[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 400: Thư Viện Vạn Lý Lộ (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 17:16:14
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đây là một hành lang dài, đường lui, chỉ thể tiến về phía .

 

Bên cạnh cô là mười một du khách khác, tất cả đều tụ trong gian .

 

Cố Hề Lịch rõ tình hình xung quanh, thấy sải bước tới. Nơi gần Trạm Cứu Hộ — những ai thể đến đây, tất nhiên đều Tân Binh. Cô thấy chút hoảng loạn nào khuôn mặt họ.

 

Ai nấy đều tính toán riêng, rõ bước tiếp theo gì. Không ai bối rối luống cuống… Ngay cả khi “Thư Viện Vạn Lý Lộ” phần đặc biệt, họ vẫn giữ sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

 

Trên tường treo một tấm bảng chỉ dẫn, rõ: “Thư Viện Vạn Lý Lộ – Lối .”

 

Thực tế, nơi chỉ một con đường duy nhất.

 

Việc ném du khách trực tiếp Lĩnh Vực cho thấy: tiến Lĩnh Vực cần điều kiện, giống như khi Lĩnh Vực Công Viên Giải Trí mua vé — “vé” chính là điều kiện để bước .

 

“Thư Viện” chắc chắn bán vé, nhưng điều kiện là gì thì vẫn ai rõ. Suốt dọc đường, Cố Hề Lịch luôn cẩn thận quan sát, song hành lang bình thường, bất kỳ dấu hiệu manh mối nào khác.

 

Cô ngửi thấy mùi mực sách dày đặc lan tỏa dọc theo hành lang — càng sâu trong, mùi càng nồng nặc, như thể khí cũng nhuộm bằng mực đen.

 

Khi cả đoàn đến lối , thứ cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

 

Ngay cửa dán một tấm bảng lớn, ghi rõ “Quy Tắc Thư Viện Vạn Lý Lộ”:

 

Thứ nhất: Người ăn mặc chỉnh tề, cấm .

Thứ hai: Người yêu quý sách, cấm .

 

Trang phục của Cố Hề Lịch dĩ nhiên thành vấn đề. Cô Lĩnh Vực là Thư Viện, nên đặc biệt chú ý đến cách ăn mặc. Những trang phục quá lòe loẹt dị dạng đều loại bỏ; nhiều thiết lập nhân vật cô từng nghĩ đành gác , cuối cùng mới chọn hình tượng đuôi rắn.

 

Việc biến đôi chân thành đuôi rắn tiêu hao ít năng lượng, nhưng hiệu quả thị giác thì thể phủ nhận.

 

che kín, cô vẫn tỏa sức quyến rũ khó diễn tả — thứ cảm giác khiến khác bất giác dõi theo, dù chính họ cũng hiểu vì .

 

Nhìn tấm bảng quy tắc, Cố Hề Lịch thầm hiểu: những điều ghi ở đây tuyệt đối vi phạm.

 

Cô và các du khách khác đồng loạt chỉnh quần áo, cố gắng khiến từng nếp áo, từng đường gấp đều ngay ngắn hảo, như thể chỉ một vết nhăn nhỏ cũng thể khiến cánh cửa khép vĩnh viễn.

 

Rẽ qua một góc, mắt liền hiện cảnh tượng tráng lệ của Thư Viện Vạn Lý Lộ.

 

Từ cửa chỉ thể thấy một phần bên trong, nhưng đủ khiến ngẩn ngơ. Thư viện cổ kính, hoa văn chạm khắc tinh xảo, những giá sách gỗ khổng lồ xếp tầng tầng lớp lớp, cao đến mức ngẩng đầu mới thấy đỉnh. Sách nhiều đến vô tận, mùi giấy cũ hòa cùng hương mực nồng nàn, tạo nên một bầu khí trang nghiêm thần bí.

 

Chưa bước , thể cảm nhận sự nghiêm cẩn và trật tự nơi đây.

 

Rõ ràng, đây là nơi thể . Cánh cửa thư viện mở toang, phía còn vật cản — rõ là cần quẹt thẻ, xác minh phận thực hiện nghi thức gì đó.

 

Ngay sát lối là một chiếc bàn nhỏ. Trên bàn đặt sẵn giấy, bút, mực, nghiên và vài quyển sách mở sẵn, tựa như chờ đợi ai đó xuống điều gì.

 

lúc các du khách đang ngơ ngác hiểu, một tiểu nhân cánh bất ngờ chui từ một trong những quyển sách.

 

Nó chỉ lớn cỡ ngón tay cái, trông sống động — kích thước gần như bằng Bạch Đậu Tử.

 

Bạch Đậu Tử lập tức kích động: “Lịch Lịch Lịch...”

 

Cố Hề Lịch khẽ nhỏ, giọng đầy cảnh giác:

“Đừng kích động, tuyệt đối đồng loại của nó.”

 

Một du khách nữ đầu liếc cô một cái, ánh mắt mang theo sự dò xét. Trước khi , cô còn cố tình đảo mắt quanh bên cạnh Cố Hề Lịch.

 

Cố Hề Lịch lập tức hiểu — phụ nữ thính giác đặc biệt, thể thấy cô đang chuyện với Bạch Đậu Tử nên mới chú ý đến.

 

Điều khiến cô ngạc nhiên là: khi phát hiện bên cạnh Cố Hề Lịch chẳng ai, du khách nữ hề tỏ vẻ bất ngờ, cứ như thể... đây là chuyện bình thường.

 

Trong mười một du khách lão làng , chắc chắn ít ngọa hổ tàng long.

 

Tiểu tinh linh rõ ràng kém xa Bạch Đậu Tử, độ tinh xảo cùng đẳng cấp. Chỉ cần qua là — đôi bàn tay nhỏ bé của nó khớp xương, móng tay, cảm giác “ thật” đủ.

 

Nhan sắc thì càng... miễn bàn.

Khuôn mặt nó tròn vo như một cái bánh bao trắng, hai hạt thủy tinh đen gắn mắt, một nút đỏ miệng, thậm chí cả mũi.

 

Trong khi đó, Bạch Đậu Tử trông như phiên bản thu nhỏ của con — tinh xảo, sinh động và đáng yêu.

 

Còn tiểu tinh linh ... chằm chằm lâu quá chỉ thấy rợn rợn — kiểu quỷ dị khiến buồn tránh xa.

 

Nó ngáp một cái thật lớn, dáng vẻ uể oải như mới ép tỉnh ngủ, dậm mạnh hai cái lên quyển sách bên cạnh. Từ khe hở giữa những trang giấy, bay thêm hai tiểu tinh linh nữa.

 

“Lại việc ...”

“Thật đáng ghét!”

mới ngủ xong mà!”

 

Miệng thì than thở ngừng, nhưng ba tiểu tinh linh vẫn lơ lửng bay lên, chụm đầu to nhỏ một lát, đó chỉ cao nhất trong đám du khách, với giọng chua loét:

 

“Anh ! Ra đây!”

 

Người gọi chính là gã cao hai mét rưỡi — từng cùng chuyến xe với Cố Hề Lịch.

 

Tình hình vẫn còn rõ ràng, nên chỉ thể ngoan ngoãn bước theo.

 

Hai tiểu tinh linh, mỗi đứa ôm một thiết kiểm tra an ninh còn to hơn cả cơ thể chúng, bay vòng quanh đàn ông cao lớn, cẩn thận quét từ đầu đến chân. Tiểu tinh linh thứ ba thì lượn vòng quanh vài lượt, đó ba đứa tụ , thì thầm bàn bạc điều gì đó.

 

Chắc là đang thảo luận kết quả, vì nhanh đó, chúng thống nhất ý kiến.

 

Một tiểu tinh linh trong đó bay tới, đưa cho cao hai mét rưỡi một tấm thẻ mỏng màu trắng.

 

“Vào ! Anh đạt yêu cầu .”

 

Cố Hề Lịch thấy bộ cuộc trao đổi của chúng, nhưng đáng tiếc là hiểu nổi.

Dù tiểu tinh linh tiếng , chúng vẫn ngôn ngữ riêng, lọt tai cô chỉ là một chuỗi âm thanh lủng củng, lải nhải, như tiếng ruồi vo ve đầu đuôi.

 

Sau đó, ba tiểu tinh linh gọi riêng ai nữa, mà chỉ vẫy tay hiệu cho xếp hàng theo thứ tự.

 

Xét thấy đầu tiên cửa là một gã cao lớn, các du khách nhanh chóng thống nhất — xếp hàng từ cao xuống thấp.

 

Cố Hề Lịch vặn ở giữa hàng.

 

Người đầu tiên đạt yêu cầu nhanh chóng xuất hiện — một du khách nam, mặc áo ba lỗ tay và dép lê.

 

Trước đây, Cố Hề Lịch từng gặp Lĩnh Vực nào yêu cầu về trang phục. Vậy mà ở đây, chỉ vì ăn mặc đạt chuẩn mà phép , đúng là khó tin.

 

Chuyện chẳng khác nào mua đồ ăn mang miễn phí — rõ ràng đồ ăn sạch sẽ, vệ sinh, còn bổ dưỡng, nhưng vẫn chê bao bì . Thuần túy là màu!

 

Làm bộ tịch, rườm rà phiền phức đến mức khó hiểu!

Hoàn lợi mà còn vẻ, thật khiến bực !

 

Các du khách khi tiến Lĩnh Vực đều sẽ chọn trang phục phù hợp với . Người dép lê tuy hiếm, nhưng nếu lý do thì cũng chẳng gì lạ. Ví dụ như du khách lẽ Năng Lực Thiên Phú của liên quan đến lửa, khiến nhiệt độ cơ thể luôn cao. Mặc ít và dép lê, chẳng qua là để giảm nhiệt mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-400-thu-vien-van-ly-lo-2.html.]

 

Thế nhưng, tiểu tinh linh vẫn phán đạt yêu cầu.

 

Anh cũng thể đầu bỏ — bởi đằng đường lui.

 

Cố Hề Lịch tinh ý nhận : nơi chỉ lối , hề lối .

 

Khác với Công Viên Giải Trí, nơi lối ngay cạnh lối , Nhất Cao Đức Thạch, nơi cổng trường là lối là lối , ở đây thì như .

 

Việc tự tìm lối chắc chắn sẽ khiến độ khó khi thông quan tăng lên đáng kể.

 

Người du khách đạt yêu cầu tách khỏi hàng, chậm rãi bước về phía . Ánh mắt Cố Hề Lịch lướt qua , môi khẽ nở một nụ quyến rũ, chẳng hề bận tâm đến ánh đ.á.n.h giá của đối phương, dáng vẻ vẫn bình thản và tự nhiên.

 

Bị Cố Hề Lịch , vành tai khẽ đỏ lên, như chợt nhận điều gì, vội , dám đối diện nữa.

 

Rất nhanh, trấn tĩnh .

 

Anh Lĩnh Vực đạt yêu cầu thì chỉ cách tự khiến bản đạt yêu cầu.

 

Cố Hề Lịch hiểu rõ: định xếp hàng , mà đang tìm mục tiêu để tay.

 

... Anh sẽ chọn phụ nữ.

 

Bởi vì mặc quần áo phụ nữ chắc khiến đạt chuẩn, mà những ở đây thể chỉ dùng giới tính để phán đoán mạnh yếu.

 

, một hồi cân nhắc, chọn một đàn ông vóc dáng tương đương với mục tiêu.

 

Cố Hề Lịch nhớ, còn tình nghĩa cùng chuyến xe buýt.

 

Chuyến xe buýt thứ nhất: Cố Hề Lịch và nhóm bốn .

Chuyến thứ hai: một nam, một nữ — hiển nhiên là một cặp đôi.

Chuyến thứ ba: hai chung, cùng với một đội ba .

 

Người du khách đạt yêu cầu chính là một trong ba của đội ba .

 

Giờ phút , định tay gây sự, đồng đội tất nhiên sẽ khoanh tay , mà phía đối diện cũng chẳng chịu để yên.

 

Không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng đến ngạt thở.

 

Giữa lúc đó, Cố Hề Lịch khẽ mỉm , nụ mềm mại nhưng mang theo sức nặng khó lường.

Cô nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng chắn giữa hai nhóm .

 

Du khách nam đạt yêu cầu quát lên:

“Cô tránh ! Đừng xen chuyện liên quan.”

 

Cố Hề Lịch bình thản đáp, giọng mềm như lụa mà vẫn khiến dừng :

“Muốn đạt yêu cầu, cũng cần dùng đến bạo lực. cách.”

 

Người đàn ông nheo mắt cô, nhưng chạm ánh mắt của Cố Hề Lịch, liền chút chột — như thể tinh thần bỗng nhiên kéo xuống một tầng.

 

Anh mơ hồ cảm thấy nên to tiếng với cô như , mà giây tiếp theo, trong lòng dấy lên nỗi kinh hoàng khó hiểu.

 

— Tại ... cảm giác chứ?

 

Người phụ nữ chắc chắn vấn đề!!!

 

Cố Hề Lịch đảo mắt:

“Nhìn gì mà bằng ánh mắt đó? Cứ như đang ý đồ . Nếu sợ các loạn khiến cũng mất tư cách Lĩnh Vực... thì chẳng buồn quan tâm đến các !”

 

Ba tiểu tinh linh hành động chậm, nếu xảy xô xát, e rằng nhiều sẽ kịp . Quần áo đạt yêu cầu còn cấm cửa, chẳng lẽ đ.á.n.h xem là hành vi đạt yêu cầu ? Khả năng phán trực tiếp là “ đạt yêu cầu” quả thật cao.

 

Những hóng chuyện cũng thể vạ lây.

 

Ngô Vượng Châu lập tức phụ họa:

“Để cô Cố thử một chút cũng tốn bao nhiêu thời gian.”

 

Vị du khách đạt yêu cầu nhịn hỏi:

“Cô họ Cố ? Tên gì ?”

 

Cố Hề Lịch khẽ hừ một tiếng:

“Nhìn gì? Chẳng lẽ hỏi thì nhất định trả lời ?”

 

Vị du khách lập tức nghẹn họng, nên lời.

 

Đồng đội của kéo tay , dùng giọng cầu khẩn với Cố Hề Lịch:

“Cô Cố, cô cách gì ?”

 

Cố Hề Lịch bình thản đáp:

“Quần áo đạt yêu cầu thì cho đạt yêu cầu thôi.”

 

Đạo lý ai cũng hiểu, nếu thì vị du khách đạt yêu cầu chẳng đến mức cướp quần áo của khác. Mọi còn đang nghi ngờ cô đang “ màu” , thì thấy cô bảo du khách đạt yêu cầu cởi quần áo .

 

Sau đó, cô rút từ túi đeo hông một miếng da thỏ cùng vài mảnh vải trắng.

 

Còn cả kim chỉ nữa ?!

 

Những ngón tay trắng nõn như ngọc của cô linh hoạt cầm cây kim mảnh, khâu qua khâu miếng da thỏ. Chưa đến ba phút , một đôi giày da thỏ đời — đế giày, trông giống vớ một chút.

 

Áo thì may thêm tay áo, còn quần vốn đủ độ dài nên cần chỉnh sửa.

 

Ngô Vượng Châu nhỏ giọng hỏi:

“Cô Cố, Năng Lực Thiên Phú của cô chẳng lẽ là ‘Túi của Doraemon’ ? Trong túi đeo hông của cô cái gì cũng hết ?”

 

Cố Hề Lịch tiết lộ thông tin về Lĩnh Vực nhỉ?

 

Đương nhiên là .

 

Cô khẽ hé môi, thè chiếc lưỡi rắn đỏ tươi, khiến Ngô Vượng Châu đang gần giật lùi một bước.

 

“Hí hí hí hí ~”

 

Cố Hề Lịch duyên, giọng kéo dài như trêu chọc:

“Năng Lực Thiên Phú của rốt cuộc là gì... chẳng lẽ còn ?”

 

=……=

 

cũng tò mò, trong túi đeo hông của Lịch Lịch rốt cuộc chứa cái gì thế??】

 

【Cố ca: Mị lực vô hạn, chỗ đặt.】

 

【Thấy Lịch Lịch trêu mà tim đập thình thịch, mặt nóng bừng... á á á á, chắc chắn thôi miên !!!】

 

 

 

Loading...