Vô Hạn Lưu: Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-01-16 22:10:41
Lượt xem: 39

Trong rừng không có một con chim nào, thực tế là không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, chỉ có tiếng bước chân của những người đồng hành và tiếng lá mục xào xạc dưới chân.

Triệu Mập rùng mình: “Nơi này trông thật kỳ quái.”

“Dù sao cũng là nơi phát ra ô nhiễm mà.” Tô Dung vừa cúi đầu nhìn bản đồ, vừa thản nhiên nói.

Trên bản đồ, chấm đỏ đại diện cho cô đang nhấp nháy ở lối vào khu vực rừng. Nơi cô cần đến là ở trung tâm, cách đây một khoảng.

“Cái đó… chúng ta thực sự phải đi tiêu diệt nguồn ô nhiễm sao?” Triệu Mập hỏi với vẻ không chắc chắn, dù trước đây anh ta chưa từng tham gia vào quái đàm, vẫn là một điều tra viên mới, nhưng cũng hiểu nguồn ô nhiễm không dễ tiêu diệt. Nếu không thì sao số lần thông báo toàn cầu lại ít như vậy?

Tô Dung nhún vai, cô cũng không nhất thiết phải tiêu diệt nguồn ô nhiễm, chỉ là – “Vậy anh biết lối ra ở đâu không? Bản đồ này không hề đánh dấu lối ra mà hướng dẫn viên nói. Nói cách khác, nếu muốn qua màn theo cách thông thường, chúng ta phải đi khắp khu rừng. Đã vậy, đi vào trung tâm rừng là con đường tất yếu.”

Lời này rất có lý, Triệu Mập trước đó không nghĩ đến điều này, cứ tưởng rằng họ chỉ còn một bước nữa là đến chiến thắng.

Anh ta ủ rũ nói: “Vậy được rồi, chúng ta đi thôi.”

Ba người tiếp tục đi sâu vào trong, chẳng mấy chốc Tô Dung đã nhận ra điều bất thường, cô dừng bước, khịt mũi: “Khoan đã, mọi người có ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng không?”

“Còn có tiếng xào xạc nữa.” Tiểu Nhị bổ sung, “Trước đó không có.”

Nghe vậy, Tô Dung im lặng, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên cũng nghe thấy âm thanh kỳ lạ.

Hình như… từ trên đỉnh đầu truyền xuống?

Cô đột ngột ngẩng đầu lên, liền thấy trên đỉnh đầu không biết từ lúc nào đã mọc ra rất nhiều dây leo, đang từ từ rủ xuống, âm thanh đó chính là do những dây leo này bò phát ra.

“Bịch!”

Triệu Mập khuỵu chân ngã xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng, mỡ trên mặt dồn hết lên gò má, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, thầm kêu cứu: “Cứu mạng! Đó là… xác c.h.ế.t sao?”

Tô Dung nhìn theo ánh mắt của anh ta, quả nhiên thấy giữa những tán lá rậm rạp, có những đôi chân lấp ló, hơn nữa không chỉ một đôi.

Ở đây, ở kia… dường như tất cả các khe hở giữa những thân cây đều treo xác chết.

Cùng với tiếng hét của Triệu Mập, những xác c.h.ế.t đó đột nhiên rơi xuống rào rào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-toi-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/chuong-102.html.]

“Bịch! Bịch! Bịch!”

Trong chốc lát, mặt đất toàn là xác chết. Đây đâu còn là khu rừng? Rõ ràng là một bãi tha ma hỗn loạn!

Đột nhiên Tô Dung tinh mắt nhận thấy đầu ngón tay của một xác c.h.ế.t vẫn còn đang ngọ nguậy. Chẳng lẽ vẫn chưa chết, còn có thể cứu được?

Một ngày tốt lành

“Có vấn đề! Chạy mau!” Tiểu Nhị bên cạnh cô quát lớn, rồi chạy trước.

Không kịp phản ứng, Tô Dung theo bản năng chạy theo sau. Triệu Mập cũng vì bản năng sinh tồn mà loạng choạng bò dậy chạy theo họ.

Tiểu Nhị vừa sải bước chạy, vừa giải thích với hơi thở đều đều: “Lồng n.g.ự.c của những kẻ này không hề phập phồng, chắc chắn đã c.h.ế.t cứng rồi.”

Người c.h.ế.t cứng rồi mà vẫn có thể cử động, thì khỏi cần nói cũng biết là cái gì rồi. Ba người không khỏi tăng tốc.

Quả nhiên, họ chưa chạy được mấy mét, những xác c.h.ế.t nằm rải rác trên mặt đất đều chậm rãi bò dậy.

Lúc này Tô Dung mới nhận ra, chúng trông không giống người sống cũng không giống người c.h.ế.t bình thường, tuy vẻ bề ngoài vẫn là con người, nhưng dưới da ẩn hiện màu xanh lục, những đường vân cùng màu chằng chịt trên mặt chúng, trông rất ghê rợn.

Những xác sống này chậm rãi bước về phía họ từng bước một. Tốc độ không nhanh, nhưng số lượng lại cực kỳ nhiều, tấn công từ bốn phương tám hướng, dễ dàng bao vây họ.

“Giờ phải làm sao đây?” Triệu Mập hỏi với giọng nức nở, nhìn những sinh vật kinh dị xung quanh giống như zombie, trong lòng đã bắt đầu tuyệt vọng. Tuy nhiên anh ta vẫn nhớ quy tắc, nên không khóc thành tiếng.

“Có vũ khí không?” Tô Dung vừa hỏi, vừa rút [xẻng] của mình ra. Ông chủ cửa hàng nói cây [xẻng] này dùng làm vũ khí cũng hoàn toàn không vấn đề gì, xem ra là chuẩn bị cho cô dùng lúc này.

Thấy cô như biến ra từ không khí một cây xẻng lớn, Triệu Mập há hốc mồm: “Không phải chứ, xẻng ở đâu ra vậy? Cô là ảo thuật gia, hay là có không gian tùy thân?”

Anh ta cũng không đợi đối phương trả lời, tự nói tiếp: “Tôi lấy đâu ra vũ khí, cả đời này chưa đánh ai bao giờ.”

Nghe vậy, Tô Dung nhanh chóng cúi xuống nhặt một cành cây khô dài trên mặt đất, tiện tay ném cho anh ta: “Vậy đây là vũ khí của anh.”

Nói xong lại nhìn sang Tiểu Nhị.

Không biết từ lúc nào anh chàng này đã rút ra một cây liềm đen, trên lưỡi liềm dát vàng, trông cao quý và bí ẩn, tuyệt đối không phải vật tầm thường.

Loading...