[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 390: Chợ Hoa Tường Vân (11)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 15:46:47
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Hề Lịch ăn xong nửa thanh năng lượng, Vương Bất Phàm chậm rãi tỉnh .

 

“Ô ô ô…”

 

Anh hiện giờ trói chặt, cả giống như cái bánh chưng. Miệng nhét chặt nút chai, rõ ràng thể phát lời nào — đó là cách để ngăn c.ắ.n lưỡi tự tử. Thấy tình trạng của định hơn, Cố Hề Lịch mới tháo nút chai , để thể .

 

“Sì… Chuyện gì xảy ?”

 

Anh cảm nhận rõ cơn đau từ vết thương, cơ thể yếu ớt, m.á.u mất quá nhiều khiến cả rã rời. Dù là ai, chảy m.á.u đến mức thì cũng khó mà chịu đựng nổi.

 

Cố Hề Lịch :

“Cậu sang bên trái .”

 

Bên trái là một cửa kính sát đất, phản chiếu mờ mờ hình dáng của Vương Bất Phàm lúc : cả bê bết máu. Phần lớn m.á.u là từ cổ phun , nhuộm đỏ áo quần và cơ thể . Nhìn cảnh tượng , sắc mặt Vương Bất Phàm đầy hoang mang, như thể hiểu nổi tại biến thành thế .

 

“Cậu nhớ gì ?” – Cố Hề Lịch hỏi.

 

Thực cô cũng bất ngờ. Khi chuyện xảy , Vương Bất Phàm rõ ràng hề tỉnh táo.

 

Anh lắc đầu, động tác vô tình đụng vết thương, đau đến mức nước mắt sinh lý suýt trào .

 

Cố Hề Lịch hỏi:

“Chuyện vệ sinh, còn nhớ ?”

 

“Chuyện đó… nhớ.”

 

gợi ý, ký ức của Vương Bất Phàm mới dần dần kéo trở .

 

“Sau khi bước nhà vệ sinh, tất cả những gì xảy tiếp theo… đều nhớ gì cả. Giống như chỉ chớp mắt, mở mắt nữa thì thấy ở đây .”

 

Cổ còn đang rỉ máu, tay chân trói chặt.

 

Cố Hề Lịch chậm rãi :

“Cậu dùng d.a.o tự cứa cổ .”

 

Vương Bất Phàm: “…”

 

Khó trách bọn họ trói chặt như .

 

Cố Hề Lịch hỏi:

“Lúc đó, tại nhà vệ sinh?”

 

Một câu hỏi tưởng chừng bình thường, nhưng khiến Vương Bất Phàm c.h.ế.t lặng. … tất nhiên là để tiểu, nhưng là đàn ông, bồn tiểu ngay đó, tại chọn bước gian riêng?

 

Nếu bước , Khổng Xương Lai cạnh hẳn phát hiện sớm, lẽ còn kịp ngăn tự cứa cổ.

 

Ý nghĩ lóe lên, Vương Bất Phàm lập tức sợ hãi đến vã mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng ướt đẫm.

 

Hồi đó thật sự vệ sinh ư? Hay đó vốn là ý chí của ?

 

Rõ ràng nghĩ bản khi đó tỉnh táo. tỉnh táo… thật là tỉnh táo ?

 

Lúc , Vương Bất Phàm còn dám tin chính nữa.

 

Y Y thấy Vương Bất Phàm tỉnh, liền đến kiểm tra tình trạng của . Thấy yếu đến mức , cô trực tiếp kéo dậy, để ngay bên cạnh . Đây cũng là vì an của chính Vương Bất Phàm — ngất xỉu thì còn dễ trông coi, nhưng tỉnh táo thì ai dám để một xu hướng tự sát ở một .

 

Chỉ cần sơ sẩy một chút, thể thật sự tự sát thành công.

 

Cố Hề Lịch vẫn nguyên chỗ, vốn dĩ là để nghỉ ngơi.

 

Trong lĩnh vực dường như hề thức ăn, may mà du khách kỳ cựu chuẩn sẵn lương khô. Điều cũng giống như một quy tắc ngầm nhắc nhở du khách: Đây là lĩnh vực cần giải quyết nhanh, tuyệt đối đừng kéo dài.

 

Vương Bất Phàm Y Y kéo , mồ hôi lạnh túa đầy trán, cách nào che giấu nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong lòng.

 

Chuyện như rơi xuống đầu bất cứ ai, cũng sẽ khiến run sợ —— Cơ thể ý chí riêng, và ý chí đó g.i.ế.c c.h.ế.t chính !

 

Kinh khủng kinh khủng?

 

điều đáng sợ hơn cả là… cảm thấy bản dường như còn là chính nữa.

 

Khoảng mười mấy phút , tất cả chậu hoa đặt bên ngoài cửa hàng kiểm tra xong. Tin tìm thấy chiếc chìa khóa nào. Điều đó đồng nghĩa với việc, bắt buộc bước trong cửa hàng. Thực đó họ cũng từng , và từng gặp chuyện gì.

 

Y Y :

“Có chỉ cần ở bên trong quá lâu thì sẽ an ?”

 

Tham khảo tiền lệ, khi Cố Hề Lịch và Mạc Dư ở trong cửa hàng quá lâu, bà chủ mới cuồng hóa.

 

Tiểu Văn chậm rãi đưa phán đoán:

“Vào cửa… đông… sẽ .”

 

Có lẽ, chỉ khi quá ít mới xảy chuyện — giống như nam chơi lúc , một bước liền c.h.é.m ngang lưng.

 

Mạc Dư sang hỏi:

“Bà ơi, bà đỡ hơn ?”

 

Cố Hề Lịch ôm ngực, nét mặt khoa trương:

“Vẫn còn khó thở.”

 

“Cháu dìu bà dậy nhé.” – Mạc Dư vội .

 

Trong Lĩnh vực Vong linh, ai phép lười nhác. Bởi nếu tất cả đều yên hành động, thì chẳng khác nào chờ chết. Vì thế, dù rõ phía nguy hiểm, ai nấy đều buộc tỏ tích cực.

 

Để đảm bảo an , họ quyết định bắt đầu tìm kiếm từ cửa hàng cuối cùng ở con phố phía , đồng thời cũng kiểm tra xem cửa hàng mà tài xế từng ghé qua manh mối nào mới . Nếu tài xế thật sự giấu chìa khóa trong chậu hoa, thì khả năng cao nhất chính là ở cửa hàng hoặc cửa hàng nơi bạn trai việc.

 

Ngoài , những chậu hoa trong Trường Lợi Viên Nghệ cũng là mục tiêu cần ưu tiên kiểm tra.

 

Vừa bước cửa, Y Y liền chủ động bắt chuyện với ông chủ, giả vờ hỏi giá cây cảnh bày bên ngoài để dụ ông ngoài. Bởi lẽ, chỉ cần chạm đồ trong cửa hàng, ông chủ và nhân viên chắc chắn sẽ yên.

 

Chỉ khi khiến trông coi rời khỏi, các du khách mới thể thoải mái lục tìm chìa khóa.

 

Nhân cơ hội, hai nhóm của Nhúm Tóc và Lão Cung nhanh chóng lẻn sân .

 

Mạc Dư và Cố Hề Lịch thì ở tìm trong nhà. Đây cũng là sự sắp xếp tính toán: Cố Hề Lịch vốn chân tay linh hoạt, nếu để cô sâu trong sân mà gặp chuyện thì khó rút lui kịp thời.

 

Cửa hàng rộng lớn bất ngờ, chỉ riêng trong nhà hàng ngàn chậu hoa. Hai họ gánh vác phần việc quan trọng. Cố Hề Lịch lặng lẽ cúi đầu tìm kiếm, một lời.

 

Mạc Dư khẽ nhấc xuống một chậu cây mọng nước vẽ tay, đó là hình ảnh một gia đình ba nắm tay . Anh bỗng nhiên lên tiếng:

 

“Bà ơi, bà ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-390-cho-hoa-tuong-van-11.html.]

Cố Hề Lịch nhạt:

“Lời buồn thật, ai mà chui từ khe đá chứ!”

 

Mạc Dư: “…”

 

Cố Hề Lịch phát hiện gì nữa, ngẩng đầu lên thì thấy chậu cây mọng nước trong tay . Lúc , gương mặt cô cuối cùng cũng còn vẻ lạnh lùng, mà bằng một nụ nhẹ:

 

“Cậu là con trai, hình vẽ chậu hoa mà xúc động đến ? Cậu nhạy cảm quá , thần kinh cũng mỏng manh quá đấy.”

 

Chỉ cần cô nở nụ , bà lão trông lập tức trở nên đặc biệt hiền từ.

 

Ánh mắt cô khác dường như chan chứa lòng nhân ái.

 

Thoạt , đây đáng lẽ là dễ đối phó nhất trong tất cả du khách.

 

trong nhận thức của Mạc Dư, già luôn là một sinh vật kỳ lạ. Cuộc đời họ đến cuối, phần lớn đều sẵn lòng hy sinh bản để cống hiến cho thế hệ . Ví dụ như bà Phó – liệu khi nào bà tự cảm thấy sống đủ, vì lòng thương cảm với lớp trẻ, cộng thêm thứ “lý thuyết kéo dài sự sống” buồn , mà sẵn lòng tự chết?

 

Kết quả, đoán sai .

 

Người mặt lẽ mới chính là khó đối phó nhất trong tất cả du khách.

 

Mạc Dư khẽ :

“Vì sống , nên càng dễ nhớ nhà. Nhìn thấy bà, cháu nhớ đến bà nội từng nuôi cháu khôn lớn.”

 

“Người tuổi , chịu nổi mấy chuyện cảm động , mau dừng .”

 

Mạc Dư vẫn chịu buông.

 

Đôi mắt đỏ hoe, cứ chằm chằm khiến Cố Hề Lịch dường như cũng tránh , khựng hai giây, như đang chìm hồi ức.

 

Sau đó, bằng giọng hoài niệm, cô chậm rãi :

“Cháu của cháu… cũng mấy tuổi …”

 

, danh nghĩa, cô là một bà lão hơn bảy mươi tuổi.

 

Ngay khi Mạc Dư tưởng rằng cô thật sự sắp nhớ hậu bối của , Cố Hề Lịch bỗng đổi giọng, trở nên vui vẻ khác thường:

 

“Thời trẻ bà già chính là bông hoa nhất trong làng. Không thiếu niên nào thích , ngay cả mấy thanh niên ở trấn cũng thường bịa đủ cớ để chạy đến trộm. Không khoe khoang, nhưng tỏ tình với xếp hàng dài dằng dặc, chẳng dễ chen đến lượt . Người vì ghen mà đ.á.n.h , nhiều đếm xuể.

 

Lúc thật phong lưu, vì còn trẻ nên dám dám sống. Sau kết hôn , cũng chẳng đổi bao nhiêu. Con cái đều do ông bà nội chăm, còn cháu gái chỉ ở với đầy một năm…

 

Thằng nhóc đó thấy khá thú vị, nhưng cha nó thì cho rằng dạy hư cả nó lẫn con bé.”

 

Khuôn mặt nhăn nheo hiện tại của bà lão, chẳng còn chút dấu vết nào của vẻ năm xưa.

 

Mạc Dư lặng lẽ lắng .

 

Cố Hề Lịch :

“Ta thật sự lòng nhân từ, cũng chẳng giỏi chăm sóc trẻ con.”

 

Mạc Dư hỏi:

“Họ là niềm hy vọng của bà ?”

 

Trong môi trường tàn khốc, con nếu niềm hy vọng, dễ sụp đổ.

 

“Không !” – Cố Hề Lịch thản nhiên. – “Người trẻ tuổi, dạy một điều. Ta là kẻ tư duy độc lập, chỉ sống vì chính .”

 

Từ câu , Mạc Dư nhận bà lão một ý chí vô cùng kiên cường.

 

trong lòng Cố Hề Lịch nghĩ thầm: Đặt vị trí của khác, nếu gặp một bà lão như , chắc cũng chỉ than: Khó đối phó quá!

 

Bất chợt, ngón tay buông thõng bên túi quần xuất hiện một cảm giác châm chích, như thể túi nước đá đặt lên trán. Cả đầu óc cô đột ngột tỉnh táo hẳn.

 

Cô giật nhận , khi nãy bản thậm chí còn ý thức suy nghĩ của đang chậm .

 

Là Đậu Trắng, nhóc lanh lợi , phát hiện sự khác thường nên nhéo ngón tay cô.

 

Cố Hề Lịch kín đáo tiếp tục tìm kiếm, suy nghĩ tại bản rơi trạng thái kỳ lạ . Có vì cô chuyện với Mạc Dư ? Không .

 

Trước đó họ cũng từng trò chuyện riêng, nhưng từng xảy chuyện như .

 

Là do mùi hương ư? Trong chợ hoa, hương thơm của đủ loại hoa lan tỏa, song mùi trong gian nhà cũng chẳng gì đặc biệt.

 

lúc , từ sân vang lên âm thanh bất thường. Cố Hề Lịch khẽ sang Mạc Dư, tình cờ bắt gặp nụ quái lạ còn kịp xóa môi . Giống như một con mèo vụng trộm ăn miếng ngon, cố gắng che giấu sự hưng phấn, nhưng vô tình để lộ chút đắc ý.

 

Cô giả vờ như thấy, cho đến khi âm thanh bên trong càng lúc càng rõ ràng, mới chống gậy chậm rãi bước .

 

“Có chuyện gì ?”

 

Khổng Xương Lai đáp:

“Tiểu Văn tấn công.”

 

Nhúm Tóc đang đỡ Tiểu Văn dậy từ đất, dùng vải trắng ép chặt lên vết thương m.á.u vẫn còn rỉ .

 

“Cậu rõ kẻ tấn công ?”

 

“Mặt nạ mỏ chim.” Tiểu Văn nhíu mày hồi tưởng, c.ắ.n răng tiếp: “ nghĩ là Lãnh chúa Vong linh. Rất mạnh… chỉ Lãnh chúa mới mạnh đến .”

 

=...=

 

【Thân thế của Lịch Lịch *11】

 

【Phiên bản thứ mười một xuất hiện!!!】

 

【Chấn động! Streamer vô lương tâm, tung hỏa mù khắp nơi, thế mơ hồ, mười một phiên bản #Phiên bản 11#】

 

...

 

【Nghi phạm Lãnh chúa Vong linh lộ diện. Điều thể chứng minh phỏng đoán của Tại hạ Quân là sai...】

 

【“Nhà tiên tri mạnh nhất” sắp kéo xuống thần đàn .】

 

【Nói chẳng quá đáng ?】

 

【Tại hạ Quân cũng khẳng định Mạc Dư là Lãnh chúa, chỉ hiến một lượng năng lượng khổng lồ thôi. Khuyên một bớt cho oai, nhỡ vả mặt thì chỉ thêm hổ.】

 

...

 

【Mọi thấy “mặt nạ mỏ chim” quen ?】

 

 

Loading...