[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 374: Quán Ăn Nhanh Nhà M (Kết)
Cập nhật lúc: 2025-10-03 12:44:33
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , Hạ Hầu Vĩ quả thực thể cử động. Hắn rõ từng giây từng phút trôi qua đều khiến Cố Hề Lịch suy yếu hơn, nhưng vẫn gắt gao quấn chặt lấy , hề nới lỏng dù cơn đau ngày một dữ dội.
Hắn từng gặp du khách nào như !
Còn về Vân Vân… hề lo sợ con d.a.o trong tay cô bé. Hắn dễ chết, cùng lắm chỉ thương nhẹ.
Nhát d.a.o đầu tiên của Vân Vân c.h.é.m cổ, chỉ sướt qua lớp da cứng như thép. nhát thứ hai đ.â.m thẳng lưng, so với chiếc cổ cứng rắn , lưỡi d.a.o cắm sâu hơn nhiều.
Cố Hề Lịch lập tức cảm nhận sự d.a.o động năng lượng từ cơ thể Vân Vân — cô bé sử dụng năng lực thiên phú!
Có lẽ đó là loại năng lực tăng cường thể chất? Tăng sức mạnh, hoặc cường hóa một bộ phận nào đó… Rõ ràng con d.a.o nãy thể đ.â.m thủng, mà giờ xuyên lưng Lãnh chúa Vong linh.
Lãnh chúa Vong linh khẽ nới lỏng tay đang siết chặt lấy cô.
Cố Hề Lịch thở dốc, gắng gượng :
“Vân Vân, trong túi áo Hương Thế Thân, lấy thử dùng cho bố em xem.”
Vân Vân ngẩn , òa vì xúc động.
Cố Hề Lịch nhắc nhở:
“ chắc nó tác dụng .”
“Có thể… nhất định tác dụng! Chỉ tên pháp bảo cũng !” – Vân Vân , tay run run châm Hương Thế Thân cạnh cơ thể bố .
Một mùi hoa nhài dìu dịu lan tỏa, từng làn khói trắng mờ ảo quấn quanh hồn phách trong suốt. Vẻ đờ đẫn của linh hồn dần chút biến chuyển.
Vân Vân và dám thở mạnh, chỉ lặng lẽ , sợ rằng một tiếng động cũng khiến hồn phách giật .
Khi hồn phách chậm rãi tiến về phía thể, cánh tay mờ ảo dường như dài thêm một chút. ngay lúc hai con tràn đầy hy vọng, Hương Thế Thân cháy hết. Bước chân của hồn phách lập tức khựng , ánh mắt trở nên trống rỗng. Vết khuyết hồn ban đầu cũng tái sinh thêm.
Hạ Hầu Vĩ lạnh lùng cất tiếng:
“Vô ích thôi. Linh hồn khuyết thì thể về thể nữa.”
Mẹ Vân Vân lập tức nắm chặt lấy mấu chốt trong lời :
“Linh hồn khuyết… nghĩa là nếu khôi phục đầy đủ, ông vẫn thể trở về ?”
Hạ Hầu Vĩ im lặng.
Vân Vân đặt d.a.o lên cổ , nghiêm giọng: “Nói! Nếu , nhất định sẽ cắt đứt cổ .”
Cố Hề Lịch tinh ý nhận Hạ Hầu Vĩ kiêng nể Vân Vân. Trước đó hề thái độ , thậm chí còn khinh thường khi Vân Vân cầm d.a.o lao tới trong cơn kích động. giờ chuyện khác hẳn… Có lẽ ngờ Vân Vân thể khiến thương. Hạ Hầu Vĩ da dày thịt bồi, tuy cao thủ chiến đấu nhưng gần như d.a.o c.h.é.m chẳng thể gì . Ngay cả Cố Hề Lịch cũng khó lòng thật sự gây thương tích cho khi siết chặt.
Cố Hề Lịch hiểu rõ năng lực của bản : cô thua kém mấy so với những du khách thiên phú tăng cường thể chất, và nếu cô thể Hạ Hầu Vĩ thương thì Vân Vân càng khó .
Có vẻ năng lực thiên phú của Vân Vân như cô nghĩ. Cố Hề Lịch cảm nhận đoán sai về loại thiên phú của cô bé.
Mẹ Vân Vân vội : “Vân Vân, con bảo thả cô Cố .”
Hạ Hầu Vĩ bật lớn: “Không đời nào. Ta sẽ thả cô ! Ta g.i.ế.c cô .”
Vân Vân ấn cán d.a.o xuống thêm hai phân.
Cố Hề Lịch :
“Bạn học Hạ Hầu, đừng vội khoác — hươu c.h.ế.t về tay ai !”
Sự khác biệt giữa việc đeo kính và tháo kính, giữa một nhân viên im lặng và một lãnh chúa điên cuồng, cho thấy họ cùng một ; tính cách cũng khác hẳn.
Hạ Hầu Vĩ đáp Cố Hề Lịch, mà về phía Vân Vân:
“Vấn đề của cô nãy giờ, thể giải thích cho cô.”
Giọng lạ, rõ ràng là vui — ai đe dọa như cũng sẽ mất kiên nhẫn. Hơn nữa, với phận Lãnh chúa Vong linh, khiêu khích sẽ khiến thấy xúc phạm. Cố Hề Lịch nhiều kinh nghiệm đối phó với vong linh, hiểu rõ sự cố chấp của chúng: một khi chọc giận, chúng sẽ nổi điên, coi thường sống chết, chỉ cần thỏa mãn cơn phẫn nộ tính tiếp.
Vì vong linh khó đối phó — chúng chẳng lý lẽ, một thậm chí chẳng còn sợ sống chết.
Bây giờ… rõ Vân Vân chọc giận Hạ Hầu Vĩ ở chỗ nào. Lời sắp tuôn từ miệng hẳn là sự thật, nhưng chắc chắn điều lành.
Hạ Hầu Vĩ cố ý câu giờ, mới :
“Bố cô thể khôi phục đầy đủ nữa. Linh hồn ăn thịt thì tuyệt đối thể khôi phục chỉnh.”
Con d.a.o trong tay Vân Vân còn chút nương tay, đ.â.m vị lãnh chúa nhưng chỉ xuyên một phần ba thể sâu hơn. Hạ Hầu Vĩ ha hả, vẻ mặt thoả mãn đến rợn .
Ai cũng cảm nhận rằng lời là thật.
Lúc Chu Kiểm chen :
“Chỉ cần linh hồn ăn mất dù một phần thôi, đó coi như ‘tử vong’ . Các cô xem — con mắt ăn mất hai cánh tay của ông ...”
Vân Vân phản đối:
“ cánh tay bố nãy mọc , chắc vẫn còn cách cứu!”
Chu Kiểm chế giọng:
“Ồ, cô vẫn ôm hy vọng ? Đó là vì cách ăn của mấy vong linh quá thô thiển; khi chúng ăn sẽ một phần hồn phách tiêu tán trong khí, phần đó trong thời gian ngắn còn thể tụ . Nếu là , sẽ như — sẽ bỏ sót dù một tia hồn phách nào, sẽ ăn sạch sẽ! Đó là sự tôn trọng với ‘món ăn’. Thứ bụng chúng sẽ nhanh chóng tiêu hóa, biến thành năng lượng của chúng . Trừ khi kỳ tích, còn thì thể ngưng tụ . Cô chấp nhận thực tế… Cô bé , bố cô c.h.ế.t .”
Mẹ Vân Vân xong ôm ngực, m.á.u đỏ sẫm rỉ ở khóe miệng. Bà trợn mắt, thở dốc từng lớn.
“Mẹ... Mẹ!”
Người phụ nữ dịu dàng từng thể an ủi chồng con giữa cảnh khắc nghiệt, giờ đây gương mặt chỉ còn sự tuyệt vọng. Bà đặt tay lòng bàn tay rộng lớn của chồng, còn sang trấn an con gái — còn “Mẹ ” nữa.
Nỗi đau quá lớn khiến bà chẳng thể thốt lên lời an ủi nào.
Nỗi mất cha khiến Vân Vân đau đớn đến mức run rẩy, như sắp hóa điên.
Còn Hạ Hầu Vĩ — kẻ từng nếm trải nỗi đau mất — nay thấy kẻ khác rơi cùng cảnh ngộ, chỉ thấy khoái trá, hưng phấn. Quá đỗi kích động, lớn đến mức khóe mắt cũng đỏ hoe. Sự điên cuồng khiến Cố Hề Lịch nhíu mày khó chịu, nhân cơ hội tay, dùng móng tay sắc bén đ.â.m mạnh n.g.ự.c tên lãnh chúa.
… kết quả chỉ để vài vết xước đỏ nhạt da .
May còn Vân Vân. Con d.a.o trong tay cô bé cắt sâu hai phần ba cổ Hạ Hầu Vĩ. Chỉ cần thêm chút lực nữa, đầu và sẽ chỉ còn dính với bằng một lớp da thịt mỏng manh.
Hai hợp sức, khiến Hạ Hầu Vĩ loạng choạng.
Cố Hề Lịch nhân cơ hội, dùng móng tay như lưỡi dao, cắt đứt bàn tay đang ghì chặt lấy . Cơn đau thắt tim dữ dội cũng dịu bớt, cuối cùng cô thể thở một dài.
Bàn tay chặt đứt bò dậy từ mặt đất, loạng choạng chạy về bên chủ nhân. Vết cắt sắc ngọt đến mức phẳng lì. Hạ Hầu Vĩ chỉ lắc nhẹ cánh tay, bàn tay lập tức liền như cũ. Cổ cũng , chỉ cần chỉnh đầu về vị trí xoay một vòng trọn vẹn, vết thương liền biến mất, chẳng để dấu tích nào. Tựa như tất cả những gì họ đó đều là vô ích, mang ý nghĩa gì.
Đậu Trắng trở về với Cố Hề Lịch, đôi chân nhỏ xíu giẫm lên lòng bàn tay cô. Ngay tức khắc, một luồng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, thị lực từ mức cận nặng tám, chín trăm độ dần khôi phục, chỉ còn một, hai trăm độ. Thế giới mắt lập tức trở nên sáng rõ.
Chu Kiểm lặng lẽ bước đến phía Lãnh chúa, vẻ như một thuộc hạ trung thành tận tụy.
Cố Hề Lịch chỉ lạnh trong lòng. Vừa nãy, chính Chu Kiểm cố tình sự thật rằng bố Vân Vân "tử vong", chẳng để kích động con bé ? Khi , lưỡi d.a.o vẫn còn đặt cổ Lãnh chúa. Nói ý đồ hãm hại thì đúng là chuyện hoang đường.
Vong linh vốn thể chống Lãnh chúa. vong linh Lãnh chúa, thì tuyệt đối chẳng là loại vong linh lành gì.
Cố Hề Lịch và vẫn đang ở thế yếu. Thế nhưng, Lãnh chúa Vân Vân — kẻ thể thực sự thương — cũng dám tay bừa bãi. Chưa kể bên cạnh còn Cố Hề Lịch, vị du khách kỳ lạ . Rõ ràng nắm giữ cô suốt một thời gian dài, mà vẫn chẳng thể g.i.ế.c , còn để cô tìm cơ hội phản công. Điều đó khiến khỏi kiêng dè.
Cả hai cô gái đều thể khiến thương, quả thật là những đối thủ khó nhằn.
Mẹ Vân Vân khẽ :
“Anh chi bằng thả chúng thì hơn!”
Hạ Hầu Vĩ trầm ngâm một lát, gật đầu.
Vân Vân lên tiếng phản đối.
Lúc , Đậu Trắng khẽ thì thầm bên tai Cố Hề Lịch:
“Vừa hiệu cho con gái như thế .”
Một bàn tay mở rộng năm ngón, bàn tay giơ ngón giữa lên.
Ý tứ hẳn là Vân Vân giữ im lặng.
Từ góc độ của một , khi chồng chắc chắn tử vong, bà thể để con gái cũng c.h.ế.t theo. Tiếp tục sống cùng con, bảo vệ con, đó cũng là trách nhiệm thiêng liêng của một .
Xét về tình cảm, điều sai.
thái độ của Vân Vân khiến thấy bất an — dễ dàng buông bỏ như ?
Nếu là cô, cô sẽ tin lời của vong linh. Lĩnh vực linh hồn vốn là thứ con thể chạm tới, bí ẩn đến mức du khách chẳng thể là sự thật. nếu gặp nạn là vô cùng quan trọng với , cô chắc chắn sẽ thử cách cho đến tận khoảnh khắc cuối cùng, khi thực sự còn hy vọng.
Hồn phách của bố Vân Vân vẫn còn đó, cơ thể ông vẫn nguội lạnh.
Ngay cả con mắt quái dị khiến ông thành thế cũng vẫn tìm thấy… , chính là nó!
Cố Hề Lịch theo ý của Vân Vân, cùng bà về phía cổng . Vân Vân một tay dìu , một tay lời cõng cả cơ thể bố .
lúc , một con mắt lớn đỏ ngầu bất ngờ xuất hiện mặt bàn gần sát bọn họ.
Cố Hề Lịch phản ứng nhanh hơn hai con, lập tức vung d.a.o đ.â.m thẳng con mắt.
Chất lỏng màu đen phụt từ vết thương con mắt.
Hạ Hầu Vĩ gầm lên một tiếng thê lương. Sàn nhà bỗng trở nên bỏng rát, ngọn lửa phi lý bốc cháy tường. Cơn thịnh nộ của Lãnh chúa đốt cháy cả gian! Tiếng gầm của khiến Cố Hề Lịch gần như ù đặc, cô vội bịt tai, kéo hai con lùi phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-374-quan-an-nhanh-nha-m-ket.html.]
Sau đó, một chuyện ngờ xảy : Hạ Hầu Vĩ tự xé cánh tay trái của , miệng lẩm bẩm vài câu khó hiểu, đưa cánh tay trong suốt đến con mắt.
Cánh tay nhanh chóng hóa thành sương mù đen, con mắt nuốt chửng.
Vết thương mà Vân Vân đ.â.m ban nãy gần như lành hẳn. Con mắt đỏ ngầu Hạ Hầu Vĩ, trong đáy mắt tràn ngập sự thèm khát, như lao tới c.ắ.n xé …
Ban đầu, Cố Hề Lịch quá coi trọng con mắt, chỉ nghĩ nó là một thứ dùng để canh giữ cổng . thái độ của Hạ Hầu Vĩ lúc , phận thực sự của nó cần đoán nữa.
Những vết xích trong con mắt cũng lời giải thích — Tương truyền, kể từ khi Thần Chết bước lĩnh vực, Hạ Hầu Vĩ mới bắt đầu điên cuồng g.i.ế.c . Có thể suy đoán, Thần Chết từng sở hữu một pháp bảo nào đó thể giúp tụ hồn phách, nhưng cái giá trả chính là vô linh hồn nuốt chửng.
Thứ thể khiến một lãnh chúa cam lòng để đối phương ăn cả cơ thể , chỉ thể là chấp niệm sâu nặng nhất trong tim .
Cố Hề Lịch chỉ bất ngờ cái gọi là “hồi sinh” — Đây thực sự là Hạ Hầu ? Hay chỉ là một con quái vật đáng sợ khoác lên hình dáng của bà?
Ánh mắt thèm khát nhận con trai, mà tràn đầy d.ụ.c vọng ăn thịt chính .
Hạ Hầu Vĩ dịu dàng gọi:
“Mẹ, đừng nghịch.”
Con mắt đỏ ngầu dường như hiểu ý , cho phép nó ăn nữa nên bất lực rời khỏi , chuyển hướng, ánh chằm chằm Chu Kiểm phía .
Nếu Chu Kiểm thật sự thông minh, nên lập tức bỏ chạy…
dù thông minh đến , cũng thể trốn thoát. Hạ Hầu Vĩ chỉ khẽ tay khống chế , đó xé lấy một mảnh mặt nạ còn sót , đưa cho con mắt nuốt chửng.
Chu Kiểm hét lên điên cuồng, vùng vẫy khi chiếc mặt nạ nghiền nát. một vong linh thể chống lãnh chúa?
Trong nháy mắt, Chu Kiểm nuốt sống.
Thế nhưng, vết thương con mắt lành, trái còn rạn nứt thêm, trở về đúng chiều dài ban đầu. Máu đen vốn ngừng chảy giờ phụt dữ dội.
Gương mặt Hạ Hầu Vĩ méo mó, giận dữ gầm lên:
“Các ngươi gì?!”
Con d.a.o găm từng con mắt thương vốn là của Vân Vân. Chính nó khiến vết thương thể lành lặn. Chất lỏng đen kịt chảy từ con mắt lúc — chính là năng lượng cốt lõi của nó.
Con mắt đỏ ngầu, đói khát, từng tia m.á.u giật loạn bên trong khiến nó càng thêm dữ tợn. Máu đen tiếp tục rỉ từ vết thương, nó hoảng loạn, ánh bất an trượt Hạ Hầu Vĩ, lập tức dừng ở “bữa ăn còn dang dở” — linh hồn của bố Vân Vân.
Lãnh chúa, tất nhiên, sẽ thỏa mãn nó.
Những linh hồn mà con thể chạm , thì một vong linh như dễ dàng nắm giữ.
“Đừng chạm bố !”
Vân Vân gào lên, điên cuồng giẫm đạp con mắt đang bò loạn đất.
Hồn phách của bố cô dần hút về phía lãnh chúa, ánh sáng yếu ớt của nó ngày càng mờ . Hạ Hầu Vĩ bắt đầu lẩm nhẩm chú ngữ, xử lý “thức ăn” cho con mắt như hai .
Mẹ Vân Vân kiệt sức, ngã quỵ, thể dậy nữa.
Vân Vân thể ngay lập tức lao đến gần Hạ Hầu Vĩ, bởi bốc cháy dữ dội. Lửa hung hãn l.i.ế.m da thịt non nớt khiến cô bé bỏng rát khắp .
“Bố! Bố… ơn, đừng hại bố ! Nếu ăn thì ăn !”
Cô bé gào , đôi mắt ướt nhòe, tuyệt vọng mà van nài:
“Bố, bố tỉnh ! Con và ở đây mà… bố chúng con ! Bố…”
Cố Hề Lịch “thấy” sự d.a.o động năng lượng khổng lồ bùng phát từ cơ thể Vân Vân. Trong khoảnh khắc , cô thể rõ hình thái cụ thể của luồng sức mạnh, vì quá gần nên bản cô cũng nó kích thích, năng lực cảm nhận ép buộc trỗi dậy.
Cố Hề Lịch chợt nhận một vấn đề mà giờ cô lơ là: Khả năng cả một gia đình đều sở hữu năng lực thiên phú, rốt cuộc là bao nhiêu?
Thế giới thiếu những sự trùng hợp, nhưng để cả ba cùng năng lực thì tuyệt đối thể chỉ là ngẫu nhiên. Điều mà cô từng xem như xác suất tình cờ, hóa là một “kỳ tích” sinh từ tình yêu.
Và lúc … chính kỳ tích đang hiện hữu.
Năng lực thiên phú của Vân Vân quá đặc biệt, nó tên gọi — “Kỳ Tích”.
Mọi năng lực thiên phú đều ràng buộc bởi vô điều kiện hạn chế. Cố Hề Lịch cần kiên nhẫn tích lũy năng lượng, từng chút một mới thể xóa bỏ giới hạn. Vân Vân thì khác. Chỉ bằng “tình yêu”, cô bé thể phá vỡ rào cản.
Hai con đường khác biệt.
Thậm chí, ngay cả Vân Vân cũng hề năng lực thiên phú thực sự của là gì. Trong tiềm thức, cô bé chỉ nghĩ rằng “Sức mạnh”. thực tế, đó là một khả năng ẩn giấu, thể tự ý điều khiển, càng thể nhận thức. Chỉ khi năng lượng dồn nén bùng nổ, cô bé mới vô tình tạo những điều kỳ diệu.
Giống như giờ phút — Vân Vân khiến linh hồn c.ắ.n nuốt tái kết tụ, khiến cha tưởng chừng vĩnh viễn mất … sống .
Bố Vân Vân gạt phăng Hạ Hầu Vĩ, bước trở cơ thể . Ông nhanh chóng dậy, siết chặt bàn tay vợ và con gái.
Nước mắt Vân Vân tuôn rơi ngừng.
Bố Vân Vân khàn giọng:
“Đi thôi… con chịu đựng thêm nữa .”
Lãnh chúa Vong linh lặng, ánh mắt phức tạp gia đình ba . Ngay cả khi họ tiến về phía cổng , vẫn lập tức tay ngăn cản.
Cố Hề Lịch hiểu rõ — chỉ đang choáng váng. chắc chắn sẽ thực sự để họ rời . Bởi điều thần kỳ xảy cũng chính là thứ khao khát bấy lâu: năng lực hồi sinh .
Hạ Hầu Vĩ tuyệt đối sẽ từ bỏ.
Cố Hề Lịch liếc ngoài cửa sổ: từng đàn vong linh dị dạng đang lượn vòng, tất cả đều do lãnh chúa triệu hồi. Không là để thức ăn cho con mắt , là để chặn đường bọn họ.
Trong khi đó, năng lượng trong căn phòng nhanh chóng tiêu tán. Con mắt khổng lồ đói khát đến mức trông như sắp khô héo. Trước đó nó điên cuồng đập đầu tường hòng thoát ngoài kiếm mồi, nhưng bất thành. Giờ đây, nó sang Cố Hề Lịch, ánh mắt đỏ rực, tham lam đến đáng sợ.
Cố Hề Lịch gằn giọng:
“Ta nguyền rủa ngươi – vĩnh viễn thể chữa lành vết thương bằng cách hấp thụ năng lượng.”
Sự bùng nổ sức mạnh từ Vân Vân cũng khơi gợi cảm hứng cho Cố Hề Lịch. Cô nhận năng lực thiên phú của trở nên trôi chảy hơn bao giờ hết.
Hạ Hầu Vĩ lập tức cảm nhận sức mạnh của Ngôn Linh! Hắn run rẩy, đột ngột bừng tỉnh, bàn tay siết chặt lấy cổ Cố Hề Lịch:
“Rút lời nguyền! Nếu , sẽ g.i.ế.c ngươi!”
Cố Hề Lịch nghiến răng chịu đựng cơn đau tim, ghé sát bên tai thì thầm:
“Hãy tự ! Ngươi của hôm nay và Hạ Hầu Vĩ của hôm qua gì khác biệt? Ngươi bây giờ… chính là Triệu Tinh Liên trong mắt bọn họ.”
Ánh mắt Hạ Hầu Vĩ lướt theo gia đình ba đang dìu về phía cổng. Trong đầu bỗng hiện về những ký ức xa xưa — từng dỗ ngủ trong căn phòng trọ tồi tàn, từng nắm tay dắt đến trường.
Bóng dáng , từng bước chân nhỏ bé, dần chồng khít lên hình ảnh gia đình ba .
Trong khoảnh khắc , tâm thần chấn động, cứng đờ. Hắn ngây , trái tim nhói buốt… Và khi kịp nhận , trái tim gọn trong tay khác.
Điều khiến tất cả bất ngờ là, ngay khoảnh khắc Cố Hề Lịch khoét tim , con mắt vẫn còn rỉ m.á.u bỗng xuất hiện n.g.ự.c Hạ Hầu Vĩ. Có lẽ nó ngăn cản, nhưng lớp m.á.u đỏ ghê rợn dần phai nhạt, trong đáy mắt hiện lên một tia sáng ấm áp.
Ngoài m.á.u đen, vết thương của nó còn rỉ thứ chất lỏng trong suốt…
… Tựa như nước mắt.
Hạ Hầu Vĩ đỏ hoe mắt, lệ tuôn rơi:
“Mẹ… , nhận con ?”
Tia ấm áp trong con mắt nhanh chóng tắt lịm, đó chỉ còn d.ụ.c vọng nuốt chửng mãnh liệt.
Thơm quá! Nó chỉ ăn thịt …
Cố Hề Lịch lập tức đẩy con mắt , để nó thực sự nuốt lấy Hạ Hầu Vĩ — điều đó quá bi t.h.ả.m để xảy ngay mắt.
Còn về phận của lĩnh vực , về kết cục của vị lãnh chúa… cô .
cô cũng hiểu rõ một điều — cô kẻ phán xử.
Giờ phút , điều duy nhất cô cần là rời .
=……=
【 một giả thuyết: con và du khách thực chất đều là năng lượng mà lãnh chúa tích trữ để hồi sinh . Vậy thì tại sẵn lòng chia một phần cho đám vong linh trong lĩnh vực? Rõ ràng ý định quản lý mở rộng lãnh địa gì cả! nghĩ — tất cả vong linh trong lĩnh vực , vốn cũng chỉ là năng lượng dự trữ của , chỉ là thời cơ đến, lúc đem dùng mà thôi.】
【Chết tiệt…】
【Nghe chẳng khác gì nuôi gia súc: nhốt hết năng lượng , cho ăn, nuôi lớn, chờ ngày g.i.ế.c thịt.】
【Đáng sợ quá!】
【 chơi thôi, đừng coi là thật.】
…
【Ban đầu còn tưởng con mắt ngoài d.ụ.c vọng ăn uống thì chẳng còn chút thần trí nào…】
【 nó đói khát như thế, mà ăn Hạ Hầu Vĩ.】
【 tin, con mắt đó thực sự là … đồng thời, nó cũng là ác quỷ do chính Hạ Hầu Vĩ tạo .】
【Chỉ than một câu thôi: cách hồi sinh kiểu … thật sự vấn đề gì ???】