[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 360: Quán ăn nhanh nhà M (8)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:20:58
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai trong nhà vệ sinh đối diện , thậm chí còn tay nắm tay, hình áp sát, mặt gần như kề sát .

 

Vừa thấy bước , họ lập tức buông tay, động tác lúng túng đến mức giấu .

 

Hoàn là cảnh “bắt gian”, khác hẳn với cảnh tượng m.á.u me mà Cố Hề Lịch tưởng tượng đó.

 

Cố Hề Lịch nhướng mày, hỏi lạnh:

“Hai đang gì đấy?”

 

hiểu lầm – chẳng lẽ hai lén lút toilet chuyện mờ ám? Trong lòng cô vẫn cảm thấy gì đó .

 

Anh Hổ vội thanh minh, giọng đầy bực dọc:

“Trong nhà vệ sinh nam thì còn gì nữa! Đi tiểu chứ còn gì. Cô em, cô dọa hết hồn, giờ xìu cô định chịu trách nhiệm ?”

 

Cố Hề Lịch tủm tỉm:

“Được thôi, chắc chắn chịu trách nhiệm. Nếu thứ đó của thực sự dùng nữa thì để cũng vô ích, sẽ giúp cắt bỏ.”

 

Anh Hổ: "..."

 

Cố Hề Lịch – bất bại trong trận khẩu chiến, ăn gì cũng kén chọn nhưng tuyệt đối bao giờ chịu thiệt – dứt lời, cả nhà vệ sinh chìm trong bầu khí kỳ dị.

 

Đợi đến khi hai bước , khí càng trở nên ngượng ngùng hơn.

 

Bởi ngay lúc đó, Hoa Linh Anh thấy Anh Hổ thì lập tức giật , đôi mắt mở to kinh hãi:

“Anh… Anh Hổ? Anh c.h.ế.t ? Sao ở đây… rốt cuộc là ai?”

 

Nét sợ hãi tột độ gương mặt cô giống như đang giả vờ.

 

Ngược , sự ngạc nhiên của Anh Hổ khi trông thấy cô thì phần gượng gạo, thậm chí còn mang theo chút khách sáo.

 

Các du khách khác vốn xa lánh Anh Hổ, nay càng tránh né hơn, ngay cả Tiểu Vương cũng tự động giữ cách.

 

Thế là, Anh Hổ, Hoa Linh Anh và Lý Khê đều yêu cầu tách riêng, mỗi một góc, cách xa đám đông.

 

Vân Vân mở lời :

“Hoa Linh Anh, cô . Sau khi ngoài, rốt cuộc xảy chuyện gì?”

 

Trong lời kể của Hoa Linh Anh, những chuyện diễn khi xuống giếng hầu như trùng khớp với lời của Anh Hổ. Chỉ đoạn lấy quả táo giếng là bắt đầu xuất hiện khác biệt.

 

Hoa Linh Anh kể :

 

“Dưới giếng khô tối om, khi chúng lấy quả táo thì bắt đầu leo lên. Leo nửa chừng, đột nhiên một đôi bàn tay lạnh buốt túm lấy mắt cá chân . đạp thế nào cũng hất . Cuối cùng, buộc dùng pháp bảo mà chú cho, nhờ mới thoát và leo khỏi giếng an .

 

Còn Anh Hổ thì kéo xuống. còn rõ tiếng thét t.h.ả.m của , nhưng lúc dám đầu .

 

Trên đường về, gặp ít quái vật. Có con đeo mặt nạ giống hệt Lý Khê, con thì chẳng còn dáng dấp con , vài bước là thấy một con. May là chúng tấn công … Có lẽ là nhờ ánh sáng của đèn bí ngô. tuyệt đối kinh động bọn chúng, chỉ chằm chằm thôi cũng đáng sợ .”

 

Cả hai đều một mực khẳng định tận mắt thấy đối phương kéo xuống giếng và chắc chắn thể sống sót, còn bản mới là kẻ may mắn thoát nạn.

 

Anh Hổ phản bác ngay:

mới là thấy tận mắt cô kéo xuống! Nói thật, trở về từ lâu . Ai gặp chuyện gì ngoài … Thứ đang mặt chúng bây giờ, liệu thực sự là Hoa Linh Anh ?”

 

Cố Hề Lịch xen :

“Anh Hổ, đèn bí ngô của ?”

 

Anh Hổ thoáng khựng , đáp:

“Không cẩn thận rơi xuống giếng .”

 

Cố Hề Lịch nheo mắt:

“Bên ngoài tối như , đèn thì kiểu gì?”

 

Anh Hổ thẳng cô, giọng trầm xuống:

năng lực thiên phú.”

 

Nghe qua thì cả hai lời kể đều vẻ hợp lý, nhưng Cố Hề Lịch thiên về tin Hoa Linh Anh hơn.

 

Bởi vì khi chạy quán ăn nhanh, cô tự đẩy cửa bước . Ngược , Anh Hổ nhờ bên trong mở cửa mới . Trước đó, mấy bé ma đến xin kẹo cũng gõ cửa mới thể bước … Điều vô tình tiết lộ một quy tắc ngầm: chỉ con thật sự mới thể tự quán mà cần gõ cửa.

 

Còn Anh Hổ… biểu cảm của quá hảo, giống như tính toán sẵn. Đó là phản ứng bản năng, mà là một chút “diễn xuất”.

 

Con vốn tính cách khác : dù gặp ma trăm vẫn run rẩy, trời sinh gan , càng trải qua nhiều chuyện càng bình tĩnh. Anh Long – hiểu rõ Anh Hổ nhất – cũng cảm thấy khó tin. Những gì Anh Hổ kể chẳng qua là vài trải nghiệm rùng rợn tầm thường, thể dọa đến mức một lão luyện như “mất mật” .

 

Rõ ràng, Anh Hổ đang giả vờ sợ hãi. Và thế để che giấu một mục đích nào đó.

 

Ví dụ như… lừa Tiểu Vương cùng nhà vệ sinh. Đây cũng giải thích tại liên tục uống nước: uống nhiều thì tất nhiên sẽ vệ sinh.

 

một câu hỏi quan trọng hiện lên trong đầu Cố Hề Lịch —

Vong linh liệu thể ăn đồ ăn của con ?

 

Trong “lĩnh vực nhà cổ”, khi Mẫn Tam Húc tráo đổi, vong linh đội lốt động đến bất kỳ món ăn nào. Chính vì chi tiết nhỏ lộ.

 

Anh Long liên tiếp đặt cho Anh Hổ bảy tám câu hỏi, trong đó cả những cái bẫy nhỏ. Sau khi hỏi xong, gật đầu:

 

" là bản ."

 

ngay cả , Anh Long vẫn dám bước gần Anh Hổ.

 

Hoa Linh Anh vội vàng :

"Các tin , những gì mới là sự thật. Cho dù thật sự rơi xuống giếng khô mà chết, tự leo lên , thì cũng thể nào về nhanh hơn , còn nhanh đến mức ... Trừ khi khả năng dịch chuyển tức thời!"

 

Cố Hề Lịch nhíu mày:

"Quả táo ?"

 

Hoa Linh Anh lập tức đáp:

"À... quả táo ở đây."

 

lấy quả táo từ trong đèn bí ngô của — hình dáng giống hệt với quả mà Anh Hổ mang về.

 

Vân Vân kinh ngạc:

"… Anh Hổ cũng lấy một quả táo."

 

Hoa Linh Anh bình thản đáp:

"Chuyện đó gì lạ. Trong giếng vốn dĩ hai quả táo."

 

Ngay lúc bầu khí căng như dây đàn, cuộc đối chất bất ngờ cắt ngang.

 

Đẹp Trai bước tới, mỉm lễ phép:

"Các vị khách, xin mời tiếp tục trò chơi!"

 

Chín thành một vòng tròn. Lần , chỗ đổi. Thực , vợ chồng vẫn để con gái giữa cho an , nhưng Vân Vân kiên quyết đồng ý, hơn nữa Đẹp Trai cũng cho phép đổi chỗ.

 

Trong lòng đều ngầm nghiêng về việc Anh Hổ vấn đề, nhưng chính vì tỏ quá bình thường, mới càng khiến khác thấy sợ hãi.

 

Anh Hổ dường như hiểu rõ ánh mắt của , bèn gượng:

" nhiều cũng vô ích thôi. Chỉ một câu: là con , tuyệt đối vong linh."

 

Lượt thua rơi Lý Khê.

Khả năng thua khi lắc xúc xắc gần như liên quan đến du khách lão làng; còn Tiểu Vương, Hoa Linh Anh và cả Lý Khê đều dựa vận may. Và vận may bỏ rơi Lý Khê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-360-quan-an-nhanh-nha-m-8.html.]

 

Anh rút quẻ trung. Yêu cầu là: kể một câu chuyện ma thể dọa khác.

 

Đẹp Trai cong môi , giọng nửa đùa nửa thật:

"Nghe , đêm Halloween... kể chuyện ma sẽ chiêu gọi vong linh đến."

 

Không ai nổi. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Lý Khê.

 

Từ khi đeo chiếc mặt nạ quỷ, từng mở miệng câu nào, ngay cả khi gọi món cũng chỉ im lặng dùng ngón tay chỉ thực đơn.

 

Giờ đây, trong khí ngột ngạt, cuối cùng cũng mở miệng.

Ánh đèn chiếu lên mặt nạ nhẵn bóng, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo khiến ai cũng thấy rùng .

 

"Nơi việc... là chế độ ca kíp 12 tiếng..."

 

là giọng của Lý Khê lẫn , nhưng ngữ điệu phẳng lặng đến rợn lên xuống, cứ đều đều như tiếng gõ nhịp c.h.ế.t chóc. Giọng điệu , sinh để kể chuyện ma.

 

Anh cần tạo bầu khí, bởi nơi vốn quá u ám, quá thích hợp cho những lời kể lạnh sống lưng.

 

"Hôm đó trực ca đêm, nghĩa là mặt ở cửa hàng tiện lợi nửa đêm mười hai giờ. mặc áo cộc tay xuống lầu. Ban ngày oi bức thì ban đêm thường cũng chẳng lạnh... nhưng ngay khi bước khỏi cửa, một luồng gió lạnh buốt bất ngờ thổi qua khiến nổi da gà.

 

Ông chủ quán nướng bên cạnh khà khà, trêu : ‘Thận yếu ! Ta đang nóng đến chảy mồ hôi, thế mà thấy lạnh ? Nhìn quầng thâm mắt kìa, thanh niên thì nên ăn uống cho tử tế mới .’

 

chỉ , đáp. Ca kíp ngày đêm đảo lộn, cơ thể mệt mỏi, hốc hác cũng là bình thường. Hơn nữa, liên tục gánh hai ca đêm khác, sức lực cạn kiệt.

 

Đồng hồ chỉ gần mười hai giờ. Để đến cửa hàng, băng qua một con hẻm nhỏ. Ban ngày nơi đó vốn ít qua , nửa đêm càng hoang vắng hơn.

 

cứ , càng càng thấy gì đó . Từng bước chân vọng trong hẻm thật kỳ lạ, như thể chỉ một đang bước . Một nỗi bất an mơ hồ dâng lên trong lòng.

 

Rồi... thấy tiếng gọi. Rõ ràng là ai đó ở phía khẽ gọi tên —‘Chu Kiểm... Chu Kiểm...’..."

 

Giọng của Lý Khê vẫn đều đều, nhưng từng chữ như rót thẳng màng tai, lạnh lẽo đến mức sởn gai ốc.

 

Cố Hề Lịch cả nổi da gà, căng thẳng ngắt lời: "Lý Khê!"

 

Anh khựng , trong mắt thoáng lóe lên chút thần sắc.

 

nhanh, ánh sáng biến mất.

 

Khóe miệng chiếc mặt nạ ác quỷ cong lên một đường quái dị, như thể đang mỉm vui sướng.

 

" từng , nếu trong đêm khuya mà thấy ai đó gọi tên thì tuyệt đối đầu... Quay đầu thì sẽ chết.

 

Khi , sợ đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực, chỉ cắm đầu chạy thục mạng. Cuối cùng cũng thoát khỏi con hẻm tối, thấy một qua đường bên ngoài. Cả nhẹ nhõm như tìm cứu tinh, lập tức chạy đến gần.

 

Không ngờ, lạ bất ngờ ngẩng đầu lên, nở một nụ quái dị với : ‘Chu Kiểm, gọi , chạy cái gì thế?’

 

sững sờ. Người ... quen. Chẳng lẽ gặp ở đó mà quên mất? định gượng đáp , nhưng trong đầu lóe lên một suy nghĩ — nãy còn ở cuối hẻm, thể trong chớp mắt đến đầu hẻm mặt ?

 

Không lẽ... vốn dĩ ?"

 

Giọng kể đều đều, vô cảm, càng khiến sởn gai ốc.

 

" hoảng loạn đẩy , cắm đầu chạy thẳng đến cửa hàng tiện lợi. Chỉ khi thấy ánh đèn sáng rực nơi đó, mới dám dừng thở hổn hển.

 

Ông chủ thấy dáng vẻ thê t.h.ả.m của , đùa: ‘Đụng ma ?’

 

... chẳng còn sức để trả lời.

 

Ông chủ : “Đồ ăn đêm để trong tủ lạnh nhỏ , lát nữa nhớ ăn.”

 

Thật lòng mà , một ông chủ như cũng là lý do nỡ nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi. Ông thực sự chu đáo, lương trả cao, bao ba bữa ăn mỗi ngày. Người ca đêm như còn thêm một bữa khuya.

 

Dù đồ ăn ông chuẩn phần lớn đều là thịt, ít rau củ — lẽ ông nghĩ đàn ông thì thích ăn thịt. Ngay cả đồ ăn đêm cũng là những món nhiều mỡ, thậm chí cả nội tạng động vật. là đồ kho miễn phí thì chúng đều sẵn sàng ăn, mà công bằng mà ngon miệng.

 

Làm ca đêm tuy mệt, nhưng với chế độ đãi ngộ thế thì vẫn chịu đựng .

 

Chỉ là, hiểu vì một cửa hàng như luôn cần tuyển thêm nhân viên. Người mới đến , chẳng ai gắn bó lâu. Thanh niên bây giờ đúng là quá kén chọn...

 

Sau khi ăn xong, mang bao bì vứt. Thùng rác trong cửa hàng nặng mùi nên định vứt thùng bên ngoài.

 

khi đến nơi, thấy ông chủ đang chiếc ghế dài cửa. định mở miệng chào thì đột nhiên thấy một đàn ông khác bước tới xuống cạnh ông .

 

Người đàn ông đó chính là kẻ gặp trong con hẻm tối!

 

Hắn phàn nàn, giọng khàn khàn:

sắp c.h.ế.t đói … Sao nuôi ăn ?”

 

Ông chủ thản nhiên đáp:

“Ai bảo cứ khăng khăng chỉ ăn thịt non, nội tạng thì chịu.”

 

Trong khoảnh khắc , một cơn đau quặn dữ dội siết chặt lấy dày .

 

chạy!

 

ngay lúc lùi , một bàn tay lạnh lẽo đặt nặng lên vai. run rẩy đầu — ông chủ đang ngay lưng từ lúc nào, nở nụ quái dị:

 

“Chu Kiểm, còn định nữa?”"

 

Anh Long hỏi: "Rồi đó thế nào?"

 

“Lý Khê” đáp, giọng âm u: "Rồi da mặt lột xuống, thành mặt nạ !"

 

Vân Vân và Tiểu Vương sợ đến mức suýt hét lên. Hai vốn cố gắng tránh xa Lý Khê, nhưng vì sát vòng tròn nên cách chẳng xa bao nhiêu. Ai cũng hiểu — đang kể chuyện lúc Lý Khê, mà chính là “mặt nạ” Chu Kiểm đang kể trải nghiệm của .

 

Đẹp Trai mỉm : "Câu chuyện , xem như qua cửa. Các vị khách, trò chơi tiếp tục."

 

Cái gọi là lắc xúc xắc, thực chất cũng chỉ xoay quanh mấy “đen đủi”. Có lẽ Tiểu Vương và Hoa Linh Anh cầu xin khắp nơi, thần tiên nào đó nên tay giúp đỡ. Lần , điểm nhỏ nhất… rơi Lý Khê.

 

Hắn cong môi dữ tợn, chậm rãi đưa tay bốc thăm.

 

Đẹp Trai giả vờ ngạc nhiên: "Ôi, là lá thăm !"

 

"Vẫn kể một câu chuyện nữa... để nghĩ xem..."

 

Lý Khê nghiêng đầu, ánh mắt quái dị quét về phía Anh Hổ, giọng rợn vang lên:

"Câu chuyện tên là ‘Tìm Kẻ Thế Thân’. Tương truyền, đường đêm gặp ma quỷ, cam tâm chết, liền thỏa thuận với ma—"

 

=……=

 

【Thái độ của nhân viên phục vụ với Lý Khê rõ ràng khác biệt, còn với Hoa Linh Anh và Anh Hổ thì chẳng khác gì đối xử với các du khách khác. Dựa điểm , thật sự khó phân biệt rốt cuộc ai trong hai vấn đề.】

 

【Hay là… cả hai đều vấn đề, mà do ở giếng khô ảo giác?】

 

【Có ai đang xem livestream của Anh Hổ hoặc Hoa Linh Anh ?】

 

【Anh Hổ mở livestream...】

 

【Hoa Linh Anh cũng mở...】

Loading...