[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 358: Quán ăn nhanh nhà M (6)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:05:07
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Hề Lịch nghiêng tay, đổ nhẹ những viên xúc xắc bàn cân. Chỉ thoáng lắc qua, cô nhận bên trong chứa thủy ngân. Ánh mắt khẽ cụp xuống, cô nhân viên phục vụ, chỉ lặng lẽ cầm năm viên xúc xắc lên, mân mê trong lòng bàn tay một lúc, mới đặt từng viên trở ống.

 

Đưa xúc xắc can thiệp trò chơi — tức là ngầm cho phép gian lận.

 

Mà dẫu cho phép, thì trong bất kỳ ván cược sinh tử nào, tham gia cũng sẽ tìm cách để gian lận. Họ chỉ khác ở chỗ tinh vi lộ liễu mà thôi. Bởi chỉ cần còn một tia hy vọng, sẽ chẳng ai chịu giao mạng cho thứ gọi là "vận may". Chết vì may rủi… chẳng khác nào c.h.ế.t một cách oan uổng.

 

Cố Hề Lịch hiểu rõ: cô gieo năm mặt sáu thì mới thể đảm bảo an cho bản .

 

Nhân viên phục vụ mỉm , giọng đều đều:

“Nếu còn thắc mắc nào khác, trò chơi bắt đầu —”

 

“Khoan .”

 

Cố Hề Lịch cất lời, giọng điềm tĩnh: “ thắc mắc. Vừa hỏi xong.”

 

Nhân viên phục vụ nghiêng đầu, nụ môi đổi:

“Một lời chỉ là khách sáo thôi. Câu ‘nếu còn thắc mắc’ bao nhiêu , nhưng đây là đầu tiên trả lời rằng ‘’.”

 

Cố Hề Lịch chậm rãi nhướng mày: “Vậy rốt cuộc… thể hỏi ?”

 

Nhân viên phục vụ nghiêng đầu, nụ đổi:

“Nếu thể, cô sẽ thôi hỏi nữa chứ?”

 

Cố Hề Lịch đáp gọn:

“Không. sẽ đổi cách hỏi khác.”

 

Bạn thể buộc một kẻ chẳng hề lòng kính sợ im lặng. Nhân viên phục vụ hiểu rõ điều đó, nhưng cũng thể dùng bạo lực ép buộc — vì điều đó ngược quy tắc. Thế nên, chỉ thể để cô tiếp tục .

 

Mọi du khách đều dán mắt cuộc đối thoại . Có dám chất vấn về quy tắc, đối với họ là một chuyện đến ngờ. Thực tế, kẻ chỉ ngoan ngoãn theo mới chính là kẻ ngốc thực sự.

 

… Dù nhân viên phục vụ hẳn là hề thấy trong đám du khách xuất hiện kẻ thông minh.

 

Nhân viên phục vụ nhạt, giọng đều đều:

“Khách hàng, cô thật thú vị đấy…” Ta ghét loại thú vị .

 

Cố Hề Lịch khẽ hắng giọng, thản nhiên hỏi:

“Nội dung trừng phạt ‘ngẫu nhiên’ là những gì? Cách ngẫu nhiên ở đây là thế nào — bốc thăm, tung xúc xắc một trò đùa nào khác? Có hạng mục trừng phạt sẽ dựa điểm ít nhất mà thua lắc để quyết định? Ngoài , trò chơi sẽ kéo dài mấy vòng? Là khách mời tham gia hoạt động đặc biệt Halloween của quý quán, chẳng chúng quyền rõ quy trình cụ thể của bữa tiệc ?”

 

Nhân viên phục vụ: "..."

 

thật sự dám hỏi.

 

Nhân viên phục vụ lấy từ tủ quầy một ống thăm, đặt xuống giữa bàn:

“Bốc lá nào thì chịu hình phạt đó. Xong , trò chơi bắt đầu!”

 

Cố Hề Lịch lập tức hiểu — trong những câu hỏi cô nêu, vài điều nhân viên phục vụ buộc trả lời.

 

… Một đống câu hỏi, chỉ cần giải đáp một câu cũng đủ lãi .

 

Thực , khi cất lời, cô vốn nghĩ thắc mắc của sẽ bỏ qua. trong lĩnh vực vong linh, một khi gặp thứ thể giao tiếp, dù chẳng gì để , cũng tìm cách đôi ba câu. Hỏi một chút thông tin thì coi như lời to; chỉ là sắc mặt NPC, chọc giận bọn họ thì rắc rối chẳng nhỏ.

 

Cố Hề Lịch vốn giàu kinh nghiệm, thường xuyên “khiêu vũ” ngay lằn ranh giới hạn của NPC.

 

Biểu cảm mà nhân viên phục vụ để lộ cho cô : nếu còn cố kéo dài thêm, thiệt chắc chắn sẽ là cô. NPC trong lĩnh vực vong linh thể che giấu một quy tắc, nhưng khi du khách hỏi trúng điểm mấu chốt, họ buộc trả lời — đó chính là sự hạn chế. Ngược , nếu NPC hô “bắt đầu” mà du khách vẫn dây dưa, họ thể thực hiện những hành động cưỡng chế, tuyệt đối nhẹ nhàng.

 

Cố Hề Lịch là đầu tiên lắc xúc xắc. Với thính giác nhạy bén, cô rõ ràng từng tiếng lăn, từ đó phân biệt những khác biệt nhỏ bé nhất và kiểm soát kết quả. Trong chín , cô cũng là đặt xúc xắc xuống bàn sớm nhất.

 

Xúc xắc của Anh Long khi lắc vang lên tiếng “bùm bùm bùm”, chỉ cần kỹ liền thấy vấn đề. Cố Hề Lịch nhận ngay — dùng năng lực thiên phú để cố định xúc xắc. Năm viên dính chặt , mỗi lắc đều đồng loạt đập thành ống, phát âm thanh đặc biệt nặng nề.

 

Cách đảm bảo kết quả cuối cùng chỉ thể là năm con sáu.

 

Vân Vân lắc nhẹ ống xúc xắc, đặt xuống bàn khẽ liếc cha .

 

Cha Vân Vân lập tức nháy mắt với con gái… Âm thanh nhỏ, song Cố Hề Lịch vốn luôn chú tâm lắng từng chi tiết, liền rõ tiếng xúc xắc xoay gạt.

 

Là bàn tay đặt bàn của Vân Vân lén động ? Cô bé đảo mặt xúc xắc? Vậy thì cha Vân Vân hẳn năng lực thấu thị! Chỉ thể xuyên qua lớp nhựa dày của ống xúc xắc, ông mới đủ khả năng chỉ huy con gái lật mặt xúc xắc chính xác như .

 

Năng lực kiểu qua thì khiến phụ nữ yên tâm cho lắm.

 

nghĩ , ông dẫn cả vợ và con gái theo cùng, e rằng cũng chẳng cần lo lắng quá nhiều về chuyện phẩm hạnh. Thêm nữa, năng lực thiên phú nào cũng giới hạn. Nếu phí phạm để “nhòm trộm” thì đúng là quá ngốc nghếch. Muốn gái , chỉ cần bỏ tiền trong khu dịch vụ là thể tìm một đại mỹ nhân dịu dàng thấu hiểu, cần đùa giỡn cả mạng sống trong lĩnh vực vong linh như thế.

 

Điều quan trọng nhất là lúc Cố Hề Lịch thể cảm nhận khi ai đó sử dụng năng lực thiên phú tác động lên … và cô chắc chắn rằng, cha Vân Vân từng động đến cô.

 

Còn năng lực thiên phú của Vân Vân thì rõ. Dù thế nào nữa, bà cũng thể điều khiển xúc xắc một cách tinh vi, nên dứt khoát bỏ qua, lắc qua loa đặt ống xuống. Chuyện còn , giao hết cho chồng và con gái.

 

Cha Vân Vân là bốc xúc xắc cuối cùng, nhưng lắc muộn nhất là Anh Hổ. Cố Hề Lịch nhận dùng đến năng lực thiên phú— lẽ năng lực của thích hợp với trò .

 

Anh Hổ ghé sát tai ống xúc xắc, chuyên tâm lắng từng tiếng lăn. Kỹ thuật của thể so với Cố Hề Lịch, thế nên mất nhiều thời gian hơn, lắc cũng lâu hơn, tai cũng chăm chú hơn.

 

Nhân viên phục vụ liếc đồng hồ, nhắc:

“Hết giờ!”

 

Anh Hổ là mở ống đầu tiên. Kết quả—66665, tổng cộng 29 điểm.

 

Tiếp đến, Cố Hề Lịch mở xúc xắc của . Năm con sáng rõ: 30 điểm.

 

Trên bàn, năm cùng đạt 30 điểm: Cố Hề Lịch, Anh Long và cả gia đình ba .

 

Tiểu Vương chỉ 20 điểm… nhưng thấp nhất là nữ du khách, năm viên xúc xắc cộng chỉ vỏn vẹn 12 điểm.

 

Những ai đạt điểm tối đa đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Tiểu Vương. Trán lấm tấm mồ hôi, lau nở nụ run rẩy, như thể mới thoát khỏi bản án tử treo lơ lửng đầu.

 

Chỉ còn kết quả của một công bố, và mong đợi nhất chính là nữ du khách—bởi Lý Khê là hy vọng duy nhất còn của cô.

 

Động tác cứng đờ, Lý Khê mở ống xúc xắc. Kết quả: 22 điểm.

 

Nhân viên phục vụ bên cạnh quan sát bộ quá trình, chỉ hối thúc một khi đến giữa, ngay cả khi gia đình Vân Vân ba nháy mắt hiệu cho , phát triển thành những cuộc trao đổi nhỏ tiếng, cũng như thấy.

 

Thái độ rõ ràng chính là— cấm gian lận.

 

Nhân lúc ánh mắt dồn cả Lý Khê, nữ du khách khẽ nghiêng bàn tay, dùng ngón áp út và ngón út gạt nhẹ hai viên xúc xắc nhỏ điểm. Hai con 1 lăn nửa vòng… dừng ở 6.

 

Tổng điểm của cô lập tức biến thành 22, cao hơn Tiểu Vương đúng 2 điểm.

 

Tiểu Vương bỗng bật dậy, mặt tái nhợt:

“Cô gian lận!”

 

Nữ du khách phớt lờ , chỉ căng thẳng chằm chằm nhân viên phục vụ. Theo lý, kiểu gian lận giống những mánh đó, 22 điểm cũng chắc chấp nhận. còn đường lui. Ngồi im chờ chết? Cô cam tâm.

 

Thế nên, cô buộc đ.á.n.h cược.

 

Nhân viên phục vụ lạnh nhạt :

“Điểm của cô là thấp nhất. Mời bốc một lá thăm.”

 

Ống thăm đặt ngay mặt. Nữ du khách lập tức tái nhợt, cứng đờ. Cô run run đưa tay , chạm những lá thăm giống hệt , rút một lá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-358-quan-an-nhanh-nha-m-6.html.]

 

Kéo —nửa một màu đen kịt.

 

Tay cô run đến mức gần như rơi lá thăm.

 

Nhân viên phục vụ cúi mắt thoáng liếc, giọng điệu bình thản nhưng như mang theo ý chế giễu:

“Lá hai mươi sáu. Vận may cũng tệ… quẻ hạ hạ.”

 

Nghe ba chữ “quẻ hạ hạ”, nữ du khách c.h.ế.t lặng, sắc mặt trắng bệch như tro.

 

Nhân viên phục vụ vẫn thong thả tiếp, giống như cố tình dọa nạt:

“Quẻ hạ hạ… nghĩa là bước ngoài mạo hiểm.”

 

“—Hít—”

 

Nữ du khách hít sâu một lạnh lẽo, hai mắt mở to, như chợt nhớ điều gì đó kinh khủng. Nước mắt kìm mà chảy dài xuống gò má. nhận đang , chỉ sức ép bản bình tĩnh.

 

Cắn răng… giữ vững.

 

Chỉ cần giữ vững, lẽ còn đường sống.

 

Nhân viên phục vụ lấy lá thăm từ tay nữ du khách, liếc qua mặt môi hiện lên một nụ kỳ quái, xen chút đắc ý:

 

“Để xem nào… văn quẻ ghi rằng—[Ngẩng mặt che mặt một tiếng, bạn bè hàng xóm cùng xuống giếng]. Khách hàng, cô thể chọn một bạn bên trái hoặc bên để cùng nhận trừng phạt. Hai đến chiếc giếng khô, cách ga tàu điện ngầm phía hai trăm mét, tìm quả táo khắc biểu tượng nhà M và mang nó trở về.”

 

Nữ du khách đến đoạn chọn cùng chịu phạt, nước mắt lập tức ngừng chảy.

 

Đầu óc vốn hoảng loạn bỗng chốc như dội một gáo nước lạnh. Câu đ.á.n.h mạnh tâm trí, kéo cô về thực tại.

 

Nỗi sợ hãi tan biến ít nhiều.

 

Hai cùng gánh vác một thử thách khó khăn, chung quy vẫn hơn chỉ một đối diện.

 

Vừa khi lắc xúc xắc, cô ngừng cầu xin ông trời ban cho vận may, chỉ mong điểm cao hơn Tiểu Vương và Lý Khê là . Cô hiểu bản chẳng thể so với những du khách lão luyện, họ đều cách gian lận. Một bên là cam lòng, một bên bất lực.

 

bây giờ thì khác. Lần đầu tiên, cô nắm quyền lựa chọn.

 

Bên trái cô là cha của Vân Vân.

 

Bên là Anh Hổ.

 

Những kẻ gian lận khổ sở lắc điểm cao, cuối cùng chẳng vẫn rơi tay sắp xếp của — ý nghĩ nữ du khách thoáng vui thầm, xua phần nào nỗi đau và tuyệt vọng.

 

Ánh mắt cô dừng cha của Vân Vân bên trái.

 

Vân Vân vội vàng :

“Em thể cho cô một bảo vật, và khi cô trở về, gia đình em sẽ hết lòng giúp đỡ cô.”

 

Nữ du khách sang Anh Hổ.

 

Anh Hổ đáp ánh mắt cô một cách điềm tĩnh, vội vàng hứa hẹn như Vân Vân, mà chỉ nở một nụ : “Chúng vốn là một đội. hứa sẽ bảo vệ cô — nếu cô chọn , đừng cảm thấy áy náy.”

 

Lời của Anh Hổ khiến cô chùn bước.

 

Cố Hề Lịch thầm nghĩ: quả thật Anh Hổ cao tay. Nếu thẳng thừng “Cô chọn thì sẽ g.i.ế.c cô ngoài đó”, lẽ cô nữ du khách cứng đầu cũng chẳng dám chọn . Cách bình tĩnh, màu sắc hung hãn của Anh Hổ hiệu quả ngược: nó bình tĩnh hơn để cân nhắc lợi hại khi chọn giữa hai .

 

Hơn nữa, lời của Anh Hổ ẩn chứa đe dọa tinh vi — ngụ ý rằng nếu cô chọn , sẽ khiến cô rơi tình cảnh khó khăn khi ở ngoài .

 

Nữ du khách dường như nghiêng về việc chọn cha của Vân Vân hơn. Dù bên ngoài quá nguy hiểm, cô cũng cùng một kẻ thể trở mặt tay với . Cha Vân Vân trông ôn hòa hơn nhiều...

 

Cha Vân Vân khẽ gọi: “Cô bé, cái !”

 

Cố Hề Lịch lập tức bắt gặp một tia sáng vàng tươi lướt qua tay ông, nhanh chóng nhét túi nữ du khách.

 

Cha Vân Vân thì thầm:

“Có cái , cô thể giữ một mạng. Coi như dùng nó để ‘mua’ việc cô chọn .”

 

Nữ du khách xong liền thật sự sang chọn Anh Hổ. Cô mỉm , những lời khéo léo:

“Anh Hổ, chỉ cần lo cho , vướng bận gia đình, còn chú thì chăm sóc vợ con. Em nỡ để gia đình họ chia lìa. Hơn nữa, chúng vốn là đồng đội. Em coi như dùng ‘phí bảo hộ’ để thuê bảo vệ từ , cùng em một chuyến cũng là lẽ tự nhiên. Như em thấy liên lụy khác, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.”

 

Sắc mặt Anh Hổ chợt trầm xuống. lúc đó, nhân viên phục vụ mở cửa, hai nối đuôi bước ngoài.

 

Bên ngoài quán ăn nhanh tối đen như mực. Vừa khi mới bước , từ cửa quán Cố Hề Lịch còn thể ngoái thấy ga tàu điện. Giờ thì biến mất. Không chỉ ga tàu điện ở xa, mà ngay cả hàng cây ven đường cách quán ăn nhanh chừng hai mét cũng chìm khuất trong bóng tối đáng sợ.

 

Sự đổi xảy ngay lập tức, mà dần dần hình thành theo thời gian. Vì luôn chú ý quan sát bên ngoài, cô mới phát hiện . Có lẽ những du khách khác chỉ cảm thấy trời bỗng tối sầm , mặt trăng trở nên nhỏ bé, xa xăm và còn sáng rực như .

 

Anh Hổ và nữ du khách bước ngoài bao xa, thì trong quán còn thấy bóng lưng của họ nữa.

 

Mọi vẫn tại chỗ, ánh mắt dõi theo nhân viên phục vụ đang đóng cửa tiến về phía bàn. Ai nấy đều thấp thỏm, sợ sẽ câu: “Trò chơi tiếp tục.” điều đó xảy .

 

Nhân viên phục vụ chỉ mỉm , chậm rãi :

“Những phút giây căng thẳng, kích thích của trò chơi tạm qua. các vị khách vẫn thật sự thỏa mãn. Vậy hãy nghỉ ngơi một lát. Chờ hai vị khách đang mạo hiểm trở về chúng sẽ tiếp tục. Trong lúc , xin mời ăn uống thoải mái. Thức ăn ở quán chúng vô cùng ngon miệng, nước giải khát ga cũng cung cấp giới hạn, mang cảm giác vui vẻ. Hôm nay là lễ hội, tất cả khách hàng tham gia hoạt động đặc biệt đều thể dùng bữa miễn phí tại căn tin, cần bận tâm đến chi phí.”

 

Lời dứt, hai nhân viên phục vụ đang lau dọn liền đặt dụng cụ vệ sinh xuống, bước bếp , dường như để hỗ trợ chuẩn đồ ăn.

 

Cô nhân viên phục vụ ở quầy gọi món vẫn giữ nụ dịu dàng, cất giọng êm ái:

“Khách hàng ăn gì, xin mời đến đây gọi món.”

 

Nam nhân viên phục vụ thường xuyên tương tác với họ cũng quầy gọi món — nơi vốn dĩ là vị trí việc ban đầu của .

 

Cố Hề Lịch quan sát kỹ từng trong quán. Tổng cộng bảy nhân viên: bốn hoạt động bên ngoài, ba còn ở trong bếp, chỉ thỉnh thoảng thấy bóng dáng qua cánh cửa .

 

Cả bảy đều đeo thẻ công việc ngực, nhưng trống trơn, nơi lẽ tên thì ghi gì.

 

Không thể dựa thẻ, Cố Hề Lịch đành tự đặt biệt danh để dễ phân biệt.

 

Nam nhân viên phục vụ thường trò chuyện với khuôn mặt trai, nên tạm gọi là Đẹp Trai.

Cô gái tóc ngắn ở quầy gọi món gương mặt tròn trịa, phúng phính, kỹ khá đáng yêu, nên gọi là Dễ Thương.

 

Ba trong bếp, vì khó tiếp xúc trực tiếp, Cố Hề Lịch chỉ đặt tên đơn giản là A, B, C, nhưng cũng nhận diện mặt họ một thời gian quan sát.

 

Ngoài , còn hai chuyên vệ sinh: một đeo kính, gọi là Kính, cài kẹp tóc hồng, gọi là Kẹp Tóc Hồng.

 

Thực , tuổi trung bình của các nhân viên trong quán cao, lẽ đều hai mươi lăm.

 

Cố Hề Lịch gọi một phần cơm đầu sư tử kho tàu, thêm một cuộn thịt gà nướng và một cốc cô ca lớn... ăn thong thả đặt tên cho từng .

 

Sao tốn công như ?

 

Bởi vì — Lãnh chúa vong linh thể đang ẩn trong các nhân viên phục vụ !

 

=……=

 

là thực đơn phong phú thật! Không chỉ hamburger, cuộn gà, gà rán, cánh gà nướng, mà còn cả cơm và mì nữa, trông cứ như một quán ăn nhanh nghiêm túc, ăn đàng hoàng …】

 

tò mò c.h.ế.t mất! Tại một nơi như quán ăn nhanh thể sinh Lãnh chúa vong linh cơ chứ??? Nghe chẳng hề xứng tầm! Hoàn hợp với phong cách Lãnh chúa vong linh một chút nào luôn!】

Loading...