[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 416: Đinh đoong!

Cập nhật lúc: 2025-10-04 18:55:51
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Lịch Lịch, khi nào chúng rời khỏi đây?”

 

Cố Hề Lịch thu dọn đồ đạc, đáp lời Bạch Đậu Tử:

cũng , nhưng chắc là sắp .”

 

Hôm đó, khi xe buýt đến trạm cứu trợ thì là nửa đêm. Cố Hề Lịch xuống xe liền đưa đến căn phòng chuẩn sẵn. Tính đến nay, ba ngày trôi qua, công việc duy nhất của cô mỗi ngày là học tập.

 

Từ khi đến đây, cô từng gặp du khách nào khác. Nếu , của trạm cứu trợ cũng cản cô gặp họ — nhưng cô đồng đội, nên chẳng ai để gặp cả.

 

Nhiệm vụ học tập kèm cặp một đối một vô cùng nặng nề, gần như chiếm trọn bộ thời gian trong ngày của cô.

 

Ngôn ngữ chung tinh tế, Cố Hề Lịch cần học nữa.

chỉ ngôn ngữ thôi vẫn đủ — đó mới chỉ là bước đầu để thoát khỏi cảnh “mù chữ”.

 

Còn nhiều thứ khác cần học.

Trình độ văn hóa của Liên bang ở tuổi hai mươi ba như thế nào, cô cũng đạt đến trình độ .

 

Mặc dù sở hữu năng lực ghi nhớ tuyệt vời, Cố Hề Lịch vẫn cảm thấy đau đầu.

 

Thế nhưng cô hề phản kháng.

Những gì học lúc , cô chắc rằng — sớm muộn cũng sẽ ích.

 

Từ những gì thấy, cô hiểu nhiều điều về Liên bang.

 

Bạch Đậu Tử ghế, đưa hai chân đung đưa.

“Ở đây chán lắm, rời sớm.”

 

Cố Hề Lịch dễ dàng thông cảm — nơi thật ngột ngạt. Rõ ràng tất cả đều là thật, nhưng ai nấy cứ như robot. Giáo viên phân tới dạy cô, ngày nào cũng kè kè bên cô hơn tám tiếng mà chỉ về bài vở; chuyện phiếm thì càng .

 

Sau mấy ngày quen , vị giáo viên nữ vẫn từng một .

 

Cố Hề Lịch thầm nghĩ: Tiêu chuẩn tuyển quân nhân của Liên bang chẳng lẽ là cần biểu cảm mặt lạnh?

 

Cô xoa đầu Bạch Đậu Tử bảo ngoài chơi. Cậu thể thoải mái chạy nhảy ngoài — trạm cứu trợ hạn chế tự do của du khách; họ chỉ lung tung. Bạch Đậu Tử cần học nên cần phòng học.

 

Nói là “chơi” cho oai, thực ngoài dò la tin tức. Bạch Đậu Tử nhỏ con, ít ai để ý tới nên dễ dàng thu thập thông tin.

 

Giáo viên tới thì khách đến . Người đến là Ngô Vượng Châu, tới để từ biệt.

 

“Bảy cùng rời thư viện, hai nhóm . Mã Hữu Hữu là sớm nhất — tới hành tinh biên giới gần Trái Đất nhất. thấy mà giật ; đổi hẳn, như biến thành khác. Chuyện của trai tác động lớn tới , nghĩ vẫn hồi phục.”

 

Cố Hề Lịch hỏi: “Cậu tự buông thả bản ?”

 

Nếu thật thì phụ lòng lo lắng của Mã Lận.

 

Ngô Vượng Châu phủ nhận: “Không ! thấy trong từng lỗ chân lông của vẫn đầy ý chí chiến đấu.”

 

Quân đội đồn trú ở trạm cứu trợ chịu trách nhiệm truy tìm mất tích. Ở đây Mã Hữu Hữu thể tìm thấy Khương Chí; căn bản cách dò tung tích . Thật , dò cũng vô dụng — kể từ khi đến trạm, các du khách sắp xếp hộ khẩu theo Liên bang.

 

Theo luật Liên bang, g.i.ế.c chịu tội. Nếu thể g.i.ế.c , Ngô Vượng Châu lẽ cũng sẵn lòng “ném một viên gạch” giúp. Nếu Khương Chí gây loạn, họ mất một đồng đội.

 

Cố Hề Lịch :

“Liên bang Vũ trụ rộng lớn như , tìm Khương Chí thật quá khó.”

 

Khương Chí năng lực thiên phú, khả năng cao sẽ điều đến các hành tinh biên giới. Dù Mã Hữu Hữu dò la tin tức của ở đó, thì bé còn thể gì để báo thù đây?

 

, chút hy vọng vẫn hơn là tuyệt vọng.

 

Trốn thoát khỏi Trái Đất vốn chuyện thể — ít .

 

Nếu Mã Hữu Hữu từ bỏ ý định báo thù cho trai, chừng, thật sự thể thành công.

 

“Ai mà chẳng nghĩ !”

 

Ngô Vượng Châu khẽ thở dài:

“May mà ba chúng vẫn phân đến cùng một hành tinh. Đừng nghĩ đồng đội quan hệ huyết thống là xa lạ — thật , còn thiết hơn cả nhà.”

 

Cố Hề Lịch hỏi:

“Các ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-416-dinh-doong.html.]

Ngô Vượng Châu đáp:

“Hành tinh hiệu XCV-567, gần với hành tinh chủ. Số tinh tệ chúng tích góp lẽ đủ mua nhà, nhưng nếu trả góp thì vẫn . Giáo viên — đến 567 sẽ sắp xếp việc , lương cao, trả nợ nhẹ nhàng, chút áp lực. Nếu nghỉ ngơi vài tháng mới bắt đầu cũng . Ba tháng đầu chính phủ sẽ lo ăn ở, , chẳng cần lo gì cả.”

 

Nói đến đây, như trút gánh nặng, giọng nhẹ nhõm hơn hẳn, ánh mắt cũng rạng rỡ khi nhắc về tương lai:

“Có cơm ăn, áo mặc, còn đối mặt với nguy hiểm từng giờ từng phút. Nếu Liên bang chịu kết hôn với Trái Đất, nhất định sẽ yêu đương thật đàng hoàng... Ôi, xa .”

 

Cố Hề Lịch mỉm :

“Rất !”

 

Cô cũng từng tưởng tượng về cuộc sống khi rời Trái Đất — một cuộc sống yên bình nơi quê hương mới. Chính những ước mơ tươi là lý do cô bao giờ nản lòng, cũng là động lực để cô tiếp tục tiến về phía .

 

Mua một căn nhà lớn, sống cuộc đời nhỏ, và lo hậu sự cho Bố Vàng — đó là tất cả những gì cô mong .

 

Ngô Vượng Châu cô, :

“Trước đây chúng còn dè chừng cô lắm, mới nhận cô thực là một .”

 

Cố Hề Lịch đáp gọn:

.”

 

Kẻ sẽ bao giờ thừa nhận là kẻ , mà cũng chẳng thích khác gọi .

 

Ngô Vượng Châu mỉm :

“Cô Cố, cô sẽ đến hành tinh chủ đúng ?”

 

Cố Hề Lịch khẽ gật đầu:

“Ừm.”

 

Ngô Vượng Châu tiếp:

“Nghe du khách đến hành tinh chủ đều tặng nhà... Thật quá.”

 

Cố Hề Lịch nhướng mày:

“Anh ghen tị ?”

 

Ngô Vượng Châu bật :

tham lam đến . Sống sót là may mắn lắm . Cho một hành tinh biên giới, cũng mãn nguyện — nào dám kén cá chọn canh.”

 

...

 

Đối với Trái Đất từng trải qua tận thế, chỉ cần nơi nương , thế là gọi là nhà.

 

Như là đủ .

 

Cố Hề Lịch vỗ vai :

“Chúc các thượng lộ bình an.”

 

Ngô Vượng Châu đáp:

“Thượng lộ bình an!”

 

Khi rời , chợt đầu :

“Nơi cô ở một , còn rộng hơn chỗ của ba chúng cộng đấy.”

 

Cố Hề Lịch hỏi:

“Lớn hơn bao nhiêu?”

 

Ngô Vượng Châu đáp:

“Ít nhất cũng gấp ba ... còn thấy khi hơn thế nữa.”

 

Cố Hề Lịch chỉ khẽ mỉm , thêm gì.

 

...

 

Ngày hôm , ba Ngô Vượng Châu lên phi thuyền rời khỏi Trái Đất. Cố Hề Lịch cửa sổ, theo phi thuyền dần khuất xa, trong đầu hiện lên khuôn mặt của những quen cũ — những cô từng gặp trong Lĩnh vực vong linh, nhanh chóng chia ly. Không họ vượt qua cửa thành công, rời khỏi Trái Đất ?

 

Năm ngày , Cố Hề Lịch nhận thông báo: chiến hạm đến đón cô tới nơi. Cô chỉ mất một giờ để thu dọn hành lý, đó dẫn Bạch Đậu Tử lên chiến hạm — một vật thể khổng lồ. Trước khi lên, Cố Hề Lịch , chỉ cô là du khách bằng chiến hạm, những khác đều rời bằng phi thuyền. Chiến hạm khác biệt, cũng đồng nghĩa với mức độ an cao hơn.

 

Hồ Ly Đỏ vẫn đang ngủ say; từ khi trong ngọc, cô bé từng tỉnh dậy ngoài. Cũng thật trùng hợp, khối ngọc phù hợp với thuộc tính của cô bé, giúp cô hấp thu ít lợi ích. Nhờ khế ước chủ tớ, Cố Hề Lịch thể cảm nhận tình trạng của Hồ Ly Đỏ, nên yên tâm.

 

Khi chiến hạm rời khỏi Trái Đất, Cố Hề Lịch bên cửa sổ, lặng lẽ hành tinh xanh dần nhỏ trong tầm mắt. Sang ngày thứ hai của hành trình, cô còn ngoài nữa.

 

Chiều ngày thứ ba, trong lúc chiến hạm thực hiện bước nhảy gian, nó bất ngờ tấn công bởi một thế lực rõ danh tính. Sau nửa giờ giao chiến ác liệt, chiến hạm phá hủy — bộ nhân viên đều may gặp nạn.

 

 

Loading...