[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 408: Thư viện Vạn Lý Lộ (10)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 17:56:00
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếp tục “Hồi ký”, nội dung lúc kể đến thời thơ ấu của Ân Tử Đông — từ khi bé tròn ba tuổi và bắt đầu mẫu giáo.

 

Tuổi thơ của bé thực sự thú vị. Ân Tử Đông nhỏ xíu, thấy cục phân tròn tròn đất cũng thấy mới lạ, còn đưa tay sờ thử. Lúc đang độ tò mò khám phá thế giới, thậm chí còn ý định cho miệng! May mà trông kịp thời phản ứng, nếu chắc xảy “thảm họa” thật .

 

Đây đúng là lịch sử đen kinh điển!

 

Cố Hề Lịch che miệng khúc khích — chủ yếu là vì trong cảnh hiện tại, cô tiện lớn.

 

Quay vấn đề chính — khi Ân Tử Đông bắt đầu mẫu giáo, bộc lộ rõ tính cách đặc trưng của : cực kỳ thích sách, là một “mọt sách” chính hiệu. Ngược , khả năng vận động tay chân kém; thích chạy nhảy, cũng chẳng mặn mà với việc chơi đùa cùng các bạn nhỏ khác. Chỉ cần ôm một cuốn sách, Ân Tử Đông thể yên cả ngày.

 

Ban đầu, hai vợ chồng Ân Bách Lạc – Trương Tiểu Nga cảm thấy vô cùng vui mừng. Ở cái tuổi mà phần lớn trẻ con đều nghi ngờ mắc chứng tăng động, thì con trai họ trầm , chăm chỉ học hành, tương lai hứa hẹn lắm chứ!

 

dần dần, họ nhận chuyện hề như tưởng tượng.

 

Trẻ con dáng vẻ của trẻ con — quá khác biệt, chính là điều kỳ lạ.

 

Ân Tử Đông yêu sách đến mức si mê, điều đó chỉ ảnh hưởng đến bản mà còn đến cả những xung quanh. Và đáng tiếc là, phần lớn những ảnh hưởng đều .

 

Có một từ gọi là “thủ bất ly quyển” — tay rời sách. Ân Tử Đông chính là như . Cậu bé thật sự thể rời sách dù chỉ một lúc; hễ đặt xuống là liền mất cảm giác an . Vì thế mà ngã bao nhiêu , nhưng vẫn rút bài học nào.

 

Hậu quả nghiêm trọng hơn là thị lực của dần suy giảm.

 

Cha Ân Tử Đông cảm thấy đến lúc giúp con đổi. Ban đầu, họ chọn cách nhẹ nhàng: khuyên bảo, giảng giải, dùng những điều thú vị trong thế giới bên ngoài để thu hút con, bồi dưỡng thêm sở thích mới.

 

Một , Trương Tiểu Nga đưa con trai đến công viên giải trí. Cô chọn trò tàu lượn siêu tốc — hồi hộp kích thích — để con trải nghiệm cảm giác mới. Ân Tử Đông vẫn nhất quyết buông cuốn sách đang cầm tay. Vì mải , chẳng hề hét lên tiếng nào từ đầu đến cuối.

 

Rời khỏi công viên, còn nghiêm túc với :

 

“Mẹ, con cần đến công viên giải trí . Con xem sách là . Cách tiết kiệm tiền, đỡ tốn thời gian của , điều tuyệt vời nhất là xếp hàng.”

 

Có lý... đến mức khiến cứng họng!

 

Đến lúc , ngay cả Trương Tiểu Nga cũng bắt đầu cảm thấy — con trai thật sự vấn đề .

 

Trong công viên giải trí đầy rẫy tiếng trẻ con, lấy một đứa nào giống con trai họ.

 

Hai vợ chồng bàn bạc, dạy dỗ con thật để nó trở nên hoạt bát, cởi mở hơn. Mỗi ngày nên chỉ vùi đầu sách, mà cần ngoài chơi đùa, tiếp xúc với thế giới nhiều hơn.

 

Ân Bách Lạc gọi con trai:

“Con trai, đây xem bố mua cho con mô hình ô tô !”

 

Ân Tử Đông đáp mà mắt vẫn rời trang sách:

“Đợi con xong trang .”

 

Ân Bách Lạc thương con hơn cả vợ, nỡ nghiêm khắc, đành kiên nhẫn chờ suốt nửa tiếng. Đến khi phòng con trai, ông chỉ thấy trống trơn — Ân Tử Đông biến mất, chỉ để một mẩu giấy nhỏ đầu giường.

 

Cậu bé Ân Tử Đông ngày một lớn, và trong vài năm đó, cả nhà như bước một “cuộc chiến du kích” thật sự. Cậu thông minh nên sớm nhận cha khó chịu với việc suốt ngày sách. Cậu , với phận của một đứa trẻ, thể công khai chống đối cha , nhưng cũng buông bỏ cuốn sách trong tay. Vì , Ân Tử Đông chỉ thể giả vờ ngoan ngoãn, thỉnh thoảng phân tâm một chút để đối phó với họ.

 

Cậu bao giờ cãi trực tiếp. Mỗi khi khiến cha nổi giận, liền nũng, giả ngốc hoặc né tránh.

 

Hai vợ chồng vẫn mất kiên nhẫn, nhưng chính Ân Tử Đông chịu hết nổi .

 

Đặc biệt là khi nhận cha ngày càng nghiêm khắc, ngày càng tỏ rõ sự bất mãn với thói quen sách của . Họ bắt đầu lấy danh nghĩa phụ để kiểm soát chặt chẽ thời gian của .

 

Thế là Ân Tử Đông nghĩ một cách giải quyết “dứt điểm” — bỏ nhà .

Không lời nào, để lời nhắn, lặng lẽ biến mất.

 

Không ai ngờ một đứa trẻ nhỏ như dám tự bỏ . Cậu thậm chí còn thuận lợi rời khỏi huyện, tìm đến thư viện trung tâm thành phố.

 

Khi phát hiện con mất tích, cả nhà gần như phát điên. Nhà tan thành một mớ hỗn loạn, ngã kẻ đổ, Trương Tiểu Nga vì quá xúc động mà ngất xỉu tại chỗ.

 

Trong khi đó, Ân Tử Đông đang yên trong thư viện, đắm chìm giữa biển sách. Canh đúng thời gian, chủ động gọi điện về nhà, dùng giọng điệu đầy lý trí và bình tĩnh — như thể đang đàm phán — để chuyện với cha .

 

“Con hy vọng cha đừng can thiệp tự do của con. Con thích sách, và sẵn lòng dành trọn cuộc đời ngắn ngủi cho nó. Xin cha đừng ngăn cản con.

Nếu cha bằng lòng tôn trọng con, con sẽ về nhà.”

 

Một bé mới bảy tuổi, thể bình tĩnh đến thế khi mặc cả với cha .

 

Hai vợ chồng Ân Bách Lạc – Trương Tiểu Nga cuối cùng cũng đành đồng ý.

 

Khi con trai trở về, họ dám trách mắng nửa lời. Một đứa trẻ chủ kiến đến mức — lời nó , nào thể xem thường. Nếu chỉ cần một trận đòn là thể khiến nó ngoan ngoãn, thì dễ mấy; nhưng rõ ràng, đ.á.n.h cũng vô ích, thậm chí còn thể khiến nó bỏ nhà nữa.

 

Họ chỉ còn tự an ủi: Con trai thích sách, chứ mê cờ bạc. Nhà nào chẳng mong con thành rồng, thành phượng — thích sách dù vẫn hơn là ngoài chơi bời lêu lổng.

 

Cứ như !

 

Chỉ thể chấp nhận rằng họ sinh một đứa con trai “mọt sách” đến cực đoan.

 

Trong cuộc chiến gia đình , chiến thắng rõ ràng là Ân Tử Đông bảy tuổi.

 

Từ đó về , những việc “ cần thiết” đều loại bỏ khỏi đời sống của .

 

Cậu thể yên tâm, vô tư mà sống — bởi với Ân Tử Đông, ngoài việc sách, thứ khác đều là vô nghĩa.

 

Thoạt , đây dường như chỉ là một vở kịch nhỏ giữa con trai và cha trong một gia đình bình thường.

 

Cố Hề Lịch cảm nhận sự lạnh lùng của Ân Tử Đông qua từng câu chữ.

Cậu bé hề bận tâm đến cảm xúc của cha , cũng chẳng màng đến sự an nguy của họ — chỉ cần đạt mục đích của là đủ.

 

Cậu dành trọn tình cảm cho sách vở.

 

Ân Tử Đông dần lớn lên, trở thành một “ khổng lồ” — xác của trưởng thành nhưng tâm tính như đứa trẻ. Tay chân vụng về, động việc gì; năm loại ngũ cốc chẳng phân biệt nổi; say mê sách đến mức thể ăn uống suốt cả ngày. Những nhu cầu sinh lý bình thường, đều thể thản nhiên bỏ qua.

 

May mắn , cha đều là giáo viên, nên quãng thời gian học của Ân Tử Đông trôi qua khá yên bình, chịu đựng bạo lực học đường. Cậu cứ thế thuận lợi học hết đại học.

 

Với thành tích xuất sắc, ngoài chỉ thấy một chút “kỳ lạ” cũng cho là dễ hiểu — yêu sách đến mức , thể đạt thành tích như thế?

 

Sau khi nghiệp, Ân Tử Đông lựa chọn thủ thư trong thư viện của trường.

 

Cha từng cho rằng thể tương lai tươi sáng hơn, nên kiên quyết phản đối. ý kiến của họ, đối với Ân Tử Đông mà , chẳng chút ý nghĩa nào.

 

Từ khi chuyển ký túc xá, hiếm khi về nhà. Có chút khả năng kinh tế, Ân Tử Đông tìm thấy một thú vui mới — sưu tầm sách.

 

Đọc sách, yêu sách, tích trữ sách — Ân Tử Đông trở thành một “mọt sách” , theo đúng nghĩa của từ .

 

Để một cuốn sách quý, Ân Tử Đông sẵn lòng đường xa, đến bất cứ nơi nào.

Nhờ sở thích mới , còn là một “trạch nam” thâm niên nữa, bắt đầu bước ngoài, giao tiếp với .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-408-thu-vien-van-ly-lo-10.html.]

 

Thực , bao giờ thiếu khả năng giao tiếp — , thể, mà vì .

Trong mắt , điều đó đơn giản là… cần thiết.

 

Ân Tử Đông từng yêu đương, cũng kết hôn.

 

Năm ba mươi sáu tuổi, lâm bệnh nặng. Dù đang bôn ba khắp nơi, vẫn trở về.

Đến khi bệnh tình của nguy kịch, Ân Tử Đông vẫn đang đường tìm một cô bản — bản in độc nhất vô nhị.

Kết quả, ước nguyện gặp con trai cuối của Trương Tiểu Nga… thành.

 

Ân Bách Lạc gọi điện cho con trai, giọng nghẹn ngào cầu xin:

“Con trai, con sắp qua khỏi , con về …”

 

Ân Tử Đông đáp, giọng bình thản đến lạnh lùng:

“Đây là cô bản. Nếu con , khác sẽ lấy mất.”

 

Ân Bách Lạc hét lên trong tuyệt vọng:

“Mẹ con sắp c.h.ế.t !”

 

Ân Tử Đông chỉ :

“Giá trị của sách còn vượt xa ý nghĩa của sự sống. Mẹ con… sẽ hiểu thôi.”

 

Ba tháng , Trương Tiểu Nga qua đời.

 

Khi , Ân Tử Đông mới trở về quê nhà.

 

Ân Bách Lạc quyết định đoạn tuyệt quan hệ cha con, từ đó còn qua .

 

Còn Ân Tử Đông — vẫn bận tâm.

 

Cậu hề cảm thấy buồn bã.

 

Giờ đây, Ân Tử Đông còn cần cha . Cậu thể tự sống đời, độc lập. Trong mắt , sự tồn tại của cha , , bạn bè bất kỳ mối quan hệ xã hội nào khác — tất cả chỉ là những thứ vô ích, lãng phí thời gian quý báu mà thể dành để sách.

 

Sau , Ân Tử Đông đột ngột qua đời vì bạo bệnh ngay trong thư viện.

Trước khi chết, vẫn còn nhiều cuốn sách kịp xong.

Vì chấp niệm quá sâu, thu hút vô vật chất tối lang thang trong gian. Chúng đồng hóa cơ thể , biến thành Lãnh chúa Vong linh — từ đó bất lão bất tử, thể dành trọn vĩnh hằng để sách.

 

Và trong thế giới , sách chờ .

 

Thời gian… là vô tận.

 

Chẳng trách “Hồi ký Ân Tử Đông” chỉ mỏng đến — bởi cuộc đời của thực gì đáng ghi .

Nếu cuốn hồi ký liệt kê tất cả những quyển sách từng , e rằng nó sẽ dày đến vô biên.

 

Sự say mê của Ân Tử Đông đối với sách vượt xa hứng thú dành cho con .

 

Lãnh chúa Vong linh như thoạt vẻ vô hại, thậm chí trầm tĩnh và an .

 

nếu nghĩ kỹ, sẽ thấy càng đáng sợ hơn — bởi ngay từ khi còn là , thái độ của Ân Tử Đông đối với sự sống là thờ ơ.

 

Cha sống cùng bao năm vẫn thể khiến nảy sinh chút tình cảm nào, huống hồ là xa lạ.

 

Sinh tử của kẻ khác — tuyệt đối quan tâm.

 

...

 

Cuốn sách khép bằng việc Ân Tử Đông trở thành Lãnh chúa Vong linh, sở hữu sinh mệnh vô hạn.

Nội dung hề tiếp về cuộc sống đó của lẽ bởi vì 【Mỗi đều là một cuốn sách】, mà con mới chính là “sách”. Khi biến thành Vong linh, còn là con nữa, vì thế “cuốn sách” cũng dừng tại đó.

 

Cố Hề Lịch vốn hy vọng tìm bí mật của Lĩnh vực thông qua “Hồi ký”, nhưng xem điều đó là thể.

 

Cuốn Hồi ký thể tùy tiện giữ . Nếu cô mượn cuốn khác, trả cuốn đang giữ.

May mắn là chỉ một , cô ghi nhớ bộ nội dung. Phần nào quên, Bạch Đậu Tử chắc chắn cũng nhớ.

 

Khi mở cửa phòng cá nhân, Cố Hề Lịch thấy Nhị Mễ Ngũ đang bên cạnh — dáng vẻ cho thấy rõ là đang đợi cô.

 

Cố Hề Lịch hỏi:

“Có chuyện gì ?”

 

Nhị Mễ Ngũ đáp:

“#¥%...&*”

 

Tốt lắm. Trong tai cô chỉ thấy tiếng “bíp bíp” — tất cả câu chữ đều hệ thống tắt tiếng.

 

, cô vẫn hiểu đang về Tiểu Tinh linh.

 

thấy gì cả!” — Cố Hề Lịch nhún vai, chỉ đầu .

 

Nhị Mễ Ngũ vội vàng gật đầu, chỉ về phía một Lão làng ở gần đó.

 

Ánh mắt Cố Hề Lịch trầm xuống.

 

Anh ... thấy Tiểu Tinh linh ăn não hoa của Lão làng đó ?

 

chẳng ... chỉ những kẻ phạm quy mới ăn não hoa ư?

 

“Tiểu Tinh linh sẽ kiếm ăn theo định kỳ ?”

 

Cố Hề Lịch khẽ hỏi, lập tức chuyển chủ đề: “ đói , nhà ăn chuyện nhé?”

 

Nhị Mễ Ngũ: “...”

 

— Cô còn ăn nổi .jpg

 

=...=

 

【Streamer thật sự nhiễm độc ! Cả cái Lĩnh vực cũng nhiễm độc mất thôi!】

 

【Mở livestream tưởng xem cảnh kinh hồn kích thích, ai ngờ... Toàn là sách, .】

 

【"Hồi ký Ân Tử Đông" đúng là phong cách hài hước thật, hề khó.】

 

【Càng xem càng thấy thú vị đó chứ!】

 

【Chỉ là... Ân Tử Đông , thật sự khốn nạn!】

 

thấy thể hiểu . Anh sinh khác thường, chuyện tình cảm — lẽ bản cũng .】

Loading...