[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 363: Quán Ăn Nhanh Nhà M (11)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:58:40
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bước chân của Anh Hổ khi lên cầu thang thoạt nhẹ nhàng, như thể cố tình khoe khoang vận may mặt những du khách vẫn còn quanh bàn. khi thật sự bước lên tầng , nhịp bước chậm rãi và vững chắc hơn hẳn. Người thể sống sót đến lúc đều kẻ ngu ngốc. Khi rời khỏi Lĩnh vực Vong linh, tuyệt đối lúc để buông lơi tự mãn.

 

Hơn nữa, Anh Hổ vốn là kẻ theo con đường mưu trí, bỏ ít tâm tư để tính toán khác. Một kẻ đầy âm mưu như chắc chắn sẽ phạm sơ đẳng.

 

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân của biến mất.

 

Các du khách còn chỉ thể chờ đợi, bởi nhân viên phục vụ nghiêm cấm họ lung tung.

 

Cố Hề Lịch cất tiếng:

“Anh Long, rảnh trò chuyện một chút ?”

 

Từ khi bộ mặt thật của Anh Hổ vạch trần, Anh Long mong trở nên vô hình. Giờ đây Cố Hề Lịch chỉ đích danh, trong lòng dâng lên oán hận, nhưng ngoài mặt vẫn cố che giấu, thậm chí còn vẻ hớn hở, như thể vui khi cô để mắt đến.

 

“Được thôi! Dù gì cũng đang rảnh rỗi. À mà, vẫn quý danh của cô là gì?”

 

Anh Long bỗng dưng trở nên lịch sự một cách văn hoa.

 

Cố Hề Lịch cũng thuận theo, mỉm :

“Tiểu họ Cố, chữ Cố trong hồi cố ( ). Với tuổi của ngài, gọi là Tiểu Cố là . Gọi Tiểu Vương, Tiểu Lý, Tiểu Hoa cũng thuận tai cả thôi. Ở chỗ , ngài cần vẻ khách sáo gì. Dù trong mắt ngài, và bọn họ cũng chẳng khác gì — đều chỉ là vật phẩm tiêu hao.”

 

Vân Vân “phụt” , kìm nổi.

 

Anh Long thoáng sững sờ, vội vàng chối:

“Cô hiểu lầm , và Hổ Oa cùng một phe.”

 

Cố Hề Lịch liếc , ánh mắt trầm tĩnh lạ thường:

“Không cần biện bạch , chẳng ai tin cả.”

 

Anh Long: “…”

 

Cố Hề Lịch khẽ thở dài:

“Tiểu vốn quen kết giao với những kẻ thật. Anh Long, ngài cứ nghỉ ngơi .”

 

Anh Long hé miệng, nhưng cuối cùng chỉ thể khép trong bất lực.

 

Một tự , đó là ưu điểm lớn. Anh hiểu rõ rằng, với cái miệng của thì tuyệt đối thể đấu khẩu Cố Hề Lịch. Một đàn ông trưởng thành giảng đạo lý với một tiểu cô nương lanh lợi, cuối cùng chỉ thể biến thành một mớ lý lẽ vụn vặt. Thà im lặng, còn giữ chút thể diện.

 

Cố Hề Lịch:

“Cô Hoa, thể trò chuyện một chút ?”

 

Hoa Linh Anh thoáng cảnh giác. Trong những bàn, cô thuộc nhóm yếu thế nhất, dám nương nhờ ai, nhưng cũng tuyệt đối đắc tội bất kỳ ai. Cô quyết định, cho dù Cố Hề Lịch khó , cô cũng sẽ so đo, thậm chí sẵn sàng dày mặt chịu thêm vài phần khó xử. Lời lẽ của đối phương sắc bén như dao, nhưng ở trong Lĩnh vực Vong Linh, một thể c.h.é.m hai nhát mà vẫn còn sống sót rời , đó là một may mắn lớn.

 

Hoa Linh Anh:

“Cô Cố chuyện gì? vụng về, lời lẽ kém cỏi, nếu chỗ nào , mong cô đừng trách.”

 

Cố Hề Lịch:

“Không , dễ nổi giận . chỉ tò mò, rốt cuộc cô hai đó lừa như thế nào.”

 

Hoa Linh Anh liếc sang Anh Long… Cô khẽ bật , bởi vẻ mặt của Anh Long lúc biến dạng đến mức buồn . Bị mắng thẳng mặt như , dù tự chủ giỏi đến cũng khó giữ thể diện, huống hồ sự tự chủ của hai – Anh Hổ và Anh Long – vốn chỉ là vỏ bọc giả tạo.

 

, Hoa Linh Anh vẫn chút lo lắng. Cô đắc tội Cố Hề Lịch, cũng đắc tội Anh Long. So với hai “Anh”, Anh Hổ bộc lộ bản chất thật, còn Anh Long vẫn đang khoác tấm khăn che đậy. Ai mà xé tấm khăn xuống, chắc chắn sẽ vui.

 

Tiểu Vương thì nỗi lo .

 

Anh là ứng cử viên “ưng ý” nhất mà Anh Long và Anh Hổ vội vã chọn lựa trong thời gian ngắn.

 

Tiểu Vương quá nhiều “ưu điểm”: nhát gan, sợ phiền phức, mềm lòng. Tuyệt vời hơn, sớm rèn cho tính cách ngoan ngoãn kiểu “tiểu ” – cái đầu đặt cổ hầu như chẳng còn tự suy nghĩ.

 

Bạn chỉ cần đào một cái hố, sẽ dễ dàng nhảy xuống.

 

Nếu là Lý Khê Hoa Linh Anh, họ còn cân nhắc xem nên nhảy . Còn Tiểu Vương, nhảy xuống mới nhận nên nhảy – thì lúc quá muộn. Ví dụ như bây giờ, Tiểu Vương đang ở đúng trong tình huống đó.

 

Anh chuyện quá muộn, nhưng trong lòng càng thêm hận Anh Hổ.

 

Hai “Anh” vốn cùng một giuộc, nên tất nhiên cũng hận luôn cả Anh Long.

 

Tiểu Vương :

“Họ đăng quảng cáo ở Trung tâm Thông tin, bảo là thiếu tinh tệ khẩn cấp để sửa pháp bảo, nên sẵn lòng dẫn vượt qua Lĩnh vực Vong Linh để kiếm tiền. Làm vẻ chính quy, còn ký hợp đồng với họ, cứ ngỡ là nhặt cơ hội từ trời rơi xuống. Ai ngờ tờ giấy đó chẳng chút tác dụng nào, thực chất bọn họ chỉ coi là đá dò đường. Lúc lên xe buýt thấy gì đó , nhưng khi thì muộn .”

 

Hoa Linh Anh lạnh lùng:

còn tưởng giờ mới tỉnh ngộ cơ đấy.”

 

Tiểu Vương khổ:

“Cô nghĩ ngốc chắc? Một đội mà đến hai ‘du khách lão làng’… Lý Khê thì là tân binh , từng bước chân Lĩnh vực Vong Linh. Còn hai chúng cũng chỉ mới qua một lĩnh vực, năng lực thiên phú thì chẳng ! Tuyệt đối ngẫu nhiên, mà là sắp đặt từ đầu. Quan trọng nhất là, ít nhiều thì chúng cũng tinh tệ — dù cũng từng vượt qua một Lĩnh vực Vong Linh. Còn Lý Khê thì gì? Ngoài một cái mạng! Người sẵn lòng giúp , thì rõ ràng là vì cái mạng thôi.”

 

Hiểu thì hiểu, nhưng hiểu thấu.

 

Còn đó gì ư? Thái độ của với Anh Hổ và Anh Long chỉ gói gọn trong một chữ: “liếm”.

 

Bởi “liếm” thì cũng chẳng còn cách nào khác. Trong ba , chẳng ưu thế gì. Chỉ “liếm” mới mong giữ một con đường sống. Dù nữa, hai “Anh” cũng sẽ dễ dàng để một viên đá dò đường mà họ tốn công mang lĩnh vực tiêu hao vô ích. Tiểu Vương nghĩ, bằng giá, trở thành kẻ sống sót cuối cùng trong ba viên đá dò đường .

 

Hoa Linh Anh hừ lạnh:

“Kết quả thì vẫn là kẻ ngu ngốc mắc bẫy.”

 

Tiểu Vương nghiến răng:

“Mẹ kiếp! Vừa nãy trong nhà vệ sinh, còn giả vờ đồng tính, là hễ sợ hãi là kích động ~ đặc biệt thích loại như . Hắn hứa chỉ cần chịu theo, sẽ bảo vệ , thậm chí còn cho pháp bảo! Ai mà chịu nổi chứ. Lúc đó sợ đến ngu , chỉ cần còn sống, chuyện gì cũng chấp nhận, một gã đàn ông ‘’ thì là gì. Ai ngờ bịa cả đống lời dối trá chỉ để lừa . Chiếm tiện nghi đủ, còn g.i.ế.c nữa!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-363-quan-an-nhanh-nha-m-11.html.]

Quá đáng!

 

Anh Hổ thật sự quá đáng!

 

Nếu đột nhiên tặng đồ cho Tiểu Vương, thì dù ngốc đến mấy, Tiểu Vương cũng chẳng tin. khi biến nó thành một cuộc “giao dịch”, chẳng khác nào đặt bẫy — dễ khiến sập . Đàn ông một khi để nửa suy nghĩ, lúc hứng lên thì chuyện gì cũng thể hứa hẹn.

 

Anh Hổ chỉ cần diễn cho đạt, thế là đủ.

 

Cố Hề Lịch thầm tính: lúc cô đá cửa xông , hai họ mới chỉ ở trong đó đầy mấy phút thôi nhỉ? Chắc kịp . Tiểu Vương thực nên cảm ơn cô, nếu thì giờ mất tình mất mạng, còn t.h.ả.m hại hơn bây giờ nhiều.

 

Thời gian trò chuyện trôi qua nhanh chóng. Đẹp Trai liên tục liếc đồng hồ, thần sắc thoáng hiện vẻ lo lắng, nhưng mỗi khi các du khách về phía , lập tức che giấu, giữ dáng vẻ điềm tĩnh hảo.

 

Lối cầu thang vẫn vắng bóng Anh Hổ.

 

“Hết giờ.”

 

Đẹp Trai mỉm , giọng vang lên:

“Mời các vị khách tiếp tục trò chơi.”

 

Thế nhưng Anh Hổ vẫn bước xuống từ tầng hai. Chẳng lẽ thật sự tìm thấy lối và rời khỏi Lĩnh vực Vong Linh? Trên chút động tĩnh nào, khả năng càng lớn.

 

Trong khoảnh khắc, ánh mắt tất cả du khách đổ dồn xúc xắc, ánh lên sự khao khát mãnh liệt.

 

Nếu đó ai cũng tranh giành “ lớn nhất”, thì giờ đây e rằng khác. Những năng lực thiên phú, cũng chẳng cách chơi xúc xắc, chỉ còn phó mặc cho phận. Còn năm còn — họ bắt buộc cạnh tranh.

 

Kết quả cuối cùng công bố.

 

Hoa Linh Anh: 15 điểm.

Tiểu Vương: 23 điểm.

Chu Kiểm: 18 điểm.

 

Năm viên xúc xắc của gia đình ba chồng khít lên , viên cùng lật đúng 1 điểm. Lắc “1” vốn hiếm thấy, mà vẫn còn lợi hại hơn. Khi xúc xắc của Cố Hề Lịch và Anh Long mở, bộ xúc xắc lập tức tan thành tro bụi, để một vũng thủy ngân lấp loáng.

 

Số điểm nhỏ nhất — 0 — xuất hiện.

 

Hai cùng lúc đưa mắt về phía Đẹp Trai.

 

Đẹp Trai mỉm :

“Mời hai vị lượt rút thăm.”

 

Tình thế buộc phân định thứ tự. Cuối cùng, Cố Hề Lịch thắng bằng một ván oẳn tù tì, giành quyền rút . Cô đưa tay chọn một lá thăm vẻ tùy ý, nhưng khi mở đúng là quẻ đỏ.

 

Anh Long bên cạnh lập tức dồn hết sự chú ý, mắt rời lá thăm mà Đẹp Trai đặt , chờ đợi cơ hội.

 

Cố Hề Lịch chẳng buồn để tâm đến nữa. Cô dậy, tiến về phía cầu thang, ngẩng đầu lên tầng . Khi , bắt gặp ánh mắt của Đẹp Trai, cô mỉm đáp , chui quầy gọi món. Suýt chút nữa, cô va nhân viên phục vụ đang cặm cụi lau dọn máy tính tiền.

 

Kẹp tóc hồng đang quét dọn phía ngoài, xử lý đống phế liệu còn sót từ lúc đèn lồng bí ngô. Người bên trong quầy đương nhiên là Kính Mắt.

 

Cố Hề Lịch nhíu mày:

“Cậu tránh , chắn đường .”

 

Kính Mắt trơ như khúc gỗ, để mặc cho cô đẩy sang một bên.

 

Bên , Anh Long cũng rút quẻ Thượng Thượng. Anh vòng quanh, tình cờ phát hiện Cố Hề Lịch đang kéo bộ các ngăn tủ gỗ quầy gọi món để tìm kiếm. Bên trong chỉ khẩu trang, mũ, dây chun… khiến lập tức mất hứng.

 

Anh Long vòng nhà bếp, nhưng đầy ba mươi giây .

 

Lần , còn do dự, nhanh nhẹn bước lên tầng hai.

 

Mẹ Vân Vân khẽ :

“Anh Cô Cố ảnh hưởng .”

 

Quả thực, nhanh chóng lên tầng hai mà cứ mải lục lọi ở đây để gì? Chẳng lẽ còn manh mối quan trọng nào mà bỏ sót ? Mang theo ý nghĩ đó, Anh Long cứ quanh quẩn gần Cố Hề Lịch. cuối cùng, vẫn tin phán đoán của : thời gian quý giá nên tranh thủ mà lên tầng hai mới .

 

Thực tế, Cố Hề Lịch chẳng để ý đến sự mặt của Anh Long.

 

Thời gian của cô vô cùng gấp gáp!

 

Từng ngăn tủ lượt kéo . Trong ngăn tủ lớn nhất cùng chất đầy hộp đựng đồ ăn nhanh. Ở góc trong, vài chiếc túi kẹt chặt, Cố Hề Lịch vất vả mới lôi .

 

Giấu cũng quá kỹ .

 

Trong đó, một chiếc balo màu hồng treo móc khóa quả cầu lông xinh xắn nổi bật. Chủ nhân của nó chắc chắn là Kẹp Tóc Hồng, hơn nữa đây cũng là chiếc túi xách nữ duy nhất. Không ai ngăn cản, Cố Hề Lịch ngang nhiên kéo khóa mở .

 

Ngăn ngoài cùng đựng tai , thẻ học sinh và một cây bút bi.

 

Vật hữu dụng nhất hiển nhiên là thẻ học sinh.

 

Vệ Linh – lớp XX, khoa XX, đại học XX.

 

Chiếc thẻ loang lổ những vết bẩn kỳ dị, nhưng may mắn là phần tên vẫn rõ. Ngăn lớn hơn trong túi chứa một bộ váy liền rực rỡ, rõ ràng là trang phục thường ngày của Vệ Linh. Còn khi , chắc chắn cô mặc đồng phục quán ăn nhanh.

 

Trong balo còn khá nhiều vật dụng lặt vặt. Sau khi lục soát kỹ chiếc balo màu hồng, Cố Hề Lịch rút một kết luận — Vệ Linh là nữ sinh viên đại học, việc bán thời gian tại quán ăn nhanh Nhà M.

 

=……=

 

【Anh Hổ đúng là một thiên tài...】

 

 

Loading...