[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 394: Chợ hoa Tường Vân (15)
Cập nhật lúc: 2025-10-03 16:11:37
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạc Dư trừng mắt cô, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận, như thể nhất định moi một câu trả lời cho bằng .
Cố Hề Lịch chỉ cảm thấy bất lực:
“Ta thừa nhận là đang đùa giỡn cháu, cháu thấy vui hơn ?”
Mạc Dư: “...” bệnh chắc?!
Rõ ràng là càng tức hơn!
Cố Hề Lịch thản nhiên :
“Vậy thì thôi. Có chằm chằm cũng chẳng mọc bông hoa nào . Nếu thật sự bản lĩnh, cháu rời khỏi gian ngay lập tức ?”
Mạc Dư: “...”
Hắn rõ, nhất thời khả năng đó.
Thoát khỏi sự kiểm soát cần thời cơ, chứ tự nhéo một cái là tỉnh ngay .
Cố Hề Lịch giơ tay lên, xòe năm ngón …
“Nhìn đây, thư giãn nào.”
Lúc quá trình mới thực sự bắt đầu — một bộ quy trình thôi miên mà Cố Hề Lịch học lỏm áp dụng.
“Khi gọi cháu là Tiểu Mạc, cháu sẽ dần thả lỏng. Hãy tưởng tượng đang một chiếc giường êm ái, mùi cỏ xanh thoang thoảng, ánh nắng dịu dàng chiếu lên , thật ấm áp. Cháu sẽ ngủ, nhưng ngủ ngay. Mỗi gọi Tiểu Mạc, cháu sẽ gạt bỏ những tạp niệm trong đầu, thấy buồn ngủ thêm một chút.”
“Tiểu Mạc, đây, chỉ cần thôi.”
Mạc Dư khẽ nhếch môi:
“ vẫn tỉnh táo, cô thôi miên . Bà ơi, bà nghĩ dùng thủ đoạn mà thành thạo nhất để đối phó với ? Vô ích thôi.”
Cố Hề Lịch chỉ mỉm .
“Tiểu Mạc, bụi hoa bên cạnh.”
Mạc Dư bất giác đầu. Cuối con hẻm phủ đầy hoa Bỉ Ngạn đỏ rực, từng cánh hoa lay động khẽ theo gió. Hắn rõ từ khi nào một chiếc giường mềm mại, phủ chăn trắng nhẹ như mây. Cả cơ thể hầu như chẳng còn cảm giác nặng nề, chỉ thấy một luồng ấm áp dịu dàng vây lấy.
Gió nhẹ nhàng, lướt qua má nghịch ngợm chạy bụi hoa đùa giỡn.
Mạc Dư ngắm những đóa Bỉ Ngạn, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Cố Hề Lịch nhận thời cơ tới.
“Tiểu Mạc, cháu kỹ … Gió quỹ đạo của nó. Hãy dõi theo từng cánh hoa, cháu sẽ thấy cách gió đang vận động. Một bông… hai bông… những đóa hoa ngoài rìa khẽ lay động, dần dần đến cả những đóa hoa gần trung tâm cũng rung rinh theo làn gió.”
Mạc Dư khẽ thở: “ thấy mệt… thật sự chỉ ngủ một giấc.”
Cố Hề Lịch dịu giọng: “Ngủ chuyện dễ dàng. Trước hết, cháu cần thả lỏng …”
Mạc Dư hỏi, mắt vẫn còn ánh sáng tỉnh táo: “Vậy… gì?”
Câu hỏi , rõ ràng là một sự khiêu khích cuối cùng.
“Tiểu Mạc, khi đếm đến mười, cháu sẽ chìm giấc ngủ sâu.”
“... Một, hai, ba… mười!”
Mạc Dư khẽ thở dài, chìm hẳn giấc ngủ.
“Từ giờ trở , cháu sẽ tuân theo mệnh lệnh của .”
Mạc Dư đáp: "Vâng, Chủ nhân!"
Cố Hề Lịch: "..."
Cái danh xưng “Chủ nhân” là ?
Hắn vô thức gọi như thế, khiến Cố Hề Lịch khỏi nghĩ thầm – bình thường … chơi bạo ? Một buổi thôi miên nghiêm túc, mà chỉ vì hai chữ , bầu khí lập tức biến thành đầy màu sắc giới hạn, dễ khiến liên tưởng linh tinh.
Cố Hề Lịch giữ bình tĩnh, tiếp tục lệnh:
“Khi cháu ‘Bỉ Ngạn hoa trắng’, cháu sẽ lập tức bước trạng thái thôi miên, tuân phục , coi là Chủ nhân thể kháng cự. Bất kỳ yêu cầu nào của , cháu đều thấy hợp lý, tuyệt đối nghi ngờ, chỉ phục tùng. Khi ‘Bỉ Ngạn hoa tàn’, cháu sẽ tỉnh , quên sạch chuyện xảy trong suốt quá trình thôi miên, và tự lấp đầy ký ức trống bằng một logic hợp lý.”
Mười giây .
“Bỉ Ngạn hoa tàn.”
Mạc Dư lập tức tỉnh dậy. Trong ký ức của , thời gian vẫn dừng ở khoảnh khắc Cố Hề Lịch bắt đầu thôi miên. Trong gian tâm linh, hề cảm thấy bất kỳ trống nào. Nửa nửa , cô, sẵn sàng chế giễu.
Cố Hề Lịch thẳng vấn đề:
“Chìa khóa xe ở ?”
Mạc Dư khẽ há miệng, suýt chút nữa buột lời chỗ giấu chìa khóa. chỉ trong tích tắc, lờ mờ nhận sự thúc giục bất thường . Hắn cứng , mím chặt môi, quyết để lộ nửa chữ.
Cố Hề Lịch : “Tiểu Mạc, Bỉ Ngạn hoa trắng.”
Mạc Dư lập tức mềm nhũn, đôi mắt mở liền khép . vẫn giữ im lặng, hé răng.
Cố Hề Lịch hiểu ngay: đây là vì Mạc Dư thôi miên , vẫn còn kháng cự. Điều đó dễ hiểu — cô nhà thôi miên chuyên nghiệp, chỉ học lỏm vận dụng năng lực thiên phú Ngôn Linh để thử, trong khi đối phương là một bậc thầy thôi miên. Ở giai đoạn , khiến mất trí là điều thể, tức là đến lúc để cô hành động quyết liệt.
…Dục tốc bất đạt.
Cô dần dần sâu thêm trạng thái thôi miên.
Cố Hề Lịch hỏi: “Tiểu Mạc, Lão Cung là ai?”
Câu hỏi chạm tới giới hạn kháng cự của Mạc Dư.
“Một du khách thôi,” đáp.
Cố Hề Lịch tiếp: “Cháu tẩy não ?”
Mạc Dư khẽ: “‘Chủ nhân’, cách gọi tầm thường quá. gọi là cấy ghép ký ức. một đoạn ký ức mới chỗ ký ức cũ của .”
Cố Hề Lịch hỏi tiếp: “Còn bọn tân binh thì ?”
Dù ký ức đổi, tính cách một hình thành trong thời gian dài vẫn khó xóa sạch. Cố Hề Lịch tin những du khách kỳ cựu hành động nông nổi như ba tân binh đó chỉ vì mất một vài ký ức.
Mạc Dư đáp: “Họ chỉ là mấy bình thường bắt về thôi.”
Ba đó ban đầu vốn chỉ là thường trong vị diện Chợ hoa Tường Vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-394-cho-hoa-tuong-van-15.html.]
Trong Lĩnh vực Vong linh cũng thể tồn tại thường. Cho dù Lãnh chúa g.i.ế.c sạch những kẻ bên trong khi tái sinh, thì khi lĩnh vực khuếch trương, nó vẫn sẽ nuốt chửng thêm những khu vực mới.
Trừ khi lĩnh vực xuất hiện ở nơi hoang vu , còn nếu , sớm muộn gì cũng sẽ cuốn khi quá trình khuếch trương diễn .
Thực chất, với những vị diện khác ngoài Trái Đất, đây cũng chẳng khác nào một loại t.h.ả.m họa tận thế. Vong linh già , cũng thật sự “chết”. Không ai rốt cuộc “sinh mệnh” của chúng kết thúc ở . Cho dù tốc độ khuếch trương chậm đến mấy, thì cuối cùng vẫn sẽ ngày lĩnh vực nuốt chửng cả một hành tinh.
…Vậy g.i.ế.c Lãnh chúa nghĩa là cứu thế giới ?
Không đơn giản như . Chỉ g.i.ế.c Lãnh chúa là đủ, bởi lĩnh vực vẫn sẽ công nhận kế vị. Muốn một lĩnh vực thật sự biến mất, diệt trừ bộ vong linh khả năng kế vị Lãnh chúa bên trong nó.
Ngay cả Cố Hề Lịch hiện tại cũng dám thể điều đó.
Cô tiếp tục hỏi:
“Tiểu Mạc, Bỉ Ngạn hoa vấn đề gì ?”
Mạc Dư đáp:
“Mỗi Bỉ Ngạn hoa trong cửa hàng ở cự ly gần, đều sẽ cấy một tầng ám thị tâm lý.”
…Không vì mùi hương ?
Điểm cô đoán sai. Cô chỉ hoa vấn đề, nhưng nghĩ nguyên nhân ở mùi hương — vốn một vị chát khó nhận khi hòa lẫn trong hương hoa. thực tế, chuyện hề liên quan đến mùi.
Cô luôn Mạc Dư vấn đề, và cô gì, cô đều cố tình . Ví dụ, Mạc Dư cô bước cửa hàng nhiều , thì Cố Hề Lịch bước , khiến sốt ruột phát điên. Bây giờ ngẫm , cách bố trí Bỉ Ngạn hoa trong các cửa hàng gần như giống hệt , cơ bản đều xếp thành hình chữ nhật — điều e là dụng ý sâu xa.
Cố Hề Lịch hỏi:
“Tiểu Mạc, còn chậu hoa thì ?”
Mạc Dư đáp:
“Một chậu hoa bên trong giấu vong linh. Còn những chậu khác, hoa văn đó thể sâu sắc ám thị tâm lý. Du khách chỉ cần thấy hoa văn sẽ tìm cách để tự sát.”
Cố Hề Lịch hỏi tiếp:
“Trong các du khách, còn kẻ nào cháu thôi miên thành công ?”
Mạc Dư im lặng.
…Câu trả lời rõ ràng là .
Cố Hề Lịch liền mỉa mai:
“Đường đường là một Lãnh chúa Vong linh, mà chỉ dùng mấy thủ đoạn vòng vo thế để g.i.ế.c ? Ta đây, một bà lão, vượt qua bao nhiêu lĩnh vực . Đứng trong hàng ngũ Lãnh chúa như cháu đúng là đồ rác rưởi!”
Mạc Dư bật dậy, gương mặt dữ tợn:
“Cô thì cái gì! Đây chính là Nghệ thuật Tử vong!”
Cố Hề Lịch: “…”
Nói cách khác, chẳng cần phức tạp như thế. Tất cả chỉ là do Mạc Dư tự tay biến chuyện đơn giản thành rắc rối mà thôi.
Cố Hề Lịch thầm nghĩ:
Chân thành cảm ơn “Nghệ thuật Tử vong” của cháu, nhờ nó mà còn giữ mạng nhỏ, thậm chí còn cơ hội khoét tim cháu.
Là một du khách đáng thương, khổ sở vật lộn trong Vùng Xâm Thực, chỉ mong giữ mạng sống và thoát khỏi Trái Đất, cô chẳng quan tâm gì đến nghệ thuật phi nghệ thuật, huống hồ cái thứ “nghệ thuật” gắn liền với hai chữ “tử vong” — cô càng thể thẩm định nổi.
Điều duy nhất cô rõ là: Mạc Dư là một kẻ biến thái.
Theo quy tắc giới hạn, Mạc Dư thể phép trực tiếp g.i.ế.c bằng thôi miên, nhưng để tay g.i.ế.c theo cách khác thì hề khó. Hắn cố tình như , chỉ thích trò chơi vòng vo .
Cố Hề Lịch lạnh nhạt :
“Tiểu Mạc, cháu quên phận của ?”
Khuôn mặt Mạc Dư thoáng hiện vẻ giằng xé. lúc Cố Hề Lịch nghi ngờ sắp thoát khỏi sự khống chế của , cúi đầu xuống:
“Chủ nhân, là nô lệ của .”
Cố Hề Lịch: "..."
Quá nhiều điều để chê!
Cố Hề Lịch hắng giọng, tiếp tục hỏi:
“Cháu hủy diệt manh mối ?”
Mạc Dư đắc ý đáp:
“Manh mối giấu chìa khóa xe đốt cháy, cốt truyện chính cũng cắt bỏ hơn một nửa… Ha ha ha, lệnh truy nã của cũng xé nát. Du khách đừng hòng rời khỏi khu vực , bây giờ chính là án tử .”
Không án tử — Cố Hề Lịch phá vỡ thế cục.
Cô đặc biệt chú ý đến “lệnh truy nã” mà Mạc Dư nhắc tới — đó chắc chắn thứ lành gì.
Cố Hề Lịch hỏi:
“Trước khi chết, cháu gì?”
Mạc Dư nở một nụ khát máu, ánh mắt vô hồn:
“ g.i.ế.c …”
Cố Hề Lịch hỏi:
“Tại ?”
Mạc Dư hỏi ngược:
“Giết còn cần lý do ?”
Cố Hề Lịch trầm giọng:
“Tiểu Mạc, là chủ nhân của cháu.”
Mạc Dư lạnh lùng đáp:
“Chính thế giới c.h.ế.t tiệt ép .”
Hắn chịu tại , nhưng sẵn sàng kể về cái c.h.ế.t của . Khi bỏ trốn, truy đuổi đến Chợ hoa Tường Vân, dùng t.h.u.ố.c nổ tự chế đ.á.n.h b.o.m bộ khu chợ. Hành động cũng thể coi là tự sát… Rõ ràng vô cùng căm ghét thế giới , mà vì chấp niệm sâu nặng đến thế?
“Người thường sống thọ, kẻ ác sống dai. , c.h.ế.t trẻ cũng thật đáng tiếc…”
Chỉ vì một lý do nực như thế, một kẻ cực ác còn chút kỳ vọng nào thế giới thể, khoảnh khắc c.h.ế.t , thu hút vật chất tối và trở thành Lãnh chúa Vong Linh.
Cố Hề Lịch: "..."
=……=
【Đã một giờ trôi qua …】
【Một tiếng rưỡi đó!】
【Sắp hai tiếng mất thôi, khi nào trong lúc chớp mắt thì Lịch Lịch khoét tim xong ???】
【Tò mò chuyện gì xảy , ruột gan ngứa ngáy chịu nổi huhu.】