[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 332: Đảo Sương Mù (3)

Cập nhật lúc: 2025-10-02 17:06:51
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ái Ái khẽ kéo tay chị:

 

“Trân Trân, chúng thôi!”

 

Ba chị em rời , phụ nữ NPC lập tức trở dáng vẻ yên tĩnh, còn chằm chằm Trân Trân nữa.

 

Mỗi tên ba chị em, Cố Hề Lịch kìm mà nhớ tới 《Tây Du Ký》. Trong chương Tứ Thánh Thử Thiền Tâm, bốn vị Bồ Tát hóa thành con để thử lòng thầy trò Đường Tăng. Trong đó, Quan Âm, Phổ Hiền, Văn Thù hóa thành ba cô gái xinh , tên là Trân Trân, Ái Ái, Liên Liên.

 

Nhìn ba chị em mặt, trong đầu cô khỏi vang lên giai điệu hùng tráng—

“Con gánh vác, dắt ngựa, đón bình minh, tiễn hoàng hôn, la la la la…”

 

Không còn cách nào khác. Ông già nhà cô thích 《Tây Du Ký》, thậm chí còn mê phim truyền hình hơn cả sách. Cố Hề Lịch nhớ rõ chiếc đĩa cũ ghi năm 1986… Trời ạ, xa xôi đến mức nào ! ông xem thì cô cũng tránh khỏi kéo theo. Phải . Ông xem xem , cuối cùng cô cũng xem hết cả bộ một cách chắp vá.

 

Kinh điển vẫn là kinh điển, bao nhiêu năm trôi qua, vẫn đáng xem vô cùng.

 

Liên Liên liếc mắt trừng Cố Hề Lịch khi : “Cậu gì?”

 

Cố Hề Lịch giật hồn, bật một câu trả lời chuẩn phong cách đàn ông thẳng thắn:

“Không , chỉ đang ngẩn thôi.”

 

Một câu mặt Liên Liên đỏ bừng. Cậu đúng là… còn thế nữa!

 

Liên Liên hừ nhẹ một tiếng, buồn đáp .

 

Ba chị em dìu rời , Hạo Bác thì đóng vai “ hộ hoa” theo phía . Còn ba gã đàn ông to lớn thì riêng một góc, hạ giọng thảo luận về nhiệm vụ tấm thiệp đen. Nhìn sắc mặt bọn họ là đủ : nhiệm vụ của từng giống . Điều khớp với suy đoán của Cố Hề Lịch. Cô nhận nhiệm vụ tìm một đứa trẻ bỏ nhà . Mà trẻ con thì chỉ một, tuyệt đối thể “xẻ” mười phần để mỗi du khách cùng chung một nhiệm vụ.

 

Nếu thật sự tất cả đều nhận nhiệm vụ giống , điều đó chỉ nghĩa: “Đảo Sương Mù” các du khách cạnh tranh trực tiếp, thậm chí khả năng tử vong sẽ gắn liền với việc nhiệm vụ thất bại. Đây mới là kịch bản tệ nhất. May mắn , “Đảo Sương Mù” dường như điên đến mức .

 

“Bán… , Lạc Lạc, xem , nhiệm vụ của .”

 

Bạch Hạo Vũ bất ngờ đưa tấm thiệp đen của cho Cố Hề Lịch. Không mở cho cô qua, mà là dứt khoát trao cả tấm thiệp. Trong lòng, vốn chẳng tin Cố Hề Lịch thực sự là “Lạc Lạc”. Bạch Hạo Vũ cũng đủ thông minh để hiểu: nếu đối phương giả trang, chắc chắn ai phận thật. Vậy thì cứ thuận theo mà diễn, coi như nể mặt cô.

 

Cố Hề Lịch: cảm ơn !

 

Cô nhận lấy tấm thiệp đen, đó cũng đưa thiệp của cho Bạch Hạo Vũ:

“Anh xem của ?”

 

Bạch Hạo Vũ: “Ừ ừ ừ, !”

 

Cao Tư Dũng: “...”

 

Anh im lặng nhưng trong lòng thì dấy lên cảm giác kỳ lạ. Rõ ràng “Tiểu Bạch” nhà thuộc loại cực dễ nhận nhầm, mà độ tin tưởng cao đến mức bất thường. Một bình thường thể dứt khoát giao nhiệm vụ của cho khác xem như thế? Còn đối phương… bình tĩnh nhận lấy như chuyện hiển nhiên.

 

Rõ ràng cùng một cô gái ! Cậu … buông xuôi nhanh ? Tốc độ quá nhanh ?!

 

Nội dung các tấm thiệp:

 

Bạch Hạo Vũ — [Nhiệm vụ chi nhánh]: Cao Lệ một chiếc áo lông thỏ thật cho con gái. Xin hãy mang về mười con thỏ độc.

 

Cao Tư Dũng — [Nhiệm vụ chính tuyến]: Khi giặt quần áo, Cao Lệ đ.á.n.h rơi ví ở bãi biển. Xin hãy giúp cô tìm .

 

Có vẻ NPC đúng là tên Cao Lệ.

 

Bạch Hạo Vũ vốn chút sợ hãi Cao Lệ. Khi nãy, tốc độ giật lấy tấm thiệp đen nhanh đến mức khó tin, rõ ràng tiếp xúc với NPC thêm một giây nào nữa. Vẻ cảnh giác khiến Cố Hề Lịch thầm nghĩ: Cao Lệ e rằng một NPC công cụ bình thường, hiện tại lẽ cô chỉ đang giả vờ cho du khách xem mà thôi.

 

Bạch Hạo Vũ: “Lạc Lạc, chúng nhiệm vụ nào ?”

 

Cao Tư Dũng: Anh em, khoan … từ khi nào thành “chúng ? Người còn đồng ý lập đội cơ mà? Cái màn thao tác rối rắm ban nãy, tưởng vấn đề thần kinh thì .

 

Cố Hề Lịch bình thản đáp:

“Làm nhiệm vụ? Chẳng lẽ chúng nên tìm lối ?”

 

Một câu hỏi chạm thẳng linh hồn. Bạch Hạo Vũ lập tức nghẹn lời, đực tại chỗ.

 

—Ba phút

 

Bạch Hạo Vũ: “Cậu đúng… Vậy… chúng nên hướng nào?”

 

Cố Hề Lịch: “ cũng .”

 

Cao Tư Dũng đề nghị: “Hay là dọc bãi biển ?”

 

Bạch Hạo Vũ lập tức đầu về phía Cố Hề Lịch.

 

Cố Hề Lịch vẫn dửng dưng: “ vô tư mà, thế nào cũng .”

 

Bạch Hạo Vũ: “Ừ ừ ừ!”

 

Cao Tư Dũng: "..."

 

Diễn biến của câu chuyện bắt đầu gì đó sai sai. Cao Tư Dũng nhanh chóng nhận , ba bọn họ vô tình biến thành đồng đội, “ràng buộc” một cách mơ hồ. Dù xảy chuyện gì, Bạch Hạo Vũ cũng hỏi ý kiến Cố Hề Lịch . Cố Hề Lịch chỉ một bộ đáp án quen thuộc: “ thể.” “Sao cũng .” “ vô tư.” “ theo mấy .” — tất cả đều cùng một nghĩa, chính là thuận theo tự nhiên. Nhìn kỹ sẽ thấy, thiếu niên chẳng quan tâm đến điều gì.

 

Không đúng! Cái Lạc Lạc toát khí chất “chán nản với đời” thì nửa xu dính dáng gì đến cô gái mà Bạch Hạo Vũ từng nhắc đến chứ?

 

Vậy là vì hai kỳ quặc , quyền quyết định cuối cùng rơi tay Cao Tư Dũng.

 

Thực , và Bạch Hạo Vũ quen từ lâu, giờ ăn ý, hai gọi đùa là “Đảng Trực Giác.” Nghe tên là , cả hai vốn kiểu giỏi quyết định — bởi trong đội, quyết định thật sự chính là trực giác.

 

Cao Tư Dũng chỉ thể ôm đầu than thở: Trách nhiệm nặng nề quá, gánh nổi!

 

Chỉ qua vài câu đối thoại, Cố Hề Lịch thấu cách phối hợp thường ngày của Đảng Trực Giác, trong lòng khỏi cảm khái: Hai còn sống sót đến bây giờ, chứng tỏ trực giác của Bạch Hạo Vũ đúng là khủng khiếp thật.

 

Một chữ thôi — loạn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-332-dao-suong-mu-3.html.]

 

Ba bằng con đường cũ mà rẽ sang một lối khác. Trên đảo, Cố Hề Lịch chẳng nhận nổi bất kỳ loại cây nào. Lĩnh vực vong linh vốn tương đương với một thế giới khác so với Trái Đất, gặp thực vật lạ hoắc cũng chẳng gì kỳ lạ. Cao Tư Dũng đầu, còn Cố Hề Lịch và Bạch Hạo Vũ sóng vai phía .

 

Cố Hề Lịch khẽ : “Có thứ gì đó ở đằng .”

 

Cao Tư Dũng đầu theo ánh mắt cô: “Là… một tổ chim.”

 

Bạch Hạo Vũ lập tức sáng mắt, hứng khởi reo lên: “Để thử móc xuống xem !”

 

Cao Tư Dũng: Hả???

 

Chưa kịp phản ứng, Bạch Hạo Vũ nhanh như chớp leo lên, đưa tay gỡ cả tổ chim xuống. Động tác gọn gàng đến mức Cao Tư Dũng cơ hội ngăn cản.

 

Trong đầu chỉ một dấu chấm hỏi to tướng: Từ “phát hiện tổ chim” đến “móc tổ chim xuống” rốt cuộc bỏ lỡ khâu logic nào ? Không hề! Hoàn !

 

điều khiến càng thể chấp nhận là — trong cái tổ thật sự đồ vật.

 

Không chim non.

 

Mà là… một mảnh giấy lớn bằng bàn tay.

 

[Quy tắc trò chơi 7: Du khách chỉ ăn thức ăn do cư dân đảo cung cấp.]

 

Mặt còn chữ, chỉ vẽ vài ký hiệu mơ hồ. Cố Hề Lịch liếc qua, chẳng mấy hứng thú, đưa cho Cao Tư Dũng. Trái , Bạch Hạo Vũ cúi đầu nghiên cứu kỹ mảnh giấy, một hồi còn nghiêm túc kết luận: “ nghĩ đây là bản đồ.”

 

Trong ba lô của Cố Hề Lịch vẫn còn thanh năng lượng. Nếu quy tắc thực sự bắt buộc, thì chúng cũng trở thành phế phẩm.

 

Bạch Hạo Vũ cau mày: “Nếu quy tắc, vẫn ăn đồ mang theo thì ?”

 

Cố Hề Lịch hờ hững đáp: “Anh sẽ ngay thôi.”

 

Vừa dứt lời, tai cô bắt động tĩnh phía xa. Quả nhiên, thêm một đoạn, ba lập tức trông thấy bốn bóng dáng quen thuộc — ba chị em sinh ba và Hạo Bác.

 

Liên Liên xổm gốc cây, liên tục ho khan, bả vai run lên từng chập. Trên t.h.ả.m cỏ xanh bên cạnh, vệt m.á.u đen sẫm lẫn đỏ tươi loang chói mắt.

 

Trong khí, mùi tanh ngòn ngọt của m.á.u xen lẫn vị đắng nhàn nhạt, hệt như một lời cảnh báo thể rõ ràng hơn.

 

Hai chị vô cùng lo lắng, sắc mặt cũng trắng bệch. Cố Hề Lịch chợt nhớ đến những điều cô từng về hiện tượng song sinh, khỏi nghi ngờ ba chị em sinh ba cũng dạng thần giao cách cảm nào đó. Nếu một đau đớn tột cùng, hai cũng sẽ chịu ảnh hưởng mà trở nên suy yếu.

 

Hạo Bác sững sờ: “Rốt cuộc chuyện gì ? Đang yên đang lành …”

 

Anh còn định hỏi Liên Liên bệnh căn gì , nếu thì vì đang bình thường đột nhiên xổm xuống, nôn m.á.u đến thế?

 

Ngay lúc đó, Trân Trân vỗ tay một cái. Giữa hai lòng bàn tay cô khẽ nâng lên, xuất hiện một chiếc bình sứ trắng miệng nhỏ, dáng thon dài. Trong bình cắm một cành liễu chỉ hai chiếc lá xanh. Trân Trân rút cành liễu , vẩy vài giọt nước trong bình lên môi em gái.

 

Kỳ lạ , sắc tím xanh môi Liên Liên lập tức nhạt hơn nửa.

 

Hai chị em gần như đồng thanh, giọng run rẩy: “Em gái trúng độc !”

 

trúng độc thế nào, lúc nào, thì một ai .

 

Cố Hề Lịch bên cạnh quan sát, trong lòng thầm nghĩ: tên của ba chị em là Trân Trân, Ái Ái, Liên Liên—rõ ràng lấy từ Tây Du Ký. Đây chắc chắn là tên giả, bởi trong truyện ba cái tên vốn là hóa của Bồ Tát. Không ngờ năng lực thiên phú của ba chị em sinh ba liên quan đến cái tên của họ.

 

Sau khi cơ thể cải tạo, ngũ quan của Cố Hề Lịch trở nên vô cùng nhạy bén. Giờ đây, cô còn thể cảm nhận d.a.o động mỗi khi khác vận dụng năng lực thiên phú. Chiếc bình sứ trắng thon dài chính là năng lực của Trân Trân. Trong đầu, Cố Hề Lịch còn tiện tay đặt cho nó một cái tên: Bình Ngọc Tịnh.

 

Trang chuẩn cần chỉnh, y hệt biểu tượng gắn liền với Quan Thế Âm Bồ Tát.

 

Lúc , Cao Tư Dũng tiến lên, định giao tiếp thiện. Chỉ cần đưa mẩu giấy tìm trong tổ chim , họ sẽ lập tức hiểu nguyên nhân Liên Liên trúng độc. Quả nhiên, Liên Liên thừa nhận chính miệng: cô ăn một viên kẹo.

 

Hai chị tức giận đến nỗi giơ tay đ.á.n.h cô. Đặc biệt là Trân Trân—ai cũng “chị cả như ”, mặc dù ba chị em sinh ba sinh cùng lúc, nhưng Trân Trân luôn mang dáng vẻ lo lắng, nghiêm khắc như vai trò chị cả. Cô mắng em gái cũng chẳng khác gì một bà đang mắng con:

 

“Em tham ăn đến thế ? Mới lĩnh vực bao lâu mà đói đến mức ăn kẹo ?! Chị thấy em thể nào kiềm miệng, đưa hết kẹo đây cho chị!”

 

Liên Liên tức đến mức suýt .

 

"Trời ơi, oan uổng c.h.ế.t mất! Đây là kẹo em mang từ ngoài , đương nhiên em yên tâm mà ăn chứ. Ai mà cái quy tắc c.h.ế.t tiệt ! Em sợ c.h.ế.t , giờ thì ngũ tạng lục phủ đều đau rát. Chị an ủi em, thương em, còn mắng em nữa! Chị , cứ căng thẳng là em ăn đồ ngọt mà. Hơn nữa, nếu chết, c.h.ế.t trong ngọt ngào chẳng còn dễ chịu hơn là c.h.ế.t thấy đắng miệng, đắng lòng !"

 

Ái Ái nghiêm giọng: "Đừng năng linh tinh, đừng đem chuyện c.h.ế.t chóc treo miệng. Em trách chị cả quan tâm đến em, tại em nghĩ đến chị? Em đau bao nhiêu, chúng đều chịu cùng em. Làm sai, dù vô ý cố ý, thì cũng nên xin ."

 

Liên Liên thuyết phục ngay lập tức. Miệng thì chịu nhận , nhưng hành động thành thật: cô lấy hết kẹo trong đưa cho chị. Thật , cho dù kẹo còn nguyên trong túi, cô cũng dám ăn thêm nữa. Đây còn là kẹo, rõ ràng là t.h.u.ố.c độc!

 

Ba chị em cãi vài phút, Hạo Bác bên cạnh bắt đầu thấy ngượng ngùng. Anh đến để lập đội, nhưng càng lúc càng nhận hòa nhập nổi. Ba chị em sinh ba giống như một đội ngũ bẩm sinh, tâm ý tương thông, cần mở miệng cũng đối phương nghĩ gì. Trong khi đó, kề bên, cảm giác lạc lõng vô cùng.

 

cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

 

Đến giai đoạn , những du khách đơn độc sẽ rơi tình cảnh cực kỳ ngượng nghịu. Dù là vốn quen một , cuối cùng cũng áp lực thực tế ép buộc tìm cho đồng đội cố định.

 

Để đáp tấm lòng chia sẻ, Trân Trân cũng phát hiện quan trọng của cho Cố Hề Lịch và :

 

"Phía thể qua! Phải đạt đến cấp 10 mới thể đặt chân khu vực đó. Hiện tại, bộ vùng đều phủ màu xám. Hơn nữa còn hiện lên thông báo — Du khách cấp độ quá thấp, xin hãy hoạt động trong phạm vi làng tân thủ."

 

=……=

 

[Đây là vị lãnh chúa thứ hai thích chơi game, liệu đơn thuần, dễ thương và dễ đối phó như Thượng Đế ?]

 

[KHÔNG. Đảo Sương Mù và Xưởng Số Hai Hoang Dã khác biệt. Thượng Đế chỉ thích đóng vai trò hướng dẫn trò chơi, coi đó là thú vui, mang nặng sát ý với du khách. lĩnh vực ...]

 

[Đang dở thì ngừng !]

 

[Sương mù lững lờ nơi xa , đều là sát khí nồng nặc bao trùm cả lĩnh vực.]

 

[Chị em văn thật đó!]

 

 

Loading...