[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 353: Quán ăn nhanh nhà M
Cập nhật lúc: 2025-10-03 00:43:57
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh nắng chan hòa — hiếm hoi lắm vùng Xâm Thực mới một buổi sáng đến . Rèm cửa khép hờ, những vệt sáng loang lổ rơi xuống tấm chăn. Bị ánh sáng chói chang phiền, Cố Hề Lịch kịp mở mắt thấy một màn đỏ nhạt phủ tầm , còn ngủ tiếp cho nổi.
Cô bước ngoài sững , cảnh tượng mắt khiến cô khỏi ngạc nhiên.
Nuôi thiếu niên tí hon ư? . Rõ ràng là cô rước về một con Husky chuyên phá nhà thì đúng hơn.
Chiến trường … thật sự quá t.h.ả.m liệt!
Khăn trải bàn vo tròn ném xuống đất; chiếc cốc sứ trắng chẳng trải qua “biến cố” gì mà cốc đầy những vết nứt. Tấm t.h.ả.m xanh nhạt thì rách tả tơi thành mảnh vụn. Ghế đẩu, ghế tựa lăn lóc ngổn ngang sàn; hai viên gạch lát nền gần tủ lạnh mini cũng vỡ nát. Buồn nhất là chiếc bàn — mất nguyên một góc. Cố Hề Lịch tìm khắp phòng vẫn thấy phần thiếu, chẳng lẽ ăn mất ? Mà bàn đó bằng đá cẩm thạch đấy nhé!
May mà cách âm của phòng suite cực , bằng tối qua cô chẳng thể yên giấc — giá thuê đắt đỏ quả nhiên lý do.
Còn “thủ phạm” thì đang cuộn sofa, ngủ say như chết, trông chẳng khác nào tham gia một trận đ.á.n.h khốc liệt.
Cố Hề Lịch tiếc của, cũng chẳng xót tiền bồi thường sắp trả, chỉ thấy cạn lời — rốt cuộc căn phòng trải qua những gì mà tan hoang thế ? Cô tắt bộ phim dạy học vẫn đang phát phát , gọi một tô mì nhỏ thành phố C bữa sáng, kèm thêm một tô canh xương hầm lớn.
… Khu an nơi cô lớn lên vốn thuộc địa phận thành phố C của Hoa Hạ, nhưng tận thế, ranh giới phân chia đổi. Các tuyến giao thông cắt đứt, khái niệm quốc gia dần biến mất, các khu an lớn nhỏ cơ bản đều tự trị. Cái gọi là “tính địa phương” vốn mờ nhạt đây nay trở nên rõ rệt. Nhiều loài cây từ phương Bắc đưa xuống phương Nam chẳng thể sinh trưởng, thực phẩm nhập khẩu thì đắt đỏ, nên nguyên tắc chung chỉ còn là: gì ăn nấy. Thương mại trong khu an gần như phát triển, cửa hàng mở cũng chẳng nhiều.
Thức ăn trở thành tài nguyên khan hiếm, ít dám mở quán ăn, mà tiền ăn ngoài càng ít hơn.
Theo lời lão già bẩn thỉu, những món ăn từng dễ dàng tìm thấy khắp phố phường nay mất hương vị xưa. Cố Hề Lịch vốn sinh thời kỳ phồn hoa, trong mắt cô, bánh bao thôi cũng là món ngon tuyệt trần. Còn vô đặc sản địa phương trứ danh khắp vùng đất rộng lớn của Hoa Hạ, cô từng cơ hội nếm thử. Thật đáng tiếc!
Cố Hề Lịch cũng tin lời ông, bởi vì những món ăn lão già bẩn thỉu nấu ngon . Thế nhưng ông tay nghề của chỉ ở mức bình thường, chỉ là món ăn gia đình đơn giản mà thôi. Còn những món ngon mà ông từng thưởng thức… nhắc đến thôi là nước miếng tràn đầy. Cố Hề Lịch khỏi khao khát, thầm nghĩ — nếu sống tận thế, nguyện khắp thế giới chỉ để nếm thử một món ăn.
Nói xa xôi gì, món ngon nhất của lão già bẩn thỉu chính là… mì.
Một tô mì nhỏ, hương vị nguyên bản.
Ông thường bảo với Cố Hề Lịch, nấu mì quan trọng nhất là lửa, nhưng gia vị mới là linh hồn. Những điều cô thích , sẵn lòng , bởi thành phẩm ông thực sự quá ngon, dù lặp lặp bao nhiêu cô cũng chẳng thấy chán.
Tình cảm của Cố Hề Lịch dành cho mì nhỏ tuy sâu đậm bằng bánh bao thịt, nhưng lâu ngày ăn thì cũng sẽ nhớ nhung hương vị đó.
Chẳng bao lâu, phục vụ mang mì nhỏ lên. Trước cảnh tượng phòng khách chẳng khác gì hiện trường t.h.ả.m họa, sắc mặt hề đổi, bình thản đặt khay lên bàn ăn, lập tức lấy dụng cụ dọn dẹp.
Phục vụ lễ phép : “Cô chờ một chút, hoặc lùi trong, sẽ dọn sạch sàn ngay. Cô đừng giẫm mảnh vỡ mà thương.”
Nói xong, nhanh nhẹn cúi xuống, dọn sạch những mảnh sứ vỡ đất, còn những chỗ bừa bộn khác thì tạm thời động đến. Để dọn cả phòng khách chắc mất kha khá thời gian, mà lẽ sợ ảnh hưởng đến bữa sáng của Cố Hề Lịch, nên đành coi như thấy sự hỗn loạn trong căn phòng.
Chỉ hai phút , phục vụ , mang theo một bình hoa tươi cắm sẵn, nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn.
“Đây là hoa tươi vận chuyển đến khách sạn, hàng nhập khẩu chính gốc! Bảo đảm 100% gây dị ứng, hương thơm ngọt ngào thể khiến cô vui vẻ suốt cả ngày. Vì cơ sở vật chất của khách sạn chúng còn sơ sài, khiến cô chịu chút bất tiện… xin cô nhận bó hoa như một lời xin . Mong cô đừng để bụng.”
Cố Hề Lịch: "..."
Đây cũng thể coi là dịch vụ chu đáo đến mức tận tình .
Cố Hề Lịch buồn khâm phục, bèn tập trung việc ăn mì.
Thành thật mà , tô mì nhỏ quả thực ngon. đôi khi, hương vị của món ăn ở bản nó, mà ở ký ức gắn liền với nó. Trong lòng cô, mì nhỏ do lão già bẩn thỉu nấu vẫn ngon hơn.
Một tô mì lớn cô ăn sạch, bát canh xương hầm cũng uống cạn. Ăn xong, cả đều cảm thấy thỏa mãn.
… Có điều, chắc chắn cô sẽ gọi món nữa.
Khi phục vụ thu dọn bát đĩa, còn mang theo một tờ hóa đơn, giọng điệu hết sức khéo léo: “Những vật dụng hỏng chúng sẽ mới nhanh. Đây chỉ là chi phí để mua sắm thiết mới cho cô thôi.”
Thì vẫn trả tiền…
so với việc thẳng một cách thô lỗ, vài lời nhẹ nhàng dễ chịu thế , quả thật vẫn dễ chấp nhận hơn nhiều.
Đậu Trắng tỉnh từ sớm, nhưng thấy Cố Hề Lịch chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, trong lòng bỗng chột . Cậu bé ngoan ngoãn khoanh chân, mở miệng gì đó nhưng dám, cứ lúng túng mãi. Mãi đến khi Cố Hề Lịch chuẩn ngoài, mới dám khẽ kéo tay áo cô, cẩn thận ngẩng đầu lên , nhưng chỉ thấy chiếc cằm với đường nét sắc sảo của cô.
Cố Hề Lịch hất tay , coi như ngầm đồng ý cho cùng. Đậu Trắng lập tức vui mừng mặt.
“Bạch Đậu Tử!”
Người nhỏ bé, giọng cũng nhỏ đến mức lí nhí.
Ban đầu Cố Hề Lịch rõ. Cô đặt bé lòng bàn tay, giơ lên ngang mặt, lúc mới tiếng giọng trẻ con khe khẽ:
“Đậu Tử… Bạch Đậu Tử… a, o, e.”
Hóa thật sự thể ! Có vẻ như bé học cách mô phỏng giọng .
Bà chủ “hắc tâm” lập tức vạch một kế hoạch học tập trong đầu cho Đậu Trắng, quyết tâm ép học ngôn ngữ loài trong thời gian ngắn nhất. Dù thì ngôn ngữ là bước đầu tiên để giao tiếp. Cố Hề Lịch tò mò: rốt cuộc năng lực của Đậu Trắng là gì, thuộc về chủng tộc nào? Nếu bé thể mở miệng , thì thắc mắc của cô chắc chắn sẽ giải đáp.
Cố Hề Lịch khuyến khích bé:
“Cậu giỏi lắm! Phải tiếp tục cố gắng nhé~”
Đậu Trắng: Tự hào.JPG
Lần ngoài , mục đích chính là đến sân huấn luyện mô phỏng, tiện thể lấy quần áo may đo cho Đậu Trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-353-quan-an-nhanh-nha-m.html.]
Trên đường , bé ngoan, hé miệng câu nào, như thể biến thành vô hình, chỉ bám chặt áo vai Cố Hề Lịch mà im lặng, gần như chút cảm giác tồn tại.
Khi hai trở về khách sạn, căn phòng mới : bàn, ghế tựa, ghế đẩu đều đổi sang loại khác, chất liệu rõ, nhưng thoạt cực kỳ cứng cáp. Điều đáng là khi đảm bảo tính thực dụng, những món đồ vẫn hài hòa với phong cách của căn phòng — đúng là dễ gì .
Đậu Trắng ôm quần áo mới, liền chạy chiếc cốc để đồ, vẻ mặt nóng lòng như sợ ai đó giành mất.
Cố Hề Lịch nghi ngờ, lẽ bé tưởng rằng cô sẽ đích đồ cho , nên mới hấp tấp như để tránh né.
Thực tế thì cô chẳng hứng thú gì với việc tự tay mặc quần áo cho “ nộm”, huống chi Đậu Trắng còn nộm! Đặc điểm giới tính rõ rành rành như , cô kẻ biến thái cơ chứ.
Đậu Trắng quần áo xong , nhận lời khen nào, chỉ nhận ngay một bảng kế hoạch học tập.
Đậu Trắng: “...”
Cố Hề Lịch bật máy chiếu, chợt nhớ đến cái góc bàn “bốc ” hôm qua. Cô đầu quan sát Đậu Trắng một lúc, hỏi thẳng:
“Đậu Trắng, ăn gì?”
Ăn sương, uống gió, gặm cánh hoa như tiên đồng ư?
Đậu Trắng vốn đang đệm sofa, hỏi thì chỉ bàn . Sợ cô hiểu, bé bèn nhảy thẳng lên bàn, sờ sờ mép bàn như đang kiểm tra chất lượng, “cạch” một cái — c.ắ.n luôn một miếng.
Chiếc bàn cứng rắn, bóng loáng lập tức xuất hiện thêm một vết sứt nhỏ.
Đậu Trắng nhai nhồm nhoàm mấy cái, nuốt xuống, cuối cùng còn lịch sự l.i.ế.m môi, biểu cảm đầy mãn nguyện như ăn sơn hào hải vị.
Lúc Cố Hề Lịch mới hiểu vì bàn cũ mất một góc. Đồng thời cô cũng nhịn cảm thán: thì nhỏ xíu, mà sức ăn lớn đến thế.
...
Hoàng hôn, trạm xe buýt khu dịch vụ 054.
Cố Hề Lịch đến muộn, ngờ chiếc xe buýt ngoài cô thì chẳng còn một hành khách nào khác.
Giờ … nhưng tài xế chẳng hề tỏ khó chịu, bởi vì Cố Hề Lịch boa một khoản cực kỳ hậu hĩnh. Khách đông thì , nhưng ngay cả khi xe chật cứng , tổng tiền boa nhận khi còn chẳng bằng tiền một cô đưa . Được vị khách quý thế , còn gì để phàn nàn nữa.
Khi tiền boa đủ khiến hài lòng, thì cho dù hành khách ăn mặc kỳ lạ thế nào, tài xế cũng để lộ chút ngạc nhiên nào, cứ như thể trông cô như cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Thật đáng khen.
Đến khi xe sắp khởi hành, vẫn thêm ai bước lên.
Tài xế hớn hở:
“Cô vững nhé, xuất phát thôi!”
Chuyến sự cố gì đặc biệt. Sau hai tiếng rưỡi, xe đến trạm “Quán ăn nhanh nhà M”.
Cố Hề Lịch ngân nga bước về phía cổng .
Những du khách đang chờ ở cổng đồng loạt lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy Cố Hề Lịch. Không hẳn là họ thiếu kinh nghiệm, chỉ là suy nghĩ nào cũng hết lên mặt—mà nguyên nhân chính vẫn là vì cách ăn mặc của cô… quá khác thường.
Hoặc cũng thể thẳng , là trông cô quá kỳ lạ.
Trên đầu mọc sừng, lưng là chiếc đuôi, thêm một đôi cánh dơi đỏ chỉ lớn bằng bàn tay. Váy voan đen, vòng tay hình đầu lâu tinh xảo, tóc xoăn nhỏ màu đen. Khuôn mặt mơ hồ rõ.
Tại thấy rõ mặt? Trang điểm quá đậm! Thứ duy nhất thể chắc chắn là đường nét gương mặt vốn , còn dung nhan thật thì chỉ thể mường tượng.
Thế nhưng lớp trang điểm quái đản vô cùng: môi vết sẹo d.a.o như thật, hai bên má chằng chịt vết bỏng kinh dị, da trắng bệch như quét vôi, khóe miệng còn loang vết máu. Trên nền quần áo đen, vài vệt đỏ càng thêm chói mắt.
Ai nhạy khứu giác còn thể ngửi thấy mùi ngọt thoang thoảng — mùi sốt cà chua.
Nhìn qua thì giống một màn hóa trang tinh vi. chiếc đuôi phía thể cử động.
Lẽ nào… đó đạo cụ?
Mặc dù trông Cố Hề Lịch kỳ lạ, nhưng tài xế tuyệt đối sẽ đưa một vong linh đến trạm. Cô chắc chắn là . Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng là du khách chung, thì chẳng gì đáng sợ.
Trước cổng tám chờ. Khi Cố Hề Lịch bước đến, cánh cửa chậm rãi mở . Cô vượt qua đám chắn ở lối , thản nhiên tiên phong tối đen như mực.
Đi thẳng chừng năm trăm mét, đến cuối con đường tăm tối, Cố Hề Lịch đẩy cánh cửa . Vừa bước qua, một mùi hôi nhè nhẹ xộc đến.
Đảo mắt quanh, cô lập tức hiểu nguyên nhân.
— Hóa đây là… nhà vệ sinh. Một dãy bồn tiểu ngay mặt khiến cô suýt thì trợn trắng mắt.
Nhà vệ sinh nam?
Trên bức tường ố vàng loang lổ hàng chữ xiêu vẹo:
【Bé cưng, chúc mừng Halloween vui vẻ!】
=……=
【Series nhân vật ai đoán trúng nổi #ÁcQuỷLịchLịch#】
【Halloween là cái gì ?】