[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 383: Chợ Hoa Tường Vân (4)
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:58:50
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đang chuyện, ba du khách còn cũng lượt xuất hiện.
Họ cùng , tiến lùi đồng bộ, rõ ràng là một đội.
Trong đội một cô gái – cũng là phụ nữ duy nhất – cao một mét sáu, cân nặng tuyệt đối tới bốn mươi ký, gầy gò như cây tre. Người già thường thích quá gầy, mà thích tròn trịa một chút, cảm thấy như mới phúc khí. Cố Hề Lịch vốn ưa kiểu dáng gầy guộc , nên ánh mắt chạm cô gái trẻ nhanh chóng dời .
Hai còn đều là đàn ông. Một lông mày rậm, mắt to, giọng sang sảng, chỉ tiếc cái mũi tẹt, làn da ngăm đen, chung vẻ tuấn tú. Người thì càng t.h.ả.m hơn, gương mặt chi chít mụn trứng cá.
Ba cạnh , dung mạo quả thật mấy mắt.
Tất nhiên, thể chỉ dựa vẻ ngoài để đ.á.n.h giá. Bọn họ đều mang trong năng lực thiên phú. Người , trong loài , kẻ sở hữu năng lực thiên phú là vạn một. Ấy mà ở đây đến sáu du khách, và cả sáu đều năng lực thiên phú — điều chắc chắn là kết quả của quá trình sàng lọc sinh tử khốc liệt đường .
Cũng rằng năng lực thiên phú thì tuyệt đối thể thoát khỏi Trái Đất, chỉ là xác suất thấp hơn nhiều mà thôi.
Cố Hề Lịch rõ điều — chẳng hạn như ông già thối !
Ông năng lực thiên phú, mà vẫn thể đặt chân đến Liên bang Vũ trụ.
Lúc , năm du khách đều bà lão, trong lòng khỏi thấy kỳ lạ. Trong Lĩnh vực Vong linh, vốn hiếm khi thấy bóng dáng già trẻ nhỏ, ngay cả phụ nữ đôi khi cũng xem nhẹ. Bà lão xuất hiện ở đây, thoạt chẳng khác nào kẻ nghĩ quẩn chạy tới nộp mạng.
Người suy nghĩ tinh tường hơn một chút sẽ lập tức nhận — bà lão hoặc là cực kỳ yếu, hoặc là cực kỳ mạnh.
Chỉ riêng tuổi tác thôi đủ để chứng minh: bà tuyệt đối hạng tầm thường.
Nhúm Tóc lên tiếng, giọng mật gọi:
“Y Y, cô chuyện với hai thế nào ?”
Rõ ràng, năm du khách sớm trao đổi với , đến mức Nhúm Tóc còn gọi cô gái trẻ bằng cái tên gần gũi.
Y Y :
“Người đàn ông bảo c.h.ế.t vì việc quá sức, còn phụ nữ thì c.h.ế.t do t.a.i n.ạ.n xe . Họ quả thật đều ký ức về cái chết. Trong khoảnh khắc ý thức sắp biến mất, họ thấy một giọng và thực hiện một giao dịch. Khi mở mắt , thấy xe buýt, trong đầu xuất hiện rõ ràng quy tắc trò chơi, còn nhắc nhở. cũng hỏi kỹ : chỉ cần rời khỏi chợ hoa, họ sẽ trở về Không Gian Chủ Thần, đồng thời nhận 1000 tinh tệ. Đây gọi là nhiệm vụ chính tuyến. Tích lũy đủ tinh tệ thì thể hồi sinh.”
Những lời gần như trùng khớp với những gì Lão Cung từng , chỉ là chi tiết hơn.
Tiểu Văn kìm , lắp bắp hỏi:
“Th… thật sự Chủ Thần ?”
Bình thường vì tật lắp, hầu như lên tiếng, cũng cất lời.
Nhúm Tóc đáp:
“ thì thấy là thật. Lĩnh vực Vong linh vốn dĩ cùng một vị diện với Trái Đất, đối với chúng chẳng khác nào một thế giới khác. Mỗi thế giới đều hệ thống quy tắc riêng. Trước đây từng gặp những sinh vật kỳ dị thuộc về Vong linh trong Lĩnh vực. Có lẽ Chủ Thần mà họ đến chính là loại tồn tại đó. Các bạn chắc đều từng xem qua thể loại Vô Hạn Lưu chứ! Nếu như thế giới của Chợ Hoa Tường Vân thật sự là một phái sinh của Vô Hạn Lưu, thì việc Chủ Thần, ‘ chơi’, cũng chẳng gì lạ… Có khi Lĩnh vực và phó bản chồng lấn lên .”
Cố Hề Lịch từng xem cái gọi là Vô Hạn Lưu, nhưng cô cũng hiểu khái niệm mà Nhúm Tóc đang nhắc đến.
Y Y :
“Nếu đây là sự thật, mục đích của họ và chúng trùng . Không hẳn là đồng đội, nhưng ít cũng thể xem như một nửa bạn đồng hành.”
Mụn Trứng Cá khẽ chen :
“Cứ quan sát thêm , đừng vội kết luận.”
Tiểu Văn về phía Cố Hề Lịch:
“Bà lão, bà nghĩ ?”
Cố Hề Lịch thở nhẹ, đáp:
“Những điều các cũng chẳng hiểu lắm. Cái gì mà Chủ Thần, cái gì mà hồi sinh… hiểu nên cũng hỏi. một điều rõ ràng: họ đang nghĩ chúng cũng là ‘ chơi’, phận du khách của chúng .”
Cô gõ gõ chân , tiếp:
“Ây! Họ dường như gì bất thường. già nghĩ, chuyện từng gặp đây giờ gặp , nhất đừng vội tiếp nhận họ. Cảnh giác bao giờ cũng đúng.”
Thực sự phân biệt thật giả thì đừng để dẫn dắt — cứ theo cách của là .
Chủ đề tạm dừng ở đó. Ai cũng hiểu, những chắc chắn NPC bình thường của Lĩnh vực. so với việc nghiên cứu họ, thì rời khỏi Lĩnh vực vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Khi sáu trao đổi về lý do đến đây, mới phát hiện ai nấy đều manh mối liên quan đến Trường Lợi Viên Nghệ.
Nhúm Tóc và Tiểu Văn lấy manh mối từ bảo vệ, rằng tài xế xe tải và bà chủ Trường Lợi Viên Nghệ là vợ chồng.
Ba Y Y ban đầu hỏi hai kẻ bãi đá nhưng chẳng thu gì, đó tìm thấy danh của Trường Lợi Viên Nghệ trong ghế lái xe tải, từ đó mới quyết định đến đây.
Là du khách lão luyện, từng kinh nghiệm phá đảo nhiều Lĩnh vực, họ thừa hiểu: trong trường hợp chìa khóa, nhất đừng dại dột chạm chiếc xe tải . Cửa khóa chặt, nếu cưỡng ép cạy , thể sẽ kích hoạt điều kiện tử vong.
lúc đó, từ trong Trường Lợi Viên Nghệ vang lên một tiếng “bùm” chấn động.
Ngay đó là tiếng cãi vã vọng .
Cố Hề Lịch chống gậy, thản nhiên bước .
Các du khách tất nhiên thể cứ ngẩn ngoài cửa.
Cảnh tượng thoáng chốc trông như một bà lão dắt theo cả một đoàn con cháu hùng hổ xông , khiến phụ nữ đang đập phá đồ đạc bên trong giật nảy —— Sao nhiều cùng thế ?
Trong mắt Mạc Dư, bất giác lóe lên một tia hứng thú.
Bên trong cửa hàng hầm nóng, trong mùi hỗn tạp lẫn lộn, Cố Hề Lịch ngửi thấy rõ một luồng m.á.u tanh.
Trên tay phụ nữ vết thương, lòng bàn tay rướm máu, chính là nguồn phát mùi tanh . Vừa cô ném xuống đất một chậu hoa sứ, giờ vỡ tan tành.
“Cái thằng khốn kiếp đó… nó biến ! Vợ thương cũng chẳng thèm đoái hoài. Mong nó càng xa càng , c.h.ế.t luôn ngoài đó càng !”
Khu vực mái che của cửa hàng chủ yếu trồng các loại cây ăn quả và cây cảnh phổ thông: hoa giấy, hoa , đa lá tròn, cùng quất cảnh, chanh. Bên trong nhà là một loạt trầu bà, lan quân tử, cây phát tài, trúc phú quý trồng thủy canh… tất cả đều bình thường.
ở bàn sát tường bên , xếp ngay ngắn những chậu cây cảnh đa thịt (succulent). Chậu nhỏ thì xinh xắn, chậu lớn thì phối hợp tinh xảo, thể thấy bà chủ dụng tâm, mỗi chậu đều đến hảo.
Đáng chú ý nhất vẫn là một đống cây đặt giữa gian nhà, bọc trong túi nilon, lượng đến bốn năm chục chậu. Loại cây kỳ lạ: lá chính là hoa, một cây mọc hàng chục phiến lá to, đỏ rực rỡ, diễm lệ chói mắt. Trong tập tranh hoa cỏ mà Cố Hề Lịch từng , thấy loại cây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-383-cho-hoa-tuong-van-4.html.]
Mạc Dư khẽ :
“Bà chủ, chị bình tĩnh một chút.”
chỉ một câu “bình tĩnh” liệu tác dụng gì?
Nếu lời tác dụng, thì bà chủ chẳng nổi giận đến mức đó.
Cố Hề Lịch hỏi:
“Thạch Liên Hoa bán thế nào?”
“Chậu nhỏ tám đồng, chậu lớn ba mươi.”
Cố Hề Lịch chỉ sang mấy chậu đa thịt. Cái thì đắt hơn, giá d.a.o động từ vài chục đến hàng trăm đồng. Riêng mấy chậu lớn nhất, tinh xảo nhất đặt bên trong, cô hỏi.
Lúc bà chủ bình tĩnh , đáp:
“Mua hoa thì , nhưng đừng hỏi về tung tích của . đang ở .”
Cố Hề Lịch đống cây đỏ rực giữa nhà:
“Đây là hoa gì?”
Bà chủ đáp:
“Đó là hoa Bỉ Ngạn (Spider Lily).”
Cố Hề Lịch khẽ , :
“Đừng lừa một già như . Hoa Bỉ Ngạn mọc thành thế .”
Hoa Bỉ Ngạn vốn chỉ hai màu: đỏ và trắng. Loại đỏ còn gọi là Mạn Châu Sa Hoa, tương truyền nở rộ dọc con đường Hoàng Tuyền. Đặc điểm nổi bật nhất của nó chính là: hoa bao giờ mọc cùng lá, lá bao giờ mọc cùng hoa.
Bà chủ :
“Người địa phương chúng gọi loại là hoa Bỉ Ngạn.”
Cố Hề Lịch hỏi tiếp:
“Bao nhiêu tiền một chậu?”
“Chậu lớn ba mươi lăm, chậu nhỏ mười lăm. Bà ơi, bà hỏi giá mãi, rốt cuộc mua ?”
Cố Hề Lịch chống gậy, hừ một tiếng:
“Cô buôn bán kiểu gì ! Khách hàng hỏi vài câu tỏ mất kiên nhẫn? Không tự dán giá lên, đến khi hỏi thì lộ vẻ khó chịu. Ta thích chậu nào, đương nhiên hỏi giá từng cái. Người già còn sợ cô thành thật, lát nữa mua sẽ hỏi nữa để xem đổi giá . Thế mới chắc ăn, cô hiểu ? …Bà chủ, cây Phát Tài bao nhiêu?”
“…Sáu mươi.”
“À, suýt nữa quên mất chuyện .”
Cố Hề Lịch lục trong túi, lấy một chiếc điện thoại, đưa cho bà chủ.
“Này, trả cho cô. Người đàn ông của cô cãi với cô, đập nát cái điện thoại xịn! Ta còn tưởng trong điện thoại cãi đủ, chạy đến tìm thật cãi tiếp... nên mới đến đây tìm cô.”
Sắc mặt bà chủ khẽ biến đổi, ấp úng :
“Anh … cãi với thì thôi, chứ thể nào đến tìm ... chắc chắn là chạy tìm con hồ ly tinh .”
“Hồ ly tinh” mà bà chủ , chính là nhân viên cô thuê để trông coi một cửa hàng khác, con phố mà ở con phố phía . Cô thậm chí còn lỡ miệng luôn cả tên đó. Có lẽ vì bà lão lải nhải chọc cho phát phiền, nên cô mới tuôn hết một như , khác với vẻ kiệm lời và hợp tác lúc nãy.
Chỉ sợ bà lão bắt đầu “lên lớp” nữa.
Mạc Dư , khen ngợi:
“Vừa bà là một trụ cột trong gia đình, khéo lo liệu chuyện. Tài ăn cũng thật sự lợi hại, nhờ bà, chúng mới nhanh chóng moi thêm manh mối.”
Cố Hề Lịch cong mắt :
“Ta chỉ mặt dày thôi. Các còn trẻ, da mặt mỏng hơn , nên mới khó đối phó với bà chủ thế đấy.”
Cố Hề Lịch đúng là một bà lão khó chiều, nhưng tính tình cũng chẳng thật sự quái gở. Nịnh hót thì ai mà chẳng thích , chẳng lẽ thích mắng? Chỉ là những lời nịnh đây đều quá vô nghĩa, kiểu như “Bà còn trẻ lắm” —— ai mắt đều , bảy mươi lăm tuổi thì trẻ nỗi gì.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn , tuyệt đối dáng vẻ chăm sóc kỹ càng.
Đến cửa hàng “Hưng Vượng Hoa Điểu Trùng Ngư”, kịp bước , Cố Hề Lịch ngửi thấy một mùi m.á.u tanh, thậm chí còn nồng hơn lúc . Trên đường tới đây thấy bóng dáng hai “tân binh” , e rằng... xảy chuyện .
Bước chân trong, cảnh tượng đập mắt khiến ai cũng rùng : xác một đàn ông mặc vest sõng soài, c.h.é.m ngang lưng... Hai nửa thể đặt ngay bên cạnh chậu hoa Bỉ Ngạn, m.á.u nhỏ xuống đất, lan trong chậu, giống như chính loài hoa đang tham lam hút lấy từng giọt máu.
Hoa Bỉ Ngạn ở cửa hàng dường như thực sự đỏ thắm và rực rỡ hơn bất cứ nơi nào khác.
“Ai đó?”
Một đàn ông cao gầy từ phía bước , thấy cả nhóm thì mở miệng hỏi:
“Các vị... đến mua hoa ?”
=...=
【Bất kể các vị tin , dù tin là Chủ Thần, cũng tin Mạc Dư, bỏ một phiếu cho giả thuyết Lĩnh vực trùng lặp.】
【Tại hạ thì cảm thấy, Mạc khả nghi. Anh với streamer một cách mạc danh kỳ diệu (khó hiểu).】
【Không thể nào đơn giản chỉ là “tôn trọng già, yêu thương trẻ nhỏ” ?】
【 bản chất của “tôn trọng già, yêu thương trẻ nhỏ” là sự đồng cảm với kẻ yếu. Nếu so với streamer, tại hạ cho rằng mấy tân binh đáng đồng cảm hơn.】
---------
Lời tác giả :
Lịch Lịch: Diễn xuất, chính là sở trường của .
Đậu Trắng: Ta xứng xuất hiện trong chính văn ?