[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 376: Thăm Bệnh

Cập nhật lúc: 2025-10-03 12:44:35
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Hề Lịch đột ngột bật dậy.

 

“Lịch Lịch...”

 

Đậu Trắng mơ màng gọi khẽ.

 

Cố Hề Lịch vội đưa tay khẽ xoa cái bụng nhỏ của bé, dịu dàng dỗ: “Không , ngủ tiếp .”

 

Được an ủi như , Đậu Trắng ngửi thấy hương thơm quen thuộc đầy an tâm cô, chìm giấc ngủ sâu.

 

Tâm trạng kích động của Cố Hề Lịch cũng dần lắng xuống. Lúc , cô tuyệt đối thể để cảm xúc d.a.o động quá mạnh, nếu trái tim đầy thương tích sẽ quặn đau đến mức mười phần. Về năng lực của cha nuôi, cô nắm rõ; từ tận đáy lòng, cô tin chắc ông nhất định thể đến trạm cứu trợ một cách an .

 

Chuyện thế gian, “ sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn”. Cô tự nhủ hàng trăm — họa hại sống ngàn năm, lão già thối chắc chắn sẽ . dù tự an ủi nhiều đến , trái tim cô vẫn cứ treo lơ lửng. Giờ thì cuối cùng cũng thể yên tâm : thể để bình luận trong phòng trực tiếp, nghĩa là ông di cư thành công đến Liên bang Vũ trụ.

 

Sau khi đặt chân vùng Xâm Thực, ấn tượng của cô về Liên bang Vũ trụ ngày càng . Thế nhưng, cho dù nơi đó kỳ quái thế nào nữa, vẫn còn hơn Địa cầu đang đối mặt với mối đe dọa của vật chất tối chí mạng. Nếu còn cách nào khác, vũ trụ rộng lớn đến , chắc chắn sẽ hành tinh đáp ứng nhu cầu sống cơ bản cho con . Đánh thì bỏ chạy, chịu nổi thì tìm nơi khác.

 

Ít nhất, vẫn còn con đường giữ lấy mạng sống.

 

Khóe môi Cố Hề Lịch bất giác khẽ nhếch lên, đôi mắt ánh sáng lấp lánh, như thể chứa đựng vài ngôi nhỏ xinh . Trong giấc mơ, Đậu Trắng dường như cũng cảm nhận niềm vui , lẩm bẩm mấy tiếng, gương mặt nhỏ nhắn còn nở một nụ hạnh phúc.

 

Với tính cách của lão già thối, chịu liên lạc thì chắc chắn chỉ để truyền đạt một thông tin đơn giản.

 

Trong phòng trực tiếp, Cố Hề Lịch thể kiểm tra ID của từng bình luận. Người xem thể cài đặt ẩn ID hoặc hiển thị, nhưng vì lượng bình luận quá nhiều, đa phần khán giả — cũng như cô — đều chọn ẩn danh. Nếu , chỉ riêng việc một đống tên kỳ quái cũng đủ hoa cả mắt. Trí tưởng tượng của con quả thực đáng sợ, ID nào cũng lạ đời.

 

Tên ID là: “lão già gầy gò khô quắt.”

 

Con thường né tránh khuyết điểm của . Một kẻ béo phì đến mức nếp nhăn cũng mỡ căng phồng, dùng “gầy gò” và “khô quắt” để miêu tả vóc dáng bản … quả là chút tự giác nào.

 

, chẳng sai, phong cách của lão già thối chính là như .

 

Đáng tiếc, thể chỉ dựa một cái ID để tra bộ những bình luận mà tài khoản từng đăng. Muốn , nhờ đến Cây Ăn Thịt Mạnh Nhất. Cố Hề Lịch vốn hề bất mãn với tác phong việc của quản trị , nhưng ngoài đời, cô là ai, phận gì trong Liên bang Vũ trụ, thế lực phía , và liệu sẽ đóng vai trò gì bên cạnh .

 

Mà chuyện liên quan đến lão già thối, cô tuyệt đối dám tùy tiện đ.á.n.h cược. Bản cô vốn hành sự khoa trương, lỡ vô tình kéo cha nuôi rắc rối thì phiền toái to lớn chừng nào.

 

Vậy thì chỉ còn cách tự tìm kiếm.

 

Bình luận nhiều như , Cố Hề Lịch thường ngày cũng chỉ xem bao nhiêu bấy nhiêu, nhất là khi cô ngày càng “nổi tiếng”… Nếu hết bộ, e rằng bảy ngày nghỉ ngơi trong khu dịch vụ sẽ chiếm hết, mà còn chắc xem xong.

 

Khi Đậu Trắng tỉnh , Cố Hề Lịch vẫn đang chăm chú lật bình luận.

 

“Lịch Lịch, vai cô mỏi ?”

 

Giữ nguyên một tư thế quá lâu, thêm việc liền hai ngày, khiến lưng và vai cô mỏi nhừ, xương cốt như mềm nhũn. Biết rằng việc tìm kiếm thông tin trong bình luận thể gấp gáp, cô dần thả lỏng, còn quá căng thẳng nữa.

 

Cố Hề Lịch : “Cũng mỏi thật, xuống giường hoạt động một chút.”

 

Đậu Trắng lập tức ngăn : “Đừng xuống giường, kẻo tim đau. Để đ.ấ.m bóp cho cô nhé.”

 

Cậu bé đáng yêu kiểm soát lực khéo, vai cô, từng bước giẫm xuống khiến cảm giác mỏi nhừ nhanh chóng dịu . Buồn nhất là khi Đậu Trắng lăn qua lộn lưng, cô bật ngớt.

 

hiệu quả thì đúng là rõ rệt, cơn đau nhức gần như biến mất.

 

“Tách.”

 

Đậu Trắng vô tình va cánh nhỏ của cô.

 

Cậu bé ngơ ngác sờ soạng, vẻ mặt tò mò:

“Cánh của Lịch Lịch lạnh quá, còn trơn nhẵn nữa.”

 

Cố Hề Lịch coi như một đứa trẻ, dùng chiếc đuôi quấn lấy Đậu Trắng, nhấc lên cao tung đó đón lấy. Ban đầu cô nghĩ bé sẽ thích thú, nào ngờ Đậu Trắng hét to, cũng chẳng khanh khách. Chơi kiểu dường như chẳng khiến bé vui vẻ gì.

 

Đậu Trắng nghiêm túc :

“Lịch Lịch, là một hạt đậu trưởng thành , thích mấy trò của trẻ con .”

 

Cố Hề Lịch bật :

“Vậy nghĩ lớn thích gì?”

 

“…”

 

Cậu bé cứng họng. Thật , chỉ là một hạt đậu nhỏ mới sinh thôi!

 

Nghĩ nghĩ , Lịch Lịch bình thường chơi gì nhỉ? Hình như cô chẳng bao giờ chơi cả. Từ khi gặp cô, Lịch Lịch lúc nào cũng bận rộn. Giờ đây mới là thời gian hiếm hoi cô rảnh rỗi… , dù thời gian, Lịch Lịch cũng chẳng dành cho . Có khi còn luôn cảnh giác, đề phòng nữa.

 

Lần Lịch Lịch tỉnh , thái độ đối với đổi nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-376-tham-benh.html.]

 

Trước chỉ coi như một “phụ kiện”, còn bây giờ… là một “phụ kiện công nhận”.

 

Đậu Trắng nhạy bén nhận sự đổi , trong lòng vui mừng khôn xiết.

 

Nếu Cố Hề Lịch suy nghĩ của , chắc chắn sẽ: ???

 

Trong lúc hôn mê, dĩ nhiên cô thể ăn uống gì, tất cả đều dựa truyền dịch để duy trì. Đùa nghịch với Đậu Trắng một lát, Cố Hề Lịch liền thấy đói bụng.

 

Đậu Trắng cũng đói.

 

Cố Hề Lịch gọi món xong thì đến thăm – là Vân Vân và bố cô bé. Họ mang theo một giỏ trái cây và một bó hoa. Bố Vân Vân , đó là “quy trình thăm bệnh” ngày tận thế. Thực , nhiều thói quen vẫn còn duy trì ngay cả ngày tận thế, nhờ sự truyền thừa qua nhiều thế hệ của những may mắn sống sót.

 

Cố Hề Lịch hỏi:

“Hai ăn tối ?”

 

Hai cha con chẳng khách sáo, thẳng thắn bảo là . Họ từ phòng bệnh của Vân Vân qua đây. Ở bệnh viện, nhân viên y tế chăm sóc bệnh nhân chu đáo, đến mức cần nhà kề cận. Sự chăm sóc còn chuyên nghiệp hơn bất kỳ ai. Đây cũng là điều bất đắc dĩ: phần lớn du khách nhập viện đều nhân cùng, trong khi thương nặng nhiều. Nếu chế độ chăm sóc chuyên nghiệp, chắc chắn thể kham nổi.

 

Cái đuôi linh hoạt quét qua quét màn hình. lúc bố Vân Vân lấy pháp bảo định tặng Cố Hề Lịch , thì đồ ăn mang tới.

 

Món nổi bật nhất chính là bánh bao súp – loại bánh khổng lồ từ thịt cua thượng hạng, một cái to gần bằng cả khuôn mặt Cố Hề Lịch. Nước súp bên trong nhiều đến mức dùng ống hút mới uống . Lớp vỏ mỏng trong suốt, chỉ cần chọc thủng là hương thơm lập tức lan tỏa.

 

Vân Vân nhanh chóng ăn sạch một cái, ăn khen Cố Hề Lịch thật sành ăn.

 

Đây tuyệt đối là một lời khen chân thành. Rất nhiều du khách khi tiến vùng Xâm Thực từng sống trong cảnh ăn đủ no. Ở cảnh như thế, thể ăn no lắm , còn “sành ăn” chẳng là một dạng tôn vinh cao cấp ?

 

Khác với con gái, bố Vân Vân vẫn kìm cám dỗ. Dù một bàn đầy mỹ vị bày mắt, ông vẫn kiên quyết chuyện :

 

“Sau khi trúng chiêu, ý thức trở nên mơ hồ. Những gì thấy thấy đều như qua một lớp màn, cả ngây ngây dại dại. Sau khi tỉnh , đầu óc còn kịp xoay chuyển, chỉ thấy vợ và con gái, lúc thực sự chú ý tới tình hình xung quanh. Mãi đến khi ngoài cửa, Vân Vân mới giật nhớ , kéo cô vẫn còn ở trong đó... Thật sự xin !”

 

Việc lúc ba họ rời đầu , Cố Hề Lịch chẳng để tâm. Khi , bộ sự chú ý của cô đều dồn Trái Tim Vong Linh. Hơn nữa, chuyện cũng chẳng đáng để so đo: trong tình huống Lãnh Chúa Vong Linh ngây bất động, cô tay chân, thể tự chạy thoát. Chỉ là… cô chạy mà thôi.

 

Khó khăn lắm mới tìm cơ hội , thấy Hạ Hầu Vĩ chấn động tinh thần, lớp phòng ngự vốn bất khả xâm phạm xuất hiện vết nứt, cô tất nhiên chớp lấy thời cơ, tiếp tục kích thích lão lãnh chúa để giành Trái Tim Vong Linh.

 

Cố Hề Lịch chỉ thản nhiên :

“Không cần để tâm, chỉ là chuyện sớm một bước muộn một bước thôi.”

 

Bố Vân Vân thành khẩn:

“Cô Cố thật rộng lượng! Sau Vân Vân kể, cô còn dùng cả Hương Thế Thân quý giá như cho . Ân tình khi , cảm ơn thế nào cũng thấy hời hợt. chúng tuyệt đối thể để cô chịu thiệt. Hai món pháp bảo , cộng lẽ vẫn chẳng sánh với Hương Thế Thân, nhưng hiện tại chúng chỉ chừng , trong thời gian ngắn cũng thể xoay xở thêm. Xin cô nhất định nhận, nếu thực sự yên lòng.”

 

Cố Hề Lịch :

“Chú khách sáo quá, Hương Thế Thân vốn chẳng tác dụng gì .”

 

Vân Vân lập tức chen :

“Bố, bố để ăn nào. Pháp bảo thì mọc chân chạy mất , ăn xong xem cũng muộn… Huống hồ, cô Cố mới tỉnh , chắc chắn đói . Lúc thì đến linh đan cứu mạng cũng chẳng bằng một bữa cơm ngon. Bánh bao súp thịt cua nguội là hết vị ngon, bố mau nếm thử !”

 

Những điều Cố Hề Lịch định , rốt cuộc đều Vân Vân hộ cả .

 

Bố Vân Vân ngượng ngập. Ông vốn là như , trong lòng chuyện gì thì chỉ xong cho yên.

 

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc trong khí vui vẻ… chỉ là lúc ăn, bố Vân Vân nhịn đưa tay sờ răng hàm, cảm thấy ê ẩm. Nguyên nhân cũng dễ hiểu — bàn ngoài họ còn một Đậu Trắng đang nghiến ngấu đá granite, tiếng nhai rào rạo thật sự khiến khác rợn cả răng.

 

Sau bữa ăn, bố Vân Vân lấy một túi nhỏ đựng hai món pháp bảo. Một món là ngọc bội khắc hình Phật Di Lặc, bóng loáng sáng ngời, treo bằng một sợi dây đỏ trông bình thường nhưng ánh lên tia sáng mờ ảo.

 

Ông :

“Nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật. Miếng ngọc thể tránh tai ương, chỉ một điểm tiện: nó sẽ tự chọn chủ nhân. Nếu hợp duyên với cô thì là điều nhất, còn nếu , vẫn thể giữ để trao đổi.”

 

Tai ương vốn là thứ huyền bí, mà vật thể trừ tai ương càng hiếm . Việc đem tặng ngọc bội để trả ân tình, hẳn là bởi cả gia đình họ đều hợp duyên với nó.

 

So với ngọc bội, món pháp bảo còn đơn giản hơn: một viên hạt châu khả năng hút độc. Khi trúng độc, chỉ cần rạch lòng bàn tay, cầm chặt hạt châu, độc tố trong cơ thể sẽ nó hút .

 

Cố Hề Lịch từ chối, nhận cả hai món.

 

Mọi vốn chỉ là những kẻ xa lạ tình cờ gặp gỡ, lẽ cũng sẽ còn cơ hội giao hảo. Nếu gia đình ba ghi nhớ ân tình, Cố Hề Lịch cũng chẳng thể gì. Dù , từ đến nay, cô từng việc với mục đích để khác ghi nhớ công lao của . so với việc đem pháp bảo tặng cho kẻ vong ân bội nghĩa, thì dùng nó để đáp trả một gia đình thành thật vẫn dễ chịu hơn nhiều.

 

Sau , cũng chính nhờ gia đình ba mà Cố Hề Lịch tìm cơ hội khoét tim. Có thể , đó là một mối quan hệ đôi bên cùng thành tựu.

 

Chỉ riêng việc hai cha con đích đến tạ ơn, còn mang theo hai món pháp bảo thành thật như , cũng đủ để chứng minh đây là một gia đình đáng để kết giao.

 

Vân Vân nghiêng đầu, ngập ngừng hỏi:

“Cô Cố, cô cứ mãi thế?”

 

Trong lòng Cố Hề Lịch thoáng hiện một ý nghĩ:

đang suy nghĩ, nên cho rằng đang sở hữu một năng lực thiên phú thần kỳ

 

 

Loading...