[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 424: Tiệc Trà Của Các Lãnh Chúa
Cập nhật lúc: 2025-10-05 11:18:36
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một ngày lâu, lâu đó, các Lãnh Chúa lượt nhận một bức thư mời tinh xảo.
Người gửi là Ân Tử Đông — quản lý Thư viện Vạn Lý Lộ — mời họ đến tham dự một buổi tiệc .
Ân Tử Đông, một quý ông phong cách cổ điển, một “mọt sách” chính hiệu. Cả đời nguyện dùng quãng thời gian hữu hạn của để vô cuốn sách vô tận, từng màng đến chuyện thế gian.
Chính vì , việc đột nhiên gửi thư mời khách đến dự tiệc , hơn nữa chủ đề là “Tên Trộm Khoét Tim”, khiến đều tin rằng — chắc chắn chuyện liên quan đến “cô ”.
Vì , các Lãnh Chúa hẹn mà cùng đến.
Giờ thì hãy xem — những ai nhận thư mời!
Vị Lãnh Chúa đầu tiên:
Ngài Từ Hanh — một quý ngài trẻ tuổi, tuấn mỹ và đầy phong độ.
Hắn luôn chải tóc hất ngược, ưa mặc vest màu xanh lam; dung mạo tinh tế, khí chất tao nhã. Vì ghê tởm sự nhơ nhớp của thế gian, chẳng bao giờ rời đôi găng tay trắng.
Người đàn ông chỉ vẻ ngoài khiến khác say mê, mà còn sở hữu một trang viên tráng lệ. Đáng lẽ , thể là tình trong mộng hảo — nhưng bi kịch gia đình khiến hóa thành một kẻ sát nhân điên loạn.
Vị Lãnh Chúa thứ hai:
Ngài Đoan Mộc — vô yêu mến.
Hắn luôn khao khát một tình yêu thuần khiết và chân thành nhất đời — nào sợ gương mặt đáng sợ ẩn chiếc mặt nạ của , đó sẽ là tình nhân chân chính mà vẫn tìm kiếm.
Ngài Đoan Mộc vẫn luôn chờ đợi.
Trong công viên giải trí ngập sắc màu lãng mạn, cô độc giữa ánh đèn mờ ảo, chờ một cô gái trong suốt như pha lê bước đến bên ...
Chỉ cần gặp , ngài Đoan Mộc mắc chứng “não yêu đương” sẽ lập tức hóa điên.
Vị Lãnh Chúa thứ ba:
Tiểu khả ái Hồng Ngọc!
Cô bé bộ lông mềm mượt, là món đồ chơi sang trọng nhất mà ai cũng nâng niu vuốt ve.
Cô tài sản riêng, ngôi trường trung học Đức Thạch chỉ là nơi cô tạm trú.
Thế nhưng, tâm nguyện cả đời của Hồng Ngọc đơn giản — tìm một “vé cơm dài hạn”, tức là một yêu thích lông xù hơn cả vàng bạc, quyền lực danh vọng.
Vì thế, cô chẳng cần nỗ lực, chỉ mong yên một con cáo muối vô tư, chẳng lật .
Chỉ cần luôn đáng yêu, cô tin rằng nhất định sẽ gặp chủ nhân nhất.
Vị Lãnh Chúa thứ tư:
Mỹ nhân khí ngút trời — Lâm Gia Quân!
Cô kiểu liễu yếu đào tơ, mà thực sự khiến khó phân biệt giới tính.
Vừa mang vẻ tuấn tú của đàn ông, sở hữu nét quyến rũ của phụ nữ — một sức hút độc đáo khiến ai thể cưỡng .
Ôi, thêm một cô gái phận trêu ngươi.
Cô những ý tưởng khác , đáng lẽ thể trở thành nữ nhà văn nổi tiếng nhất, nhưng giống như thần Hermaphroditus trong thần thoại Hy Lạp cổ — biểu tượng của sự hòa quyện giữa nam tính và nữ tính.
Mẹ cô xem cô như một quái vật, còn cha cô — dù yêu thương — vẫn thể chấp nhận con thật của con gái .
Trong thị trấn nhỏ khép kín , cô chỉ thể cố gắng giấu bí mật của bản , sống giữa hai thế giới mà chẳng thuộc trọn về nơi nào.
Vị Lãnh Chúa thứ năm:
Thiếu niên mang biệt danh “Thượng Đế”!
Chỉ trò chơi mới khiến cảm thấy vui vẻ, và trong thế giới ảo đó, luôn đóng vai Thượng Đế — nắm quyền sinh sát tuyệt đối.
Đã từng một chơi quá nhiều, khiến khó chịu đến mức đổi hẳn luật chơi: từ đó, du khách bước lãnh địa của đều cấm bất cứ điều gì liên quan đến trò chơi.
Khuôn mặt thật của , ai từng thấy.
Người đồn rằng sở hữu chiếc mặt nạ “The Mask” (Quái Kiệt Biến Hình) — món bảo vật thể khiến hóa thành bất kỳ ai mà từng gặp.
Vị Lãnh Chúa thứ sáu — Hẻm Oanh Hoa:
Hai cùng đến — Bạch Diễm Sinh, phong tình vạn chủng, và Đại đao hiệp khách Nhạc Hồng!
Mỹ nhân tuyệt sắc, quả thật thể đến suốt một đời.
Thời thiếu nữ, Bạch Diễm Sinh trong sáng, quyến rũ.
Nay, bà chủ lầu xanh trong Ngõ Oanh Hoa hóa thành đóa mẫu đơn đen nở rộ đến cực điểm, xứng danh nhất mỹ nhân Hoài Kinh.
Một phụ nữ yếu đuối, chỉ một đêm mất tất cả , trải qua nỗi đau tột cùng để đổi lấy sự trả thù bằng máu.
Thế nhưng, hùng trong lòng cô — đến quá muộn.
Nhạc Hồng, vị hiệp khách trượng nghĩa nhất đời, gan , chính trực.
Khi phận khiến họ gặp , mỗi bước tiến gần, là mỗi hận thù trong lòng cô càng sâu thêm.
Giữa họ — định sẵn là một mối dây dưa thể cắt đứt.
Vị Lãnh Chúa thứ bảy (Đêm Kinh Hoàng ở Thủy Cung):
Hai em JQ!
Khi còn sống, họ từng vô cùng giàu ; đến khi chết, dường như vẫn chẳng hề thiếu tiền.
Chỉ tiếc, nơi trú ngụ của họ nay trở thành địa ngục — khắp nơi là quái vật ghê rợn và xương chất chồng như núi.
Một mê mẩn sinh vật biển sâu, kẻ còn là quái nhân khoa học — cả hai đều là kiểu mà con gái khó lòng yêu thích.
Đặc biệt là ngài J, kẻ sở thích quái đản.
Không học thuật phân bóng, chỉ mang trong lòng một ý niệm báo thù, tự nghĩ cách của riêng : tự cắt bản thành nhiều mảnh.
#PhânCắtLinhHồn#
Ặc… chỉ nghĩ thôi thấy rùng !
Vị Lãnh Chúa thứ tám (Phố Lục Gia):
Tăng Hạo Mân — hiền lành, lương thiện; còn Bà Tăng thì đúng chuẩn kiểu “sáu nhận”!
Nếu bạn một độc ác đến , e rằng kết cục cũng chẳng khác gì — một đứa con hãm hại đến chết.
Vị Lãnh Chúa thứ chín (Đảo Sương Mù):
Tư Không Võ, kẻ điên khùng!
Á chà... đúng là một tiểu đáng thương, đáng thương đến mức khiến nên nên .
Vị Lãnh Chúa thứ mười (Quán ăn nhanh nhà M):
Hạ Hầu Vĩ, trai hiền lành quyết trả thù cho !
Đừng dại mà trêu chọc — thật thà, học giỏi, một khi dồn đến bước đường cùng... sẽ đáng sợ hơn bất kỳ kẻ điên nào.
Vị Lãnh Chúa thứ mười một (Chợ Hoa Tường Vân):
Đại lão thôi miên Mạc Dư!
Một kẻ xa đủ điều tồi tệ, một kẻ đê tiện chuyên đùa giỡn lòng .
— chính là thứ cặn bã đúng nghĩa của thế gian.
Người nâng tách lên là ngài Từ Hanh. Hắn mặt đầy u sầu, kiêu ngạo :
“Cha nóng nảy, sống cái bóng của ông từ nhỏ. Sau ông sát hại; chú thứ hai nắm quyền trong gia tộc là một kẻ thần kinh, chiếm đoạt và thường xuyên ngược đãi . là đứa trẻ đáng thương trong nhà, đến cả giúp việc cũng dám ức h.i.ế.p . Năm mười ba tuổi, lập kế hoạch cho một vụ g.i.ế.c hảo. Mụ già đ.á.n.h bằng thước, trượt chân ngã cầu thang gãy cổ — ha ha ha! Thật sự là một điều vô cùng thú vị. mê cái cảm giác đó: g.i.ế.c từng một, giam cầm chú hai cùng đàn bà c.h.ế.t tiệt . Từ đó chẳng còn tiếng ồn ào cãi vã; cả ngôi nhà lớn sự kiểm soát của , cuối cùng thể an tâm tận hưởng sự tĩnh mịch trong lãnh địa của .”
Q bật : “Anh thật đáng sợ!”
J đáp lạnh lùng: “Anh nghĩ ai cũng nhát gan, sợ phiền phức, nhu nhược như ?”
Lúc một con quái vật biển sâu thu nhỏ vươn xúc tu kéo Q về phía , nhét xuống trong cơ thể nó như thể an ủi theo cách quái dị .
J mân mê bức thư mời, khẽ càu nhàu: “Hừ—”
Đoan Mộc: “ là hài hước, thú vị, thành thật và đáng tin. Nơi nào , nơi đó tiếng . theo chủ nghĩa hảo, nhưng trớ trêu — mang một khuôn mặt vô cùng xí.
Cả đời cứu vô , là một danh y tiếng, thậm chí còn nghiên cứu loại t.h.u.ố.c mới, cứu giúp cả một phương. chỉ g.i.ế.c đúng một — cô là hậu bối của . Cô từng thề rằng, dù trở nên thế nào, cô cũng sẽ yêu . khi thấy khuôn mặt thật của , cô lộ vẻ ghê tởm. tất cả, chẳng thiếu gì, chỉ thiếu một cô gái… thể yêu linh hồn , mà cũng chấp nhận ngoại hình .”
Hồng Ngọc: “ là Hồ Ước — sinh để thực hiện điều ước cho khác! tìm một … sẽ bao giờ ước điều gì với . Và cuối cùng, tìm ! Anh là một trai trai tóc húi cua, tên là Cố Thiện An. Anh một cô em gái, nên dịu dàng với con gái. Mà cũng là con gái — nên chắc chắn cũng sẽ với ! Á chà~ So với , các thật đáng thương đấy.”
Đoan Mộc: “ đáng thương! Bởi vì đợi cô ! Cô là một đạo cô — rắc rối một chút. , dù cô tin ai, thì cũng thể tục mà.”
Từ Hanh: “Tình yêu … thật đúng là thứ nhàm chán.”
Lâm Gia Quân: “Cô tên gì?”
Đoan Mộc: “Cô tên là Cố Hề Lịch — thanh thoát, thoát tục, như một đóa lan nở giữa thung lũng vắng...”
Lâm Gia Quân trầm giọng , ánh mắt phức tạp:
“Trùng hợp thật… kẻ ác khoét tim cũng tên là Cố Hề Lịch. Cô là một ảo thuật gia, mái tóc dài màu đỏ rượu, luôn đeo chiếc mặt nạ tinh xảo che nửa khuôn mặt...”
Bạch Diễm Sinh khẽ, giọng quyến rũ mà chua chát:
“Oan gia của thì là một cô gái trung nhị đáng ghét, tự xưng là ‘Pháp sư nhập liệm, Kẻ rình rập luân hồi, Dark God Gurara!’ Cái danh hiệu quỷ quái gì thế chứ, ha ha ha! Vừa kiêu ngạo ngang ngược, miệng lưỡi độc, còn một trai trông như khúc gỗ. Thật trùng hợp, cô tên là Cố Tiểu Duyệt — cùng họ, còn tên na ná nữa chứ.”
Thượng Đế vội giơ tay, lắp bắp vì phấn khích:
“! … cũng gặp một du khách siêu may mắn! Một cô nàng thô lỗ như đàn ông, nhưng cũng họ Cố! Trời ơi, cô nhiều kinh khủng khiếp, đến mức tắt luôn hệ thống thoại cục!”
Hạ Hầu Vĩ đẩy gọng kính, giọng bình tĩnh nhưng đầy suy tư:
“E rằng… đây là sự trùng hợp đơn thuần.”
Ai đó khẽ hỏi:
“Các nghĩ… ‘cô ’ là cùng một ?”
Từ Hanh hừ lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo pha lẫn bực bội:
“Có thể trùng hợp, cũng thể tương tự. Chỉ riêng chuyện nhiều, đủ chứng minh thể là cô . Kẻ lừa đảo đáng ghét đó — keo kiệt từng lời một. Mỗi gặp nạn, cô chỉ bên cạnh xem trò vui, lạnh nhạt như thể chẳng hề liên quan. Chỉ khi kể chuyện khi ngủ cho , cô mới chịu thêm vài câu. Còn về dáng vẻ ư? Hoàn khác với những gì các miêu tả. Cô là một tiểu thư khuê các mềm yếu, luôn mặc váy xanh, lên dịu dàng và ngọt ngào... Hừ, tất cả chỉ là lớp vỏ giả tạo mà thôi.”
Hạ Hầu Vĩ: “Anh thấu sự giả tạo của cô ? Thực cô là như thế nào?”
Từ Hanh: “Lúc nhỏ thường giả vờ ngoan, trốn trong các góc khuất của lãnh địa. Cô cho kẹo, nhưng thật lòng yêu thương. Cô khen ngoan, nhưng thực cho rằng là đứa trẻ hư. Cô trái tim, nên mới thể lừa dối bé sống trong lòng . Cô với rằng cô là bà tiên đỡ đầu của , sẽ bảo vệ như bà tiên bảo vệ Lọ Lem — nhưng cô thường khiến bật . Dù bán cả tấm t.h.ả.m gì nữa, cô cũng chẳng thương xót. Cô , mà như ; nhiều khi tức đến móc đôi mắt đáng ghét đó . Thậm chí cô còn ngăn g.i.ế.c những kẻ đáng trừng phạt! Mấy kẻ bọ hôi đó gì đáng thương? Chẳng xứng để sống đời.”
Hạ Hầu Vĩ: “Anh mạnh như , vẫn mất trái tim?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-424-tiec-tra-cua-cac-lanh-chua.html.]
Từ Hanh: “Cô năng lực thiên phú kỳ lạ, khiến rơi ảo cảnh. Khi tất cả đều g.i.ế.c , cô bỗng trở nên dịu dàng với , bảo đưa khỏi ngôi nhà cũ. Trái tim rời khỏi lãnh địa, vi phạm quy tắc — và trái tim vong linh liền rơi tay cô .”
J: “Quy tắc gì ghê gớm thế, cũng là Lãnh Chúa, chẳng cũng dễ dàng rời khỏi lĩnh vực !”
Từ Hanh nhướng mày: “Anh lợi hại , mà còn để khoét tim bằng cách nào?…”
Ngài J chỉ ậm ừ, càu nhàu thốt lên một câu kiểu: “Mẹ kiếp!”
Mạc Dư khẩy:
“Thông minh quá hóa họa! Đừng giãy giụa, đừng nghi ngờ nữa — chắc chắn chúng gặp cùng một . Thật khó tin, cô thể xuất hiện hình dáng một thiếu nữ xinh , mà khi đến chỗ giả một bà lão. thậm chí phát hiện bất kỳ sơ hở nào. Một già yếu, chẳng ai hỏi tên, thế mà thể khiến rơi ảo cảnh, còn thôi miên cả — năng lực thật quá giống . Rõ ràng, chúng đến đây đều vì cùng một lý do: từng cùng một lừa dối!”
Hạ Hầu Vĩ: “Ngài Ân, xin hãy giải đáp bí ẩn cho chúng .”
Ân Tử Đông mỉm nhạt:
“Nếu kẻ khoét tim các vị đều là cùng một , các vị tin ?”
Mạc Dư bật lớn:
“Đương nhiên là ! Ha ha ha! Chúng chỉ tin phán đoán của chính . Tiếp tục — kể thêm xem nào!”
Tăng Hạo Mân: “ gặp một thiếu nữ xe lăn…”
Bà Tăng: “Cô lanh lợi, miệng lưỡi sắc bén, gan đến đáng sợ.”
Tăng Hạo Mân: “Thực , cảm ơn cô . Dựa manh mối để , cô cứu khỏi quan tài. Cô xinh , dù cơ thể khiếm khuyết, nhưng là một vô cùng lương thiện.”
Bà Tăng mím môi phản bác:
“Cô hung tàn đáng sợ, ngang ngược chịu khuất phục, sở hữu năng lực kỳ lạ — thể phá vỡ trận pháp của . Chắc chắn cô nhiều điều ác nên mới tàn tật hai chân!”
Tăng Hạo Mẫn tiếp lời:
“Mẹ là bà trụ trì miếu Tăng Công; bà cuồng tín, dùng mạng để tu luyện. Bà hạ sát chú , khiến chú c.h.ế.t yểu. Ngay cả khi trở thành Lãnh Chúa Vong Linh, vẫn thể chống bà. Nếu nhờ cô Cố, lẽ còn tiếp tay cho cái ác thêm nhiều năm nữa.”
Bà Tăng lạnh lùng:
“ sinh ở phố Lục Gia nhỏ bé, luôn cảm thấy trời bạc đãi. cố gắng tu luyện chỉ để đạt ý của : ai chồng thì trọn bổn phận, ngoan ngoãn lời. Tình yêu nông cạn, tình vô vị — con mau già , thì cứ lợi dụng, ngược đãi, g.i.ế.c dưỡng chất. Chỉ cần sống sót, con trai thể hy sinh; những kẻ tầm thường như kiến cỏ. ghét phụ nữ xinh , cũng ghét phụ nữ xe lăn… Làm kẻ dám bất kính với thần linh, khiến mưu tính của nhiều năm tan thành mây khói chỉ trong chốc lát — căm hận cô .”
Tăng Hạo Mẫn cúi đầu nhỏ:
“Vì , thực sự ơn cô .”
Bà Tăng trợn mắt:
“Kẻ phụ nữ dơ bẩn, hèn hạ — nhất định sẽ g.i.ế.c bằng cách tàn nhẫn nhất.”
Đoan Mộc xen , giọng ôn tồn nhưng cứng rắn:
“Tuy chắc cô mà bà là của , nhưng mong bà giữ chút lễ độ.”
Từ Hanh mỉa mai:
“Bà cũng xứng đáng thôi!”
Hồng Ngọc xù lông, trợn mắt đáp:
“Bà xứng!”
J: “ thì ý kiến. Dù là g.i.ế.c cô khác g.i.ế.c cô cũng — chỉ cần cô sống yên , thấy vui .”
Bạch Diễm Sinh: “Thành bại là chuyện thường tình, chẳng gì đáng .”
Nhạc Hồng: “Oẳn tù tì để định thắng thua. Ván đó, thua cô , nên trái tim vong linh thuộc về cô . Giữa và cô vốn thù oán, ngược , cô còn ơn với . Ai dám tay với cô gái nhỏ mặt , tuyệt đối . Còn cái kiểu lưng, cũng là hành vi hèn hạ. Nếu bà còn dám buông thêm một lời, đảm bảo bà sẽ bước khỏi cánh cửa .”
Sự chú ý của Thượng Đế kéo lệch: “Oẳn tù tì định thắng thua? Ba ván hai thắng ?”
Nhạc Hồng: “Đương nhiên là một ván phân định thắng bại.”
Thượng Đế: “Vậy phần cược của hai bên là gì? Có quy tắc đặc biệt nào ?”
Nhạc Hồng: “ thua thì trái tim vong linh thuộc về cô ; thắng thì cô lập tức rời khỏi lĩnh vực. Không quy tắc đặc biệt gì cả.”
Thượng Đế: “Thật lạ! Trên đời còn ngốc hơn cả .”
Ân Tử Đông đặt cuốn sách xuống, Bà Tăng: “Bà là tin thần linh, đúng ?”
Bà Tăng: “Thì !”
Ân Tử Đông: “Thế thì .”
Bà Tăng cau mày: “Ngươi ý gì?”
Ân Tử Đông bình thản đáp: “Ngày nếu gặp chân thần, nhớ cúi lạy cho tử tế.”
Bà Tăng đập bàn, giọng gay gắt: “Các đều bệnh ?! Sao các mà cứ như đang bênh vực kẻ điên chuyên m.ó.c t.i.m khác! Khoét tim đau chắc?! Làm khiến các sung sướng lắm ?”
Mặt Đoan Mộc và Mạc Dư đồng loạt đỏ lên, ánh mắt thoáng lúng túng, tránh .
Bà Tăng hất mạnh tách , bỏ .
Tính chất buổi tiệc khác xa với những gì bà mong đợi.
Tăng Hạo Mân chỉ gượng, cúi đầu bóc vỏ kẹo, chậm rãi bỏ viên kẹo ngọt miệng — như thể vị ngọt thể xoa dịu đôi chút nỗi cay đắng trong lòng. Tổn thương cha gây cho con cái là vết thương chẳng bao giờ lành. Không chạm thì thôi, chạm sẽ rỉ máu.
Hạ Hầu Vĩ: “ may mắn hơn , vì yêu thương sâu sắc. cũng nỗi bất hạnh riêng — mà nương tựa c.h.ế.t t.h.ả.m rõ lý do. Dù thể tự tay g.i.ế.c kẻ thủ ác, khiến chịu nỗi đau gấp trăm, ngàn , thì cũng thể sống .”
Ngài J chẳng mấy hứng thú với những lời đó — điều quan tâm chỉ là kẻ thù.
“Nói về cô .”
Hạ Hầu Vĩ trầm ngâm một lúc đáp: “Cô sừng đầu, đuôi phía , cánh lưng, tóc xoăn nhỏ màu đen. Trang điểm quá đậm nên rõ mặt. Cô nhiều thoát khỏi cạm bẫy tử thần, đến cả vong linh cũng sợ. Dường như cô chẳng nhiều lòng thương xót, nhưng điều với chính kẻ chủ mưu. Rõ ràng thấu sự giả dối của , mà vẫn im lặng . Thần Chết cũng thấy khó xử — ưa cô , nhưng chẳng thể gì, còn đ.á.n.h cho một trận vô ích. Từ khi trở thành Lãnh Chúa Vong Linh, đây là đầu tiên gặp một kỳ lạ đến .”
Ngài J hỏi: “Anh khoét tim bằng cách nào?”
Hạ Hầu Vĩ nhếch môi: “Cô nhân cơ hội mà kiếm chác. đ.á.n.h bại bởi… cái gọi là ‘thuật đại pháo miệng’. Cô rằng ‘ nào con trở thành ác quỷ’. Một câu khiến chấn động đến thất thần. Nếu , nhất định bịt miệng cô .”
Ngài J liếc quanh, giọng lạnh nhạt: “Có vẫn còn lên tiếng ?”
Thượng Đế liếc sang nửa bên cạnh — kẻ đó trông thật gớm ghiếc. Một nửa cơ thể là thứ vật chất đen đặc quánh như nước mũi, thôi thấy ghê tởm; nửa còn vẫn là gầy guộc. Thực , hai phần hề cân xứng — phần vật chất đen đang dần nuốt chửng phần cơ thể , đến mức n.g.ự.c bao phủ.
Tư Không Võ cảm nhận ánh của , khuôn mặt vặn vẹo, thần sắc điên cuồng: “Đàn ông một ai ! Còn phụ nữ đều là những kẻ yếu đuối, nhát gan và vô dụng!”
Các lãnh chúa: "..."
Đây là một bé nhầm phim trường ?
Mạc Dư : “Cô thông minh như , đối phó với một Lãnh Chúa Vong Linh đầy sơ hở thì việc khoét tim chẳng gì khó. Sau quãng thời gian ngắn tiếp xúc với các vị, nghĩ trái tim hẳn là thứ cô khoét dễ dàng nhất.”
Kết quả, tiểu hồ ly đáng yêu lắc đầu: “Không nha! Trái tim Vong Linh là do chủ động khoét đưa cho Cố Cố đó~”
Ân Tử Đông dường như vẫn đang chăm chú sách.
Ngài J cau mày: “Ngươi bệnh ?”
Hồng Ngọc hớn hở đáp: “, đúng, đúng! Cố Cố chính là t.h.u.ố.c của . mắc bệnh ngày ngày gọi khác ước điều ước, chỉ Cố Cố mới chữa thôi!”
Ngài J: “…”
Mạc Dư cợt: “Thế còn thì ?”
Ngài J lạnh lùng liếc một cái, một lời.
Q thì thầm: “Người khoét tim trai … là hai bạn mới quen của .”
Mạc Dư kinh ngạc: “Hai ? Cô còn thể phân ?”
J bật : “Song trùng nhân cách ? Ha, chắc là trò lừa thôi.”
Q kiên nhẫn giải thích: “Một là chị gái dịu dàng tên Cố Lãng Lãng — thích giảng đạo lý, kiên nhẫn và nghề giáo viên. Nhân cách thứ hai là Cố Hề Lịch, giống — thích chuyện nơi đông , nhút nhát, sợ sệt và giỏi từ chối khác. Anh trai cũng thấy , cô thật sự song trùng nhân cách. Vẻ ngoài của cô khi nhân cách đổi khác, điều đó chắc chắn giả. Có lẽ các gặp chỉ là nhân cách còn trong cơ thể cô thôi.”
J nhún vai: “Không hổ là c.h.ế.t vì ngu ngốc. Song trùng nhân cách thì phân tách thêm nhân cách dễ thôi, nhưng ngoại hình cũng đổi ? Quần áo, trang điểm thể khác, nhưng sừng với đuôi thì ? Anh — còn cả sừng, cả đuôi! Cô chắc chắn năng lực đặc biệt!”
Mạc Dư suýt bật , dỗ trêu Q: “Thế trai khoét tim kiểu gì?”
J giành : “Cô thừa lúc khác gặp khó, liền tát tai giật tóc, ai đ.á.n.h kiểu đó chứ? Cô đúng là mụ chanh chua. Nếu lúc đó chỉ cô là phụ nữ, và nếu thực sự mất cảnh giác… thì cô đừng hòng lấy trái tim ! — xem, ai cô khoét tim theo kiểu nào ?”
“Nói những chuyện vui của các , để vui vẻ một chút.”
Đoan Mộc : “Tình yêu là mù quáng. Trái tim vốn thuộc về cô , cô lấy , cũng chẳng nỡ giận.”
Từ Hanh nhạt: “Tình yêu mù quáng, chỉ kẻ yêu đơn phương mới mù quáng thôi. Cô chỉ trái tim , chứ chẳng cần con .”
Đoan Mộc: “…”
Thượng Đế bình thản : “ là tuân thủ luật chơi. Cô vượt qua từng cửa ải, cuối cùng đạt điểm tuyệt đối. Trái tim Vong Linh là phần thưởng xứng đáng dành cho cô .”
Lâm Gia Quân lên tiếng: “Điểm yếu chí mạng của cô phát hiện, nên oan. Cái c.h.ế.t triệt để với là một sự giải thoát. cũng thiệt — đoạt vài năm tuổi thọ của cô , khiến cô chịu tổn thất lớn. Xem như chúng hòa .”
“Điều thật lợi hại!” ai đó buột miệng khen.
Mạc Dư nhún vai: “Đức tính truyền thống — tôn trọng già, yêu thương trẻ nhỏ! Bà lão tóc bạc trắng, chỉ một trái tim Vong Linh thôi, xem như hiếu kính bà .”
Ân Tử Đông ngẩng đầu liếc Mạc Dư một cái, cuối cùng vẫn vạch trần . Chủ yếu là vì những từ như “tiểu nô lệ”, “tiểu M” — thật sự thể mở miệng , cũng chẳng tiện bẩn tai khác.
J nhướn mày: “Hôm nay đúng là kỳ lạ, nam nữ già trẻ đều đủ! Cô giỏi thật, diễn luôn cả nhà ?”
Đoan Mộc nheo mắt, giọng ngọt đến phát ngấy: “Bảo bối của khác biệt chứ~”
Mạc Dư bật : “Sở thích cũng… gợi cảm lắm~”
Q tò mò đến phát điên, ghé sát hỏi khởi xướng buổi tiệc : “Ân , vì khoét tim ?”
Ân Tử Đông thở dài, giọng buồn bã: “ quá nhiều .”