[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 365: Quán Ăn Nhanh Nhà M (13)
Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:58:42
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuông cảm ứng ở cửa dường như hỏng, chẳng còn vang lên câu “Hoan nghênh quý khách” như thường lệ. Chính vì thế, sự xuất hiện của những thứ đang bước càng thêm quỷ dị.
Hoa Linh Anh là duy nhất từng ngoài mà vẫn giữ tỉnh táo. Từ lời miêu tả của cô về “thế giới bên ngoài”, hiểu rằng trong bóng tối ẩn náu vô dị vật. Có thứ mang dáng vẻ giống , chỉ như hóa trang thành quái vật trong một vũ hội kinh dị; nhưng cũng những thứ mất hình dạng con .
Người áo choàng đen đầu tiên bước , khẽ vén vạt áo và xuống ngay bàn cạnh nhóm du khách. Trên gương mặt là chiếc mặt nạ màu xanh lục, hai bàn tay chìa khỏi tay áo màu tím bầm, khớp ngón tay nổi chi chít những nốt mụn li ti, trông chẳng khác gì mụn mủ. Móng tay dài và đen sì, qua thấy thể dùng vũ khí.
Điều khiến chú ý nhất chính là sợi xích nhỏ mà nắm chặt trong tay trái.
Một sợi xích… thứ lập tức khiến liên tưởng đến Thần Chết trong câu chuyện của Chu Kiểm: cô gái khiêu vũ với Thần Chết, chỉ một cái chạm tay định sẵn cái chết, kéo theo màn kịch chuộc mạng và tìm thế .
Chẳng lẽ… chính là Chúa tể Vong linh?
Nếu Anh Hổ còn tỉnh táo, lẽ thể nhờ nhận dạng xem là Thần Chết mà từng gặp . Đáng tiếc , Anh Hổ lúc xem khó lòng tỉnh trong chốc lát.
Thông tin mà Cố Hề Lịch mua ba điểm.
Điểm thứ nhất: [Trick or treat] (Cho kẹo ghẹo).
Thoạt tưởng như phí tiền, nhưng thực hề vô ích. “Không cho kẹo thì phá phách” mang ý nghĩa chỉ dẫn — nó nhắc nhở rằng lĩnh vực liên quan đến lễ hội Halloween. Nếu chủ đề, thể chuẩn từ sớm; đợi đến khi bước mới tìm hiểu phong tục thì quá muộn.
Hai thông tin còn : [Thần Chết vĩ đại] và [Sống ].
Mua tài liệu về cách vượt ải cũng chẳng khác nào tìm thầy bói — hiếm khi câu trả lời rõ ràng, thường chỉ nhận vài từ khóa, đủ để khiến bạn như lạc trong màn sương mù.
Người chơi tự đoán!
Khí chất toát từ kẻ đeo mặt nạ áo choàng đen mạnh mẽ dị thường, sợi xích trong tay mang tính biểu tượng rõ rệt, thêm việc Chu Kiểm từng nhắc đến “Thần Chết vĩ đại” trong câu chuyện… Nếu thăm dò, miễn là tự đưa đầu chỗ chết, thì thể thử một .
Cố Hề Lịch tập trung quan sát , nhưng ánh mắt cũng quên lướt qua những thực thể quái dị đang nối gót bước lưng.
Vong linh thứ hai cúi lưng rõ rệt khi bước cửa, lẽ để tỏ lòng tôn kính với Chúa tể, dám thẳng mặt . Đó là một vong linh nữ, trông kinh khủng hơn cả kẻ đeo mặt nạ áo choàng đen. Chỉ cần một câu là đủ miêu tả — mắt là miệng, còn xương quai xanh mọc chi chít răng.
Không một cái miệng nào của con thể lớn đến thế. Chỉ cần há ngậm , chắc chắn đủ sức c.ắ.n nát đầu một kẻ .
Vong linh thứ ba còn đáng sợ hơn. Đầu trọc lốc, dính đầy máu, mũi, tai miệng, chỉ còn đôi mắt vàng khè to tướng — giống như một quả trứng luộc khảm hai que kẹo mút. Gã khổng lồ cầm trong tay một hộp sọ để nghịch, đến khi xuống thì đặt nó giữa bàn, dùng móng tay khều khều những khe xương.
Tạm gọi họ là 2 và 3. Khác với kẻ mặt nạ áo choàng đen vẫn ngẩn ngơ, cả hai xuống cùng bàn, chăm chú quan sát đám du khách với ánh mắt thích thú.
Ánh mắt chẳng khác nào của lò mổ đang chọn heo: xem con nào béo, con nào gầy, con nào miếng để lôi g.i.ế.c thịt.
Bố Vân Vân thoáng do dự, nên tiếp tục rút thăm nữa . Lúc “tự do hoạt động” thật sự là điều ? Nếu bọn họ rời khỏi chỗ , liệu những thứ lao tới xé xác ngay lập tức?
Ngoài , những vong linh khác vẫn hết, đang nối hàng từng bước một tiến quán.
Những thứ trông đặc biệt quái dị phía thậm chí còn chẳng mang dáng vẻ con . Chúng cách xa đám du khách hơn, chủ yếu vì những vị trí gần đó chiếm hết. Lúc , các du khách chẳng khác nào món hàng săn đón, khiến lũ vong linh chen chúc tìm cách gần.
Quán ăn nhanh vốn trống trải giờ sắp chật kín. Mộng Mộng hét lớn ngoài:
“Đằng nhanh lên, đủ lượng !”
Thứ cuối cùng lướt là một chiếc ga trải giường trắng toát, trùm kín như bóng ma. Cố Hề Lịch thoáng nhớ đến hình ảnh từng thấy trong phim hoạt hình: vén ga lên chắc chắn bên trong chẳng gì. Chính vì trống rỗng nên mới quấn tấm ga , bằng thì chẳng chút cảm giác tồn tại nào.
Nhìn qua thì thứ hẳn yếu nhất trong đám, lặng lẽ co rúm ở bàn gần nhà vệ sinh. Cùng bàn với nó là một bộ xương khô.
… Không ai ngờ rằng những “thứ” bên ngoài thực sự sẽ kéo đây.
Kính Mắt đóng chặt cửa .
Những vong linh ban đầu im lặng, như thể ai đó nhấn nút công tắc, bỗng dưng đồng loạt cất tiếng. Quán ăn nhanh vốn yên ắng nay ồn ào như một cái chợ.
“ con , cô vẻ ngon lắm!”
“Đã đ.á.n.h dấu .”
“Đáng ghét, chia ăn thì mấy con còn cũng chẳng đủ dính kẽ răng.”
“Ủa, cô rõ ràng mùi sống, nhưng trông giống vong linh! Kỳ lạ thật, thể xin phần cô ?”
Câu hiển nhiên nhắm . Cố Hề Lịch lập tức trừng mắt sang. Con quái vật lông lá đang lải nhải chợt khựng vì cái , còn kịp phản ứng thì cô đầu , coi như thèm để tâm.
Quái vật lông lá: Du khách bây giờ gan lớn thật!!!
Cố Hề Lịch chẳng bận tâm đến suy nghĩ của lũ vong linh. Cô chúng thể trực tiếp hại ; nếu thể, chúng xông tới từ lâu.
Đã thể tay, thì trừng mắt một cái cũng chịu. Ai bảo háo hức mở miệng sủa bậy?
Hơn nữa, nếu thực sự lúc chúng tay, thì cho dù cô ngoan ngoãn nhẫn nhịn cũng chẳng thoát . Đã cùng đường, tội gì nhún nhường.
Đẹp Trai cất tiếng:
“Mời các vị khách tiếp tục rút thăm.”
Cố Hề Lịch luôn cảm giác trò chơi bước sang một giai đoạn mới.
Khi Bố Vân Vân bước lên rút thăm, Vân Vân khẽ nghiêng đầu nhỏ với Cố Hề Lịch:
“Em thể vỡ xúc xắc, chỉ thể tìm cách phục hồi một viên xúc xắc mà chị hỏng thôi.”
Nghe qua thì giống như phụ thuộc may rủi.
Cố Hề Lịch nhíu mày: “Vậy tại và đều là sáu điểm?”
Vân Vân đáp, giọng run run vì vây quanh bởi quá nhiều vong linh: “Chỉ là trùng hợp thôi…”
Cố Hề Lịch buông tha: “Thế tại chú chờ đến tận bây giờ mới chịu thua? Chẳng lẽ chú xuyên qua ống thăm ?”
Vân Vân sững .
Bố Vân Vân khẽ thở dài, miễn cưỡng thừa nhận: “ là Cô Cố thấu … thể xuyên qua tất cả thứ. Ví dụ như ống thăm, thì .”
Nếu thể xuyên, ông sớm giành quyền “thua” từ những ván đầu .
Cũng chính vì thấy trong ống quẻ Thượng Thượng, các du khách mới tìm đủ cách để khóa lá thăm .
Anh Hổ thực cũng công đóng góp trong chuyện .
Bố Vân Vân rút lá thăm “tự do hoạt động”, nhưng ông hề rời chỗ. Việc chịu yên một chỗ, với ông, đủ coi như tự do hoạt động . Đẹp Trai liếc ông một cái, khóe môi khẽ cong, đẩy ống thăm đến mặt Mẹ Vân Vân.
Kết quả vẫn là quẻ Thượng Thượng.
Mẹ Vân Vân khẽ thở phào, gánh nặng trong lòng giảm đôi chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-365-quan-an-nhanh-nha-m-13.html.]
Đến lượt Vân Vân, cô bé run rẩy đưa tay ống. Trong lòng luôn canh cánh một nỗi lo — rút thăm ánh mắt soi mói của đám vong linh , liệu thực sự an ? Chẳng lẽ bọn chúng thừa cơ tay ? Cảm giác đó khiến ngón tay cô bé run lên, nhưng cuối cùng, nhờ đúng theo gợi ý của bố, lá thăm rút vẫn là Thượng Thượng, thể tự do hoạt động.
Cả gia đình ba đều quyết định yên.
Đẹp Trai mỉm , giọng điệu khách khí như trêu chọc:
“Các vị khách, lâu như , chẳng lẽ dậy một chút ?”
Vân Vân hừ nhẹ một tiếng:
“Đi cái gì mà ! Không cần.”
Trong lòng cô bé âm thầm nghĩ: vận may của gia đình thực sự quá kém. Rõ ràng rút ‘thắng’, thế mà rơi tình cảnh , cơ hội rời khỏi lĩnh vực coi như phí hoài. Xem ở nơi , thứ đều tranh giành , chậm một bước là thể chậm cả đời.
Lên lầu thì nguy hiểm, Anh Hổ chính là ví dụ điển hình.
nếu hy vọng rời , cũng chỉ cách liều lên lầu. Còn yên ở đây… rốt cuộc thì ý nghĩa gì?
Trong khi các du khách vẫn cố giữ im lặng, đám vong linh náo loạn như mở hội. Không hiểu quán ăn nhanh lấy lắm xúc xắc đến , chúng lăn xả xuống bàn, hào hứng cá cược.
Cố Hề Lịch thấy mấy câu đối thoại loáng thoáng —
“Cược một cánh tay của ngươi!”
“Thua thì móc mắt cho nhậu.”
“Cái đầu cho đá bóng.”
Nếu là con , những lời chỉ coi như châm chọc cay độc.
với vong linh… e rằng hiểu theo nghĩa đen. Cái “khẩu vị” , quả thật nặng...
Bố Vân Vân c.ắ.n răng, m.ô.n.g nhấc khỏi ghế vài centimet, sắp từ tư thế xổm chuyển sang lên thì vợ kéo mạnh một cái, ép ông trở .
Ngay khoảnh khắc ông rời ghế, bộ trò chơi của đám vong linh đồng loạt ngừng . Tất cả cùng đầu về phía Bố Vân Vân, trong mắt một ai thiếu ánh sáng khát m.á.u đến cực điểm...
Ông thở dốc liên hồi, phản ứng chậm, đến nửa phút mồ hôi mới bắt đầu rịn trán.
Không ai dám cử động thêm nữa.
Rất thể, chỉ cần lên, vong linh sẽ lập tức tay.
Lúc , Cố Hề Lịch cảm thấy trong túi đeo hông chút động tĩnh. Cô đưa ngón út , nhẹ nhàng “câu” Hạt Đậu Trắng . Vừa rời khỏi túi, Hạt Đậu Trắng cẩn thận bò dọc theo ngón tay út đang ôm chặt, khoanh chân trong lòng bàn tay cô, thì thầm hỏi: “Lịch Lịch, cô bận xong ?”
Cố Hề Lịch khẽ chỉnh : “Nói sai , — Bạn bận xong ...”
Hạt Đậu Trắng lập tức ngoan ngoãn lặp : “Lịch Lịch, bạn bận xong ?”
Cố Hề Lịch mỉm đáp: “Chưa xong, nhưng bây giờ thời gian.”
Hạt Đậu Trắng tò mò ngó quanh, khẽ rùng : “Nhiều quá...”
Cố Hề Lịch: "Bạn sai , họ là ."
Hạt Đậu Trắng vẫn mơ hồ, nhưng miệng nhanh hơn não: “Lịch Lịch gì cũng đúng.”
Vong linh: ???
Người đàn ông mặt nạ áo choàng đen — kẻ nãy giờ như tượng điêu khắc — bất ngờ động tác. Hắn nhấc đầu, ánh mắt sắc lạnh thẳng gáy Cố Hề Lịch.
... gáy Cố Hề Lịch mọc mắt, nên cô đương nhiên coi như hề .
“Bạn chỉ thể ngoài năm phút.”
“Ồ.”
Hạt Đậu Trắng chút thất vọng, nhưng vẫn nghiêng đầu hỏi: “Lịch Lịch, bạn giỏi như , thể việc nhanh hơn ?”
Cố Hề Lịch nhướng mày: “ sẽ cố gắng.”
Cô dạy Hạt Đậu Trắng từ sớm: việc cô Lĩnh vực Vong linh chính là đang “ việc”.
Năm phút nhanh chóng trôi qua, Hạt Đậu Trắng luyến tiếc rời .
Đẹp Trai :
“Các vị khách, đây là vòng chơi cuối cùng.”
Tiểu Vương khẽ rùng . Anh dường như quá nhiều vong linh cho sợ hãi đến mức tê liệt, từ đầu đến giờ vẫn ngẩn ngơ, thốt một lời. Mãi đến khi Đẹp Trai bất ngờ cất tiếng ngay bên cạnh, mới bừng tỉnh khỏi thế giới mơ hồ của .
Ánh mắt tất cả các du khách đều dồn về phía xúc xắc.
“Xì—”
Người đàn ông đeo mặt nạ, khoác áo choàng đen bỗng nhiên dậy.
Hắn đưa tay trái . Một tiếng loảng xoảng vang lên, sợi xích trong tay tách thành ba, hóa thành ba sợi xích mảnh, đồng loạt lao về phía ba .
Cổ Tiểu Vương lập tức siết chặt...
Sợi xích nhằm Mẹ Vân Vân vồ hụt.
Gương mặt đàn ông che kín bởi mặt nạ, thể biểu cảm.
Sợi xích cuối cùng quất về phía Anh Hổ thì bất ngờ bật ngược bởi một luồng sáng vàng chói mắt.
Anh Hổ hôn mê bất tỉnh, mà bùng lên hào quang vàng kim—là kỹ năng phòng ngự động ?
“Lời cầu nguyện của trẻ thơ?!”
Đó là câu đầu tiên của đàn ông mặt nạ kể từ lúc bước quán.
=……=
【Thời điểm đám vong linh cửa thật quá trùng hợp, cứ như cố ý chặn du khách dùng quyền “tự do hoạt động”.】
【Không thể can thiệp thẳng việc rút quẻ Thượng Thượng ?】
【Chắc chắn là , quy tắc cho phép mà.】
【Vậy nên bọn chúng mới đổi cách khác, khiến rút cũng thành vô dụng.】
【Người đàn ông đeo mặt nạ áo choàng đen trực tiếp phá ngang trò chơi ...】
【Xem phận của hề tầm thường... Ôi chao, quên mất chuyện lũ trẻ nhận đèn lồng bí ngô đó cầu nguyện cho du khách, thì chính là buff thêm! Như Thần Chết sẽ thể lấy mạng Anh Hổ nữa!】
【Thế thì cái việc Anh Hổ “tìm thế ” đó chẳng vô ích, còn hại oan uổng ???】