với!”

Loading...