[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 357: Quán ăn nhanh nhà M (5)
Cập nhật lúc: 2025-10-03 10:05:05
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Hề Lịch khẽ lau vết m.á.u dính cằm. Chiếc túi m.á.u nhỏ giấu trong miệng cô c.ắ.n vỡ, lập tức tạo hiệu ứng m.á.u phun . Chỉ một túi nhỏ thôi, nhưng lượng m.á.u b.ắ.n tung tóe khiến giật .
Bình thường khu dịch vụ sẽ loại đạo cụ giả mạo .
chỉ cần tiền, thì thứ gì cũng .
Sau khi nắm thông tin về trạm, cô đặt riêng. Người chế tạo thậm chí còn hỏi: loại m.á.u gì? Máu , m.á.u động vật, m.á.u của sinh vật ngoài hành tinh, thậm chí cả những loài hiếm—chỉ cần cô , đều thể chuẩn , tất nhiên giá cả cũng khác .
Cố Hề Lịch vốn uống máu, càng cần quan tâm đến hương vị. Huống chi, cô cũng chẳng cần túi m.á.u dùng m.á.u thật. Cuối cùng, cô chọn m.á.u nhân tạo—mùi vị chẳng khác mấy so với m.á.u thật, nhưng khi c.ắ.n vỡ vị ngọt, thậm chí còn thoang thoảng mùi sữa.
...Sữa ngọt ???
Quả nhiên, chỉ cần tiền, ngay cả trải nghiệm sử dụng đạo cụ giả mạo cũng thiết kế vô cùng tỉ mỉ.
Cô l.i.ế.m sạch vết m.á.u còn sót môi, động tác như đang thưởng thức món ngon khiến bầu khí thêm phần rùng rợn.
Ánh mắt các du khách cô lập tức đổi — tựa như đang đồng loạt rằng: Có một vong linh trộn giữa chúng !!!
Nghi ngờ như là bình thường thôi, vì cô quá đặc biệt: sừng, đuôi, trang phục quái dị, thêm lớp hóa trang kinh dị. Nếu từng gặp cô ở trạm xe buýt, mà chỉ chạm mặt trong lĩnh vực vong linh, chắc chắn họ sẽ nghĩ cô là một con quái vật tinh .
Lãnh chúa vong linh đích thực khí thế áp đảo ngay khi xuất hiện, kèm cả BGM riêng.
Còn quái vật nhỏ thì quá tầm thường — con quái nào giống như cô cả.
Khí thế của Cố Hề Lịch áp đảo đứa trẻ ma đến xin kẹo. Thậm chí, nó còn cô dẫn dắt lệch hướng — chuyện bình thường chỉ vong linh tinh mới .
…Tất nhiên, hướng suy luận sai ngay từ đầu. Cố Hề Lịch vong linh trong lĩnh vực, mà là họ gặp từ trạm. Cửa lĩnh vực chỉ mở khi cô xuất hiện, vì phận “con ” của cô vấn đề.
Nếu loại trừ khả năng là vong linh, thì cách giải thích hợp lý nhất chính là năng lực thiên phú.
Người tí hon chui từ túi đeo hông lẽ cũng là một dạng năng lực thiên phú— từng vật phẩm nào thể sống động như một thu nhỏ. Nếu , sừng và đuôi của cô đều thể là sự hiện thực hóa từ năng lực thiên phú, còn màn “phun máu” … cũng là năng lực thiên phú?
Nghe đồn, những năng lực thiên phú sẽ đổi cả ngoại hình của con . Cố Hề Lịch hẳn thuộc về loại năng lực đặc thù đó.
Cô chỗ , thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nghi hoặc dán chặt , nhưng bận tâm. Nếu đổi là khác “gọi tên” đến thứ hai, cô cũng sẽ chằm chằm như thế thôi —
Chỉ để xem, khi chọn, đó sẽ đổi thế nào.
Hiện tại, hai lên trả lời câu hỏi.
Lý Khê rõ ràng là mẫu sai. Bất kể quỷ nhỏ xuất hiện để đưa gì chăng nữa, điều kiện tiên quyết là mở cửa. Ngay cả dũng khí mở cửa cũng , thì chẳng khác nào tuyên án tử hình ngay tại chỗ.
Anh đứa trẻ nguyền rủa. Từ lúc đeo mặt nạ , Lý Khê thẳng đơ như một hình nộm, hề nhúc nhích, sống c.h.ế.t , ai rõ.
Cố Hề Lịch thì giống như mẫu đúng — nhưng vấn đề là cô cho quá nhiều. Không chỉ kẹo, mà cả đèn bí ngô cũng đưa luôn. So với Lý Khê chắc chắn vướng nguyền rủa, cô nhận “lời chúc phúc” từ đứa trẻ ma.
Dù đến giờ, ngoài lời , thấy gì đổi cô, nhân viên cũng hề mang đạo cụ nào từ ngoài , nhưng chúc phúc dẫu cũng hơn nguyền rủa.
Thế nhưng, cách cũng để một lỗ hổng.
Nếu nữa gọi tên thì ? Không ai quy định trả lời sẽ gọi .
Đến lúc đó, Cố Hề Lịch còn gì để đưa nữa?
Các du khách đều thấp thỏm, hồi hộp chờ xem thứ ba là , âm thầm suy tính: Nếu đến lượt , thì gì?
Có khẽ nghiêng đầu, hỏi thử: “Cô em, em điều gì ?”
Anh Hổ bất ngờ lên tiếng.
Trong quán ăn nhanh vốn im phăng phắc, bất kỳ âm thanh nào vang lên cũng khiến chú ý. Cố Hề Lịch đan hai tay , chống cằm, những móng tay sơn đen càng trở nên nổi bật trong ánh sáng mờ.
“Những gì , các cũng ,” cô chậm rãi . “Lời bài hát gợi ý : Người lớn hào phóng sẽ yêu thích hơn, và ăn món ngon nhất trong tay bạn.”
Anh Hổ cau mày: “Ý cô là gì?”
Cố Hề Lịch khẽ thở dài:
“Hào phóng nghĩa là cho hết những gì . Còn món ngon nhất... đó là gì. Với , lẽ là kẹo. vong linh thì chắc nghĩ thế. Vậy thì lấy tiêu chuẩn của ai đây? Chi bằng cứ cho hết, cái ngon nhất chắc chắn cũng trong đó.”
Anh Hổ nghiêm giọng: “Nhỡ tới, đứa trẻ chọn cô thì ?”
Cố Hề Lịch cong môi :
“Thì nó xui thôi. Giờ chẳng còn gì cả, cũng chẳng lấy , đành tay trắng về.”
Anh Hổ: "..."
Các du khách khác: "..."
Cô tỉnh táo ! Cô thử nghĩ xem, là nó xui xẻo chính cô mới là xui xẻo???
Khoảng cách giữa những đứa trẻ ma xuất hiện ngắn, chừng năm phút.
Mọi đều dán mắt con phố ngoài cửa kính. Lần họ mới thực sự rõ cách lũ trẻ xuất hiện: chúng bước từ bóng tối, chứ đột ngột hiện từ hư . Chỉ là chỗ chúng ban đầu quá tối, nên khi bước thêm một bước, trong quán ăn nhanh mới thể trông thấy.
… Điều đó nghĩa là, chúng vốn chờ trong màn đêm.
Lần , xuất hiện ngoài tường kính là một bé hóa trang thành chú hề. Đôi mắt nó lồi tròn, thậm chí trồi khỏi hốc mắt. Lớp son đỏ tô viền miệng phóng đại thành một nụ , nhưng gương mặt nó cứng đờ, ai thể đoán nổi đó là biểu cảm vui vẻ là sát ý.
Cái quái dị của lớn vốn đáng sợ, nhưng sự quái dị khuôn mặt trẻ con còn khiến lạnh sống lưng hơn. Bước chân của bé giống hệt con rối ai đó giật dây kéo lê từng bước...
Nhìn đứa trẻ chú hề , Cố Hề Lịch chẳng thấy chút hài hước nào — chỉ thấy rùng rợn đến tận xương tủy.
Khi tiến gần cửa kính, ánh mắt bé chú hề dừng lâu Cố Hề Lịch, thậm chí còn cong môi nở một nụ kỳ dị. cuối cùng, nó chọn cô, mà đưa tay chỉ thẳng Anh Hổ.
Nếu coi việc khắc đèn bí ngô là một cuộc thi, thì Lý Khê hạng nhất, Cố Hề Lịch hạng nhì, còn thứ ba chính là Anh Hổ—kẻ ngoài mặt thô kệch, mà đôi tay khéo léo bất ngờ. Một gã đàn ông to lớn mà thể khắc hoa văn tinh xảo đến thế, quả nhiên thể bề ngoài mà đoán hết.
Anh Hổ vội vã dậy, bước đến cửa còn nhanh hơn cả bé chú hề. vội mở, mà kiên nhẫn chờ đến khi bé gõ cửa mới kéo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-357-quan-an-nhanh-nha-m-5.html.]
Cậu bé chú hề bật tràng quái gở:
“Ông chú, chú hề sẽ ăn thịt ông đó.”
Anh Hổ gượng:
“… Cháu bé thật đáng yêu.”
Câu khen khô khốc, gượng gạo đến mức khiến sởn gai ốc.
Cậu bé trợn tròn mắt, giọng the thé:
“Cho kẹo ! Không cho kẹo, sẽ phá.”
Anh Hổ vội vàng đưa cho nó chiếc đèn bí ngô khắc xong, bên trong chứa bộ những thứ — bao gồm cả phần đồ ăn vặt chia từ cho cả nhóm.
Cậu bé chú hề ôm chặt đèn bí ngô, giọng lạnh băng: “ sẽ cầu nguyện cho ông.”
Anh Hổ theo bóng lưng bé biến mất trong đêm, mới trong. vì trở chỗ , bước đến bên cạnh Lý Khê, xuống ngay đối diện và hỏi:
“Cậu chứ?”
Cố Hề Lịch lập tức thấy gì đó bất thường. Vừa nãy còn lạnh lùng bỏ mặc “đồng đội”, thể đột nhiên phát thiện tâm ? Rõ ràng là mưu đồ.
Anh gọi liền mấy câu, nhưng Lý Khê vẫn im, hề phản ứng.
Anh Hổ dậy, thản nhiên giật lấy chiếc đèn bí ngô mà Lý Khê đang ôm chặt trong lòng. Thấy đối phương vẫn bất động, ôm bí ngô về chỗ của .
Tiểu Vương do dự:
“Anh Hổ, …”
Anh Hổ bật lạnh:
“Sao? gì đúng ?”
Tiểu Vương vội lắc đầu:
“Làm dám! Ý là dũng cảm thông minh. Nhìn tình cảnh thì Lý Khê chẳng còn cứu nữa. Anh tận dụng đồ bỏ , quả thật sáng suốt.”
Nữ du khách chỉ cúi đầu, im lặng lời nào.
Vừa nhận “lời cầu nguyện của quỷ nhỏ” mà hằng khao khát, chẳng chịu rủi ro gì, so với khả năng gọi tên mà gì để đưa , thì việc cướp lấy đèn bí ngô từ tay Lý Khê rõ ràng ít nguy hiểm hơn nhiều. Chuẩn vài tân binh vốn dĩ là để “hòn đá dò đường”, tài nguyên của họ, tự nhiên sẽ trở thành tài nguyên của .
lúc , một nhân viên phục vụ bước đến, mỉm thông báo:
“Các bạn nhỏ đến xin kẹo đều hết . Bây giờ, hoạt động đặc biệt Halloween của quán ăn nhanh chính thức bắt đầu. Trước tiên, chúng sẽ chơi một trò chơi khởi động nhé!”
Không đứa trẻ thứ tư đến gõ cửa ?
Các du khách từng gọi tên lập tức nảy hàng loạt suy nghĩ—kết quả hẳn ý nghĩa đặc biệt. Số lượng “các bạn nhỏ” xuất hiện ít hơn dự đoán của họ, điều ngoài mong đợi.
tất cả đều cùng một cảm giác: những đứa trẻ lẽ đến để gieo rắc tai họa, mà là mang đến một loại “phúc lợi”. Chỉ những ai khắc đèn bí ngô đủ tinh xảo mới lọt mắt chúng.
Khi xâu chuỗi điều với câu chuyện truyền thuyết về đèn bí ngô mà cha Vân Vân kể, đối chiếu tình cảnh của ba du khách từng gọi tên, suy luận trở nên rõ ràng hơn: kẹo là trọng tâm như lời quỷ nhỏ luôn nhắc, mà đèn bí ngô mới chính là thứ chúng nhắm đến. Bởi vì, chỉ khi đèn bí ngô soi sáng, những linh hồn lang bạt nhân gian mới thấy con đường chân.
quỷ nhỏ cũng kén chọn—đèn bí ngô quá tệ thì chúng chẳng buồn ngó tới.
Vậy nên, Lý Khê – khắc chiếc đèn nhất – mới thật oan uổng. Nếu đúng là vô tình kích hoạt quy tắc tử vong, thì cái c.h.ế.t quả là đáng tiếc.
… Trong lĩnh vực vong linh, ngay cả việc nhận “phúc lợi” cũng đòi hỏi dũng khí.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lý Khê, e rằng .
Nhân viên phục vụ yêu cầu thành vòng tròn. Bất ngờ là Lý Khê cũng lên tham gia. Theo đúng vị trí, chín khép vòng, thế nên thế nào cũng cạnh Lý Khê. Hai đó chính là Vân Vân và Tiểu Vương.
Cha của Vân Vân lập tức định đổi chỗ cho con gái, nhưng vai ông bỗng một bàn tay lạnh băng đặt lên… Chính là nhân viên phục vụ đang phía . Đôi tay lạnh đến rợn . Ông đành nuốt ý định, cố gắng xuống chỗ cũ.
“Bây giờ thể đổi chỗ nữa, sẽ ảnh hưởng đến kết quả trò chơi.”
Cha Vân Vân lo lắng đến mức mặt mày căng thẳng, trong khi Vân Vân ngẩng đầu, khẽ với ông:
“Không !”
Vân Vân khẽ an ủi cha, để ông trực tiếp đối đầu với nhân viên phục vụ. Cô dứt khoát xuống, nhưng lặng lẽ kéo ghế dịch xa Lý Khê, gần hơn một chút.
Các bàn nhanh chóng ghép , mặt mỗi du khách đặt một chiếc ống xúc xắc.
Nhân viên phục vụ mỉm thông báo:
“Xin mời bắt đầu! Nhớ kỹ, ai gieo điểm nhỏ nhất… sẽ chịu trừng phạt.”
Cố Hề Lịch cau mày: “Trừng phạt gì?”
Nụ môi nhân viên phục vụ vẫn lịch sự đến mức giả tạo:
“Trừng phạt ngẫu nhiên. Bốc cái gì thì phạt cái đó.”
=……=
【Bạn nhỏ tiếp theo: Ờ… chọn cô đúng là thiệt thòi, thôi đổi !】
【Nếu còn chọn nữa thì xui xẻo chính là bạn đó!】
【Pfft, logic thiên tài ghê~】
【Ủa? Hình như gì đó sai sai… nhưng lý…】
【#Lấy sổ tay , học bá bắt đầu giảng bài# Không hiểu cũng ! Có đáp án chuẩn , chỉ việc chép , đảm bảo trăm phần trăm trượt.】