[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 385: Chợ Hoa Tường Vân (6)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:30:11
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Cậu trai trẻ, lúc thì khôn ngoan, lúc hồ đồ. Bà lão dĩ nhiên là , chẳng liên quan gì đến Chợ Hoa Tường Vân cả. Ta và các đều là kẻ ngoài cuộc.”

 

Cố Hề Lịch tiếp lời:

“Có điều, sự thật lẽ khác so với suy đoán của … Giống như phận ‘ chơi’ của các , loại như gọi là du khách. Mục đích cũng khác gì , đều là rời khỏi nơi . Cậu thể hiểu thế : chúng là hai nhóm khác , cùng tiến một phó bản. Ông chủ lớn của các là Chủ Thần, còn kẻ ném bọn đây là một vị thần khác. Có lẽ chỉ vì sơ suất của thần linh mà hai thế giới chồng lấn, dẫn đến việc địa điểm ‘ việc’ của chúng trùng .”

 

Tai Cố Hề Lịch vốn thính, dù cách nhóm phía một đoạn vẫn thể lỏm . Âm thanh truyền đến ngắt quãng, nhưng cô vẫn nắm bắt phần lớn những gì Lão Cung đang sức gặng hỏi.

 

Một thẳng thắn, một dò xét vòng vo.

 

So với sự cẩn trọng của Lão Cung, Mạc Dư thành thật hơn nhiều.

 

Vốn dĩ là sáu đấu năm, giờ thành sáu đấu hai.

 

Tâm trạng của đám chơi chắc chắn đang bất an hơn du khách nhiều. Có lẽ trong lòng họ nguyền rủa Chủ Thần bao nhiêu , mắng c.h.ử.i tổ tông mười tám đời cũng hả giận. Sự dò xét lúc , suy cho cùng, cũng chỉ để xác nhận một việc: rốt cuộc hai bên kẻ thù đối địch .

 

Điều đó dĩ nhiên là tồn tại, bởi đối với du khách mà , mục đích duy nhất chỉ phá đảo. Họ kiếm tinh tệ, cũng nhận nhiệm vụ. Thế nhưng, khi Mạc Dư giải thích về tác dụng của tinh tệ, Cố Hề Lịch cũng thấy lòng dậy sóng.

 

Tinh tệ thể đổi lấy vũ khí, d.ư.ợ.c phẩm, bảo vật — gần như thứ gì cũng , chỉ cần trong tay bạn đủ tinh tệ.

 

Điều khủng khiếp hơn cả: nó thậm chí thể đổi lấy huyết thống (tương tự năng lực thiên phú).

 

Cố Hề Lịch thầm kêu: Xin hãy đổi ngay cái thiên phú phế vật của !

 

Mạc Dư chi tiết như , đủ để khiến Cố Hề Lịch tin đến tám phần mười về lai lịch của . Vì thế, cô cũng linh hoạt hé lộ đôi chút về tình hình khu vực xâm thực Trái Đất. Hai , bước chân càng lúc càng chậm. Đến khi họ tới nơi, những khác cửa hàng từ , lúc đang lục tục .

 

Nhúm Tóc :

“Người trong cửa hàng bảo, chỉ đặt hai chậu hoa xuống rời . Lúc đó, ông chủ còn nhờ chuyển hoa trong một chút, nhưng từ chối, còn vội cổng lái xe, nếu sẽ chắn đường, rảnh mà giúp.”

 

Cố Hề Lịch khẽ cau mày:

“Những manh mối nối tiếp , thì vẻ mạch lạc, nhưng thực chất chẳng ý nghĩa gì. Giống như ai đó cố tình đang đùa giỡn với chúng .”

 

Nhúm Tóc bực bội:

“Không ! Lĩnh vực Vong linh thật quái quỷ.”

 

Y Y đề nghị:

“Hay là chỗ xe tải xem thử, sẽ thêm manh mối mới.”

 

Cố Hề Lịch khoát tay, xuống chiếc ghế đá cửa. Thể lực của cô rõ ràng chống đỡ nổi, bước cũng bắt đầu nặng nề. Với trẻ tuổi, quãng đường chẳng đáng gì, nhưng đối với một bà lão, quả thực là quá sức.

 

Mạc Dư cũng xuống bên cạnh.

 

Nhúm Tóc thoáng nhíu mày. Anh lo cho sự an của Cố Hề Lịch, mà lo cô sẽ buột miệng cả những điều nên lẫn nên . Dù chắc đến tám phần rằng giữa chơi và du khách quan hệ đối địch, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

 

Anh thầm nghĩ, cái tên Mạc Dư giống một đứa con hiếu thảo thế chứ, cứ một mực tận tình hầu hạ bà lão. Giờ vẫn rõ bà là cao thủ che giấu thực lực, chỉ là một yếu thế, nịnh bợ đến mức .

 

Trong mắt Nhúm Tóc, Mạc Dư rõ ràng đang chọn bà lão điểm đột phá… Suy đoán , hợp lý hơn nhiều so với việc tin rằng thật sự chỉ bụng.

 

Tiểu Văn kéo tay Nhúm Tóc, thấp giọng :

“Người già, thì tinh ranh. Người chơi, chắc chắn sẽ là bên chịu thiệt.”

 

Cố Hề Lịch lọt tai câu .

Không Mạc Dư thấy .

 

Đợi hết, Cố Hề Lịch lấy từ trong túi một thanh sô-cô-la, nhét tay Mạc Dư.

 

“Đây là đồ ăn vặt bên chỗ chúng . Không thế giới của các sô-cô-la , mà cho dù thì chắc cũng loại . Hàng nhập khẩu từ ngoài hành tinh đấy, rẻ . Người trẻ tuổi lòng , sẽ báo đáp. Bà cho đấy, mau nếm thử .”

 

Mạc Dư xé vỏ, c.ắ.n ngay một miếng lớn.

 

“Cháu vốn thích ăn ngọt, nhưng cái thật sự ngon. Hương vị khác hẳn, còn ngon hơn tất cả các loại sô-cô-la cháu từng ăn.”

 

Cố Hề Lịch hỏi:

“Thế giới của các trông thế nào?”

 

Mạc Dư trầm ngâm một lát đáp:

“Là những thành phố lớn phồn hoa, nhịp sống nhanh. Người ăn mặc đầy đủ, thức ăn thì nhiều đến mức chẳng ăn hết. Xã hội cũng an , lúc rảnh thể du lịch… Hình như ai cũng thể tìm thấy cho một ý nghĩa để sống.”

 

Những điều kể đều , giống hệt như lời ông già thối từng mô tả —— thế giới tươi sáng khi ngày tận thế giáng xuống. thái độ của Mạc Dư kỳ lạ: chỗ , chỗ cũng , thế mà tất cả những điều dường như chẳng hề liên quan đến bản . Cảm xúc của lơ lửng ngoài rìa, hòa nhập bất cứ điều gì.

 

Thế giới thì , nhưng sống tồi tệ.

 

Một câu bất chợt lóe lên trong đầu, Cố Hề Lịch vẫn giữ gương mặt thản nhiên, để lộ bất kỳ biểu cảm nào. trong lòng, cô thấy câu thật vặn để mô tả Mạc Dư lúc .

 

Một như … liệu sẵn lòng hy sinh mạng sống để cứu một đứa trẻ ?

 

Chỉ vì điểm , lòng tin của Cố Hề Lịch đối với giảm năm phần.

 

Mạc Dư tất nhiên những gì bà lão đang nghĩ. Sống đến tuổi , cho dù là đơn giản nhất cũng trở nên phức tạp. Chỉ qua vài câu trò chuyện, đủ để thấy cuộc đời bà lão từng trải qua nhiều sóng gió, là cái thấu đáo. Nhìn mắt cô thể thấy ánh sáng, nhưng thể nào thấu nội tâm.

 

Mạc Dư chắc bà lão đang đ.á.n.h giá thế nào.

 

Nghiêm túc :

“Cháu tuy hỏi thăm bà, nhưng hề ý định lợi dụng. Cháu bà nội nuôi lớn từ nhỏ, nên khi gặp bà, cháu thấy thiết. Tuyệt đối chút ác ý nào.”

 

“Người già sống lâu, gặp đủ loại . Không cần đối diện, chỉ bóng dáng cũng thể đoán đôi chút trong lòng họ.”

 

Cố Hề Lịch thản nhiên chiếm chút tiện nghi:

“Cái tuổi của , cháu nội còn chê nhỏ. Trong mắt bà, trong suốt một mảnh. Không cần giải thích nhiều, bà đều cả.”

 

Mạc Dư nhíu mày: “Bà … hết cái gì?”

 

Cố Hề Lịch đáp với vẻ thâm sâu khó lường:

“Cái gì cũng .”

 

Mạc Dư: “…”

 

Một lát , mới lên tiếng:

“…Chúng xem thử ?”

 

Cố Hề Lịch lắc đầu:

“Đã , bên trong manh mối, gì?”

 

Mạc Dư vẫn kiên nhẫn:

tự tận mắt vẫn yên tâm hơn.”

 

Bà lão khẽ thở dài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-385-cho-hoa-tuong-van-6.html.]

“Tay chân già yếu, nổi nữa. Cậu thì cứ , sẽ đợi ở đây. đừng ở trong lâu, mau ngoài.”

 

Mạc Dư gật đầu, xoay .

 

Cố Hề Lịch thấy động tĩnh gì bên trong, liền nhắm mắt dựa ghế. Chẳng mấy chốc cô ngủ gật.

 

Khoảng bảy tám phút , bên trong vang lên vài tiếng sột soạt khe khẽ, nhưng vẫn đủ lớn để đ.á.n.h thức cô.

 

Lại thêm một khắc (chừng mười lăm phút), Mạc Dư mới bước .

 

Vừa thấy khỏi cửa, Cố Hề Lịch lập tức mở mắt, dụi mắt một cái chống gậy dậy nhanh nhẹn:

 

“Ra ! Đi thôi.”

 

Mạc Dư: “…”

 

Cố Hề Lịch liếc mắt: “Tiểu Mạc, kiểu đó?”

 

Mạc Dư khổ: “Bà định hỏi vì cháu trong lâu thế ?”

 

Cố Hề Lịch hừ một tiếng:

“Đầu óc hả? Ta nhắm mắt, . Ta mở mắt, . Ta còn thắc mắc tìm manh mối mà mới loanh quanh vài vòng ngoài. Sợ ngại nên gì. Vậy mà còn dám bảo ở trong lâu… Không ngờ trẻ tuổi như mà mặt dày còn hơn bà già đấy!”

 

Bà lão còn cố tình bày vẻ vui.

 

Mạc Dư nghĩ thầm: Bà lão rốt cuộc thật sự mơ hồ là đang giả vờ mơ hồ? Hoàn .

 

Cố Hề Lịch thì chẳng buồn để ý Mạc Dư nghĩ gì. Người vẫn già hóa trẻ con, cô lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Vừa nãy Mạc Dư chọc tức, giờ cô bước chân nhỏ thoăn thoắt, nhanh như gió.

 

Khi ngang qua Trường Lợi Viên Nghệ, Cố Hề Lịch khẽ liếc trong. Ánh mắt sắc bén, thấy bà chủ đang tưới hoa, cô lập tức thu ánh , như thể từng để tâm.

 

Mạc Dư thở dài:

“Bà ơi, bà nhanh thật đấy.”

 

Cố Hề Lịch đáp tỉnh bơ:

“Nghỉ ngơi một lát, sức .”

 

Bà lừa … tốc độ gấp đôi lúc còn gì.

 

Càng cùng, Mạc Dư càng cảm thấy khó nắm bắt. Lúc thì như thấu tim gan, lúc thấy như cô cố tình tạo cảm giác thần bí. Rốt cuộc mới là con thật?

 

Đi lên dốc thoai thoải, bà lão vẫn thở hổn hển, bước đều đặn. Con phố phía chật chội hơn, xe cộ nối đuôi tắc nghẽn. Người tài xế xe buýt chở họ , giờ đang cạnh xe nhàn nhã hút thuốc. Thấy nhóm du khách tới, ông cất giọng hỏi:

 

“Các vị mua hoa ? Nếu thì đặt lên xe .”

 

Cố Hề Lịch nhạt: “Chưa gặp loại ý.”

 

Tài xế bĩu môi tỏ vẻ vui, xuống chỗ cũ.

 

Thân phận của du khách vốn là hành khách xe buýt đến chợ hoa mua sắm. Có lẽ nếu họ mua hoa, tài xế còn thể trích phần trăm.

 

Các du khách lượt tản . Có thể là vì tìm manh mối, hoặc cũng thể mỗi riêng cho hướng điều tra.

 

Cố Hề Lịch gọi Mạc Dư mang đến một chiếc ghế gỗ chắc chắn.

 

“Tiểu Mạc, đỡ một tay.”

 

Bà lão đặt chân lên ghế. Chỉ cần chạm xe tải, lên là thể rõ tình hình bên trong.

 

Mạc Dư đỡ bà dậy. Anh càng tiếp xúc càng nhận tính khí bà lão chẳng dễ chịu chút nào: những gì bà thì nhất định , ai dám nhắc đến nguy hiểm mà can ngăn thì thế nào bà cũng nổi giận.

 

Đứng vững ghế, bà trong qua lớp cửa kính.

 

Điều đầu tiên đập mắt là tấm danh đó các du khách nhắc đến —— Trường Lợi Viên Nghệ. Ngay bên cạnh là một cốc nước đen sì, cùng một hộp t.h.u.ố.c lá...

 

“Bà ơi, bà cẩn thận!”

 

Cố Hề Lịch đầu , thấy Nhúm Tóc đang nhắc nhở, sợ cô sơ ý chạm xe tải.

 

Không chạm thì sẽ .

 

đầu … liền đối diện ngay khuôn mặt trong lớp kính cửa xe.

 

Khoảng cách gần đến mức mắt đối mắt, mũi đối mũi. Hơi thở nóng hổi của cô còn để một lớp mờ nước kính, nhưng đối phương thì — cô vốn cần hô hấp.

 

chơi nữ mất tích! Thì điều Nhúm Tóc nhắc nhở chính là cái .

 

Da thịt nữ trắng bệch, xanh xao đến đáng sợ. Cái cổ vặn ngoẹo một góc chín mươi độ, thế nào cũng còn giống con .

 

Đôi mắt phủ đầy sương trắng lạnh lẽo trừng chằm chằm Cố Hề Lịch, khóe miệng rỉ từng dòng m.á.u tươi.

 

Thế nhưng Cố Hề Lịch chẳng hề run sợ, ngược còn bình tĩnh đến lạ thường, chậm rãi :

 

“Đồng chí, cô chắn tầm của .”

 

Mạc Dư: "..."

 

Nhúm Tóc, cũng thấy nữ quỷ: "..."

 

Anh thầm nghĩ, những gì bà lão từng với quả thật khoác lác! Quả nhiên bà tinh thần thép. Vừa khi thấy nữ quỷ đột nhiên xuất hiện, cũng giật , nhưng bà lão thì coi như chẳng gì, xem nữ quỷ như khí.

 

Nói thế cũng hẳn đúng, bởi vì bà lão thấy, mà là trong mắt bà, con ma chỉ đáng ghét chứ đáng sợ.

 

"Cái vận rủi , vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, chuyện gì cũng nó chắn ngang. Tiểu Mạc, kéo cái ghế sang bên cho ."

 

Mạc Dư: "..."

 

=...=

 

【Rõ ràng là cửa hàng nữa, chẳng lẽ mấy cửa hàng vấn đề ?】

 

【Lịch Lịch hình như cảnh giác với Mạc Dư...】

 

【Vốn dĩ Lịch Lịch dễ dàng tin tưởng khác mà!】

 

thì chẳng thấy gì cả, chỉ thấy bà lão thật đáng yêu.】

 

 

Loading...