[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 354: Quán ăn nhanh nhà M (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 00:43:58
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng cạch vang lên, cửa buồng vệ sinh nhỏ mở , một nữ du khách bước . Tính cả Cố Hề Lịch, tổng cộng chín tiến lĩnh vực vong linh: bốn nữ, năm nam.

 

Chỉ thoáng liếc qua lúc cổng, Cố Hề Lịch nghĩ tám nên chia thành hai nhóm.

 

Cô gái mảnh khảnh bước từ buồng vệ sinh cùng với cặp vợ chồng trung niên chắc chắn là một đội. Rất thể là một gia đình – cha dẫn theo con gái. Trong vùng Xâm Thực, chuyện vợ chồng ly tán, gia đình tan nát vốn quá thường thấy, hầu như ai còn dám nhắc đến bạn bè, bởi chỉ cần nhắc tới là khơi gợi vết thương. Vì thế, một gia đình còn thể sum họp đầy đủ, cùng bước lĩnh vực, là điều hiếm thấy… huống chi cả ba đều năng lực thiên phú.

 

Nhóm còn năm . Trong đó, hai đàn ông toát khí chất nguy hiểm khó gần, cũng là hai duy nhất năng lực thiên phú. Ba còn chỉ là bình thường.

 

Cố Hề Lịch đẩy cửa bước nhà vệ sinh nam. Trên bốn bức tường loang lổ, những hình vẽ graffiti dày đặc khiến mắt cô suýt thì đau nhói. Không đèn, nhưng mực vẽ phát sáng, rọi sáng bộ gian. Quỷ quái nhe nanh múa vuốt chen chúc, xen lẫn những dòng chữ kỳ quái:

 

【Chào mừng tham gia tiệc Halloween】

 

Hóa bọn họ đang ở trong một ga tàu điện nhẹ bỏ hoang. Không mất nhiều thời gian, Cố Hề Lịch nắm rõ cấu trúc bộ nhà ga.

 

Đi một vòng, cô phát hiện khắp nơi đều dán quảng cáo: “Mời quý khách đến Quán ăn nhanh nhà M tham gia hoạt động Giáng Sinh”, “Tiệc Giáng Sinh sắp bắt đầu”, “Nhà M mắt thực đơn lễ hội, kính mời thưởng thức”.

 

Ngoài những tấm quảng cáo , phát hiện gì khác.

 

Các hình vẽ bằng bút quang xuất hiện dày đặc, gần như phủ kín cả tường lẫn sàn, nhưng loạn xạ, quy luật nào — trông như nét vẽ tùy hứng.

 

Nhà ga hai lối . Cửa lối 1 niêm phong chặt, dù Cố Hề Lịch thử mở khóa nhưng vẫn thể đẩy . Có lẽ con đường chặn, hoặc cần thỏa mãn một điều kiện đặc biệt nào đó thì mới thể thông.

 

Bỏ qua lối 1, cô theo lối 2. Bên ngoài là đường quốc lộ rộng thênh thang, từ xa thể thấy tấm biển lớn của Quán ăn nhanh nhà M với dòng chữ: Mở cửa 24 giờ.

 

Trời về đêm, quán ăn nhanh sáng đèn rực rỡ, nổi bật giữa bóng tối.

 

lúc Cố Hề Lịch chuẩn xuống, tiếng trò chuyện của gia đình ba vang lên từ gần đó. Bước chân cô khựng , bình thản lén, hề thấy áy náy.

 

Người cha :

“Có lẽ cô thông tin về trạm nên mới hóa trang như . Rất hợp với chủ đề Halloween. Biết cách hóa trang kinh dị lợi cho việc thông quan.”

 

… Nói về ?

 

Người con gái:

“Con chuyện với cô thử, xem chút tin tức nào .”

 

Người dặn dò:

“Vân Vân, con cẩn thận. Nếu cô dễ tiếp xúc thì lập tức . Người tiền mua thông tin lĩnh vực chắc chắn hạng xoàng. Nếu thể kết bạn thì tuyệt đối cũng đừng đắc tội.”

 

Người con gái: “Con .”

 

Cô gái tên Vân Vân trông hơn hai mươi tuổi, hiểu rằng giao tiếp giữa lạ thể gượng ép. Vừa gặp hỏi tên thì quá lỗ mãng, mà tự giới thiệu càng ngại ngùng. Trong lĩnh vực vong linh, tìm đề tài trò chuyện vốn khó.

 

nhanh chân bước đến bên cạnh Cố Hề Lịch, ngẩng đầu lên, kinh ngạc kêu:

“Ôi chao! Mặt trăng to thật! Bình thường em thấy trăng tròn chỉ bằng cái bát nhỏ, mà bây giờ trăng giống như cả cái chậu rửa mặt lớn .”

 

Điều , Cố Hề Lịch nhận từ .

 

Không chỉ to, mà còn sáng rực đến khác thường.

 

Đèn đường phố tối om, giăng kín những tầng mạng nhện dày đặc, khiến hoài nghi rằng đèn hỏng từ lâu chứ cố tình bật. Trong điều kiện , con đường vẫn sáng rõ như ban ngày, tất cả đều nhờ vầng trăng tròn khổng lồ treo lơ lửng cao.

 

Vân Vân khẽ than thở:

“Lúc còn ở khu an , em bao giờ thấy mặt trăng to đến thế .”

 

Một giọng nam xen đầy châm chọc:

“Làm gì mà ngạc nhiên quá ? Mặt trăng to hơn chút thì gì lạ. còn từng thấy cả trăng m.á.u cơ đấy!”

 

Cố Hề Lịch , bắt gặp năm rời ga. Người lên tiếng là một gã đàn ông mặc đồ thể thao, trạc hai mươi mấy tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo.

 

Vân Vân liếc , khẽ nhếch môi đầy khinh thường:

“Đến lượt một tân binh cũng dám lên tiếng ?”

 

Người đàn ông gắt lên:

“Cô gì?!”

 

Vân Vân hừ lạnh, chẳng buồn đáp .

 

Gã đàn ông tức đến đỏ mặt, trông như bùng nổ, nhưng ánh mắt vô thức né tránh. Cuối cùng, chỉ dám hạ giọng thì thầm với bên cạnh:

“Khinh thường ai chứ… chỉ là tân binh gặp may thôi. Hơn nữa… chắc chắn sẽ sống lâu hơn cô !”

 

Giọng nhỏ dần, đến mức ngay cả Cố Hề Lịch cũng rõ những lời cuối cùng.

 

Tân binh?

 

Cố Hề Lịch chỉ nhận đàn ông hề d.a.o động năng lực thiên phú, nhưng việc xác định ai là tân binh, ai là du khách lão luyện thì thể bằng mắt mà ngay . Dẫu , trong lĩnh vực vong linh vốn khó giấu diếm, sự khác biệt giữa kẻ non nớt và dày dạn kinh nghiệm sẽ sớm lộ rõ. Nếu lời Vân Vân là thật, thì đằng vẻ ngạo mạn chỉ là một lớp vỏ mỏng che sự bất an và lo lắng.

 

Hành động của cũng vô tình tố cáo điều đó: nếu chột , hạ giọng nhỏ xíu khi chuyện, chẳng dám đắc tội với một du khách lão làng, cho dù vẻ ngoài của Vân Vân trông chẳng hề thuộc nhóm “đáng gờm”.

 

Kỳ lạ thật — tại ở ngay gần trạm cứu trợ xuất hiện một tân binh?

 

Thật khó là may mắn bất hạnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-354-quan-an-nhanh-nha-m-2.html.]

Cố Hề Lịch chẳng buồn để tâm thêm, cô thong thả bước xuống cầu thang, tiện tay ấn cái đầu nhỏ đang ló khỏi túi đeo hông của Đậu Trắng trở bên trong. Trong lòng thầm nghĩ: nếu bé còn gây rối, cô sẽ lập tức biến thành một cái móc chìa khóa mini để treo lủng lẳng bên chân cho yên chuyện.

 

Phía , Cố Hề Lịch thấy tiếng Vân Vân khẽ thở dài, chắc hẳn đang tiếc nuối vì cuộc trò chuyện khác chen ngang phá hỏng.

 

Bên ngoài Quán ăn nhanh nhà M là một con phố bộ rộng rãi. Trên cửa dán áp phích Halloween với nền xanh, vầng trăng khổng lồ cùng những chiếc đầu lâu trắng bệch.

 

Bầu khí náo nhiệt trong quán ăn nhanh đối lập hẳn với vẻ tĩnh lặng, c.h.ế.t chóc bao quanh, đến mức ngay cả nụ thường trực của nhân viên nhà M cũng nhuốm chút kỳ dị.

 

Không gian bên trong quán khá rộng, nhưng hề một vị khách nào dùng bữa.

 

Vì trạm mang tên “Quán ăn nhanh nhà M”, nên gần như chắc chắn rằng lối của lĩnh vực sẽ bên trong, chứ thể ở bên ngoài. So với việc ở ga tàu điện nhẹ chẳng manh mối gì, quán để tìm kiếm rõ ràng hợp lý hơn.

 

Cố Hề Lịch đẩy cửa kính.

 

“Nhà M chào mừng quý khách!”

 

Tiếng chào vang lên từ chiếc chuông cảm ứng gắn cửa.

 

Không khí trong quán ấm áp nhờ hệ thống sưởi, bước luồng nóng ẩm ập thẳng mặt.

 

Cố Hề Lịch vội sâu, mà dựa tường kính. Vị trí thể quan sát tình hình ngoài phố, thẳng quầy gọi món mà che khuất. Sau quầy tới bảy nhân viên, tất cả mặc đồng phục chỉnh tề, điểm duy nhất gợi khí lễ hội chính là chiếc mũ phù thủy đầu họ.

 

Mỗi nhân viên đều phụ trách một khu vực riêng: hai ở quầy gọi món, ba trong bếp, và hai nhân viên lo việc dọn dẹp khu vực ăn uống.

 

Dù bàn ghế nơi đây sạch bóng tì vết, hai nhân viên vẫn kiên nhẫn vòng quanh, giẻ lau trong tay ngừng cọ xát, như thể chỉ cần dừng một giây là với công việc.

 

Trang phục nhân viên nghiêm chỉnh đến cứng nhắc, trái ngược với khí lễ hội tràn ngập bên trong quán: bóng bay đen dán kín trần nhà, những chiếc nơ đỏ buộc góc bàn, đèn màu quấn quanh tay vịn cầu thang, còn ở góc phòng chất đống những quả bí ngô khắc tỉ mỉ, tạo thành một cảnh tượng rực rỡ nhưng phần gượng ép.

 

Không ai nhắc nhở gọi món mới , Cố Hề Lịch cứ thế thản nhiên dựa lưng ghế, tiếp tục quan sát. Các du khách khác lượt bước , nôn nóng lập tức chạy thẳng lên tầng hai… Dù tầng một gần như ngóc ngách, chẳng chỗ nào thích hợp để giấu bí mật.

 

Chính lúc , những nhân viên nãy giờ coi du khách như khí bỗng đồng loạt bắt đầu hành động.

 

“Thưa ngài, xin mời gọi món.”

 

Một nhân viên dọn dẹp bỗng chặn đường một du khách. Người giật nảy , mồ hôi lập tức túa trán. Khi thấy đối phương vẫn chôn chân, nụ của nhân viên chậm rãi biến mất, giọng lặp , trầm hơn, ép buộc hơn:

 

“Thưa ngài, mời theo đến quầy gọi món.”

 

Du khách: "..."

 

Tiền tệ ở mỗi thế giới đều khác . Anh tinh tệ trong tay, nhưng liệu thứ đó thể dùng trong lĩnh vực vong linh ?

 

Nếu gọi món xong mà trả tiền thì ? Chỉ nghĩ thôi cũng kết cục chẳng .

 

“Tiểu Vương, đây!”

 

Hai du khách mà Cố Hề Lịch xếp dạng “khó dây ” mỗi nắm một bên tay của “Tiểu Vương”, gần như khiêng . Ba dừng ở cách cầu thang một đoạn. Nhân viên vẫn dõi theo “Tiểu Vương”, nhưng tiến gần nữa.

 

Khi “Tiểu Vương” xuống, đôi chân mềm nhũn như còn sức.

 

Vân Vân thì thầm với :

“Mẹ xem, xuống còn trượt cả sàn, rõ ràng là sợ đến tột độ. Chỉ là nhân viên trợn mắt một cái thôi, gặp vong linh, thế mà hoảng đến mức . Con thật hiểu sống sót đến giờ bằng cách nào.”

 

Người khẽ nhắc: “Ít thôi.”

 

Vân Vân bĩu môi: “Mấy hỏng việc con định bắt chuyện, con thấy bực lắm.”

 

Người cha cau mày, hạ giọng: “Suỵt—”

 

Vân Vân lúc mới chịu im lặng.

 

Có gì đó — hai du khách “khó dây hành động thuần thục, rõ ràng là du khách lão làng, thể nghi ngờ. Ngược , ba còn quá non nớt. Vừa bước quán ăn nhanh, trong khi bầu khí cũng đến mức đáng sợ, họ mất bình tĩnh, chẳng yên. Cho dù trong họ từng thông quan lĩnh vực vong linh, thì kinh nghiệm cũng chắc chắn nhiều.

 

Tình hình đội năm khiến cảm giác như “quân vương dẫn thanh đồng” — giỏi dẫn theo kẻ yếu kém.

 

quân vương thì dựa để dẫn thanh đồng? Trong lĩnh vực vong linh, chỉ cần sơ sẩy là bỏ mạng, hề chỗ cho kiểu bảo hộ gượng gạo .

 

Ấy mà hai lão làng còn lên tiếng trấn an “Tiểu Vương” và hai đồng đội yếu khác, thậm chí hứa sẽ bảo vệ họ... Thật kỳ quái. Trong một đội, thẳng ai bảo vệ ai vốn thích hợp, trừ khi năng lực thiên phú mang tính đặc thù.

 

Ví dụ như Tuệ Tuệ mà Cố Hề Lịch từng gặp trong lĩnh vực Thủy Cung. Khả năng chiến đấu của cô yếu, nhưng thiên phú đặc biệt mạnh mẽ. là đồng đội bảo vệ cô , song từng ai công khai thừa nhận tỏ thái độ rõ rệt như . Dù mạnh yếu khác , mỗi đều góp sức cho đội, chỉ là vai trò khác mà thôi.

 

Còn thủ lĩnh thực sự trong đội bọn họ khi là Tiểu Long — một thể chất yếu ớt nhưng thiên phú cực kỳ mạnh. Đôi lúc đồng đội còn cõng , nhưng tuyệt nhiên ai dám coi đó là “bảo vệ” cả. Bởi khi lâm nguy, Tiểu Long vẫn hữu dụng hơn nhiều đồng đội khác.

 

Không thể vội nghĩ theo hướng ác ý. Nếu thật sự như , thì ba du khách chẳng khác nào “đá dò đường” cho bọn họ.

 

[Ting—]

 

[Chào mừng đến với Quán ăn nhanh nhà M, hãy cùng tham gia hoạt động đặc biệt Halloween~]

 

=……=

 

【Trong quán ăn nhanh vốn yên tĩnh, bỗng vang lên giọng ... giật cả !】

 

【Ở gần trạm cứu trợ mà tìm một du khách non kém (tiểu bạch) khó lắm ! Đội gom tận ba cùng lúc, bảo cố ý thì chẳng tin.】

Loading...