[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 331: Đảo Sương Mù (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-02 16:38:50
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Hề Lịch vốn điểm đến, vì thế chẳng lấy ngạc nhiên. Trong mắt những du khách khác, trông cô giống như đang lơ đãng, tập trung. thực tế thì ai bước lĩnh vực vong linh mà chẳng chút bất an?
Ngay cả những du khách kỳ cựu, kinh qua trăm trận chiến, khi đặt chân nơi vẫn khó tránh khỏi tâm trạng thấp thỏm. Dù hậu thuẫn vững chắc đến mấy, cũng chẳng thể bảo đảm chắc chắn sẽ mạng trở .
Sợ hãi là điều thể tránh khỏi.
Ba chị em sinh ba khi xuống xe gì, tâm trạng thoáng mang vẻ u buồn… Trong khi đó, Lạc Lạc vẫn cặm cụi xoay khối rubik, khiến gần như nghi ngờ liệu thật sự nơi sắp đặt chân đến nguy hiểm thế nào .
Hạo Bác quan sát Lạc Lạc, trong mắt ánh lên vẻ trầm tư. Nếu kỹ sẽ thấy màu mắt của thiếu niên đen một cách thuần khiết, bóng loáng đến mức hiếm gặp, ngay cả ở phương Đông. Chính vì thế, khi ai, cũng khó tránh khỏi hút đôi mắt . Nếu dùng lời văn hoa để miêu tả, thì trong mắt thiếu niên dường như chứa cả ánh .
Người thường : “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.” Hạo Bác thầm nghĩ, chắc hẳn là một thuần khiết.
Ngoài đôi mắt , thiếu niên cũng chẳng gì đặc biệt, chỉ là một dáng vẻ bình thường, khiến khác quá chú ý. Hoàn trái ngược với ba chị em sinh ba: xuất hiện khiến ánh mắt xe đều đổ dồn về phía họ.
Sinh đôi hiếm, huống chi là sinh ba.
Ba thiếu nữ giống hệt , dung mạo xinh , tràn đầy sức sống, chỉ cần thoáng cũng bọn họ những tầm thường.
Khi đến cổng , ba chờ sẵn, ánh mắt họ lập tức dừng ba chị em sinh ba. Dành chút sự chú ý cho Hạo Bác là điều hiếm hoi, còn Cố Hề Lịch thì gần như họ bỏ qua .
Càng đến gần những Khu Dịch Vụ hiệu nhỏ, du khách xuất hiện càng mạnh mẽ. Phần lớn bọn họ đều là những kẻ từng trải qua trăm trận mưa b.o.m bão đạn. Người mạnh mẽ luôn tỏa một khí chất đặc biệt — nôm na chính là “khí vương bá” áp đảo xung quanh. Đứng cạnh họ, bình thường sẽ lập tức trở nên mờ nhạt.
Trong mắt những , Cố Hề Lịch hiện tại đúng là mờ nhạt như thế.
Chỉ cần liếc qua, họ liền mặc định: thiếu niên chắc chắn năng lực thiên phú, nếu thì cũng chẳng loại gì đáng gờm.
Cộng thêm bốn cùng Cố Hề Lịch, lúc tổng cộng bảy đang chờ ở cửa.
Cánh cửa lĩnh vực vẫn mở, dường như còn thiếu lượng tối thiểu để kích hoạt. Cố Hề Lịch xuống ngay bên cạnh, tiếp tục xoay khối rubik trong tay, nhưng trong lòng lặng lẽ quan sát ba “ bạn mới”.
Cô nhanh chóng đến kết luận: ba rõ ràng là một nhóm. Họ kiểu tổ hợp tạm bợ, mà sự ăn ý nhất định. Xem càng về , chọn lập đội càng nhiều — dẫu sức mạnh cá nhân vẫn quá nhỏ bé, còn sức mạnh tập thể luôn vượt trội hơn.
Trong tình thế , Cố Hề Lịch và Hạo Bác trông phần đơn độc, thậm chí đáng thương. Họ dễ coi là “vô giá trị” nên mới tìm đồng đội. So , Hạo Bác vẫn khá hơn một chút: tạo dựng quan hệ tệ với ba chị em sinh ba, chắc chắn khi bước lĩnh vực vong linh sẽ tạm thời cùng hành động với họ.
Ba mới đến mặc trang phục giống hệt : đồ rằn ri, trang tinh gọn. Rõ ràng họ nguồn tin, lĩnh vực sắp tới là một hòn đảo nên mới cố tình chuẩn như . Ai nấy đều cao gần hai mét, hình to lớn, đầu húi cua. Nếu ngoại hình khác biệt quá xa, Cố Hề Lịch còn tưởng gặp thêm một tổ hợp sinh ba nữa.
Gặp hai nhóm “sinh ba” trong cùng một trạm ư? Chuyện đó quá khó tin, chắc chắn thể là trùng hợp. Chín phần mười là do ai đó cố tình sắp đặt.
Cô lén khá lâu nhưng vẫn tên của họ. Ba trò chuyện, song chỉ gọi bằng “Đại ca”, “Lão nhị”, “Tam ”. Xem họ là em kết nghĩa, chứ khả năng là em ruột thì thấp — diện mạo chẳng điểm nào giống cả.
Lại một chiếc xe buýt trạm, tiếng còi vang vọng dễ dàng thấy. Một lát , du khách mới đến bước xuống. Cố Hề Lịch rõ tiếng bước chân quen thuộc, vô thức mặt về phía cánh cửa còn đang đóng kín… cô tự kỷ .
“Bán Tiên! Bán Tiên!”
Giọng hưng phấn, tràn đầy niềm vui như kìm nén nổi mà bùng nổ ngoài.
Cố Hề Lịch: “…”
Cái chắc chắn là ý trời trêu ngươi! Nghiệt duyên gì thế ? Rốt cuộc là thế lực thần bí nào đó đang cố tình hãm hại ?!
lúc đó, đủ , cánh cửa dẫn lĩnh vực vong linh mở .
Cố Hề Lịch giả như thấy tiếng gọi của Bạch Hạo Vũ, hề đầu . Không quen, , thể chắc là đang gọi chứ.
Vài du khách tiếng la to thu hút, nhưng chỉ là vì họ thiếu tập trung. Riêng Lạc Lạc thì vẫn chìm trong trò rubik, nghiêm túc đến mức như thể bộ thế giới bên ngoài tắt tiếng. Chỉ đến khi cánh cửa khẽ mở, đôi mắt mới thoáng thất thần, hề chần chừ, bước thẳng trong.
Phía tiếng động gì ?
Không . Ít nhất, Cố Hề Lịch thấy.
Lại là con đường tối đen quen thuộc. Đã nhiều bước qua các lĩnh vực vong linh, cô thuộc lòng con đường . Chỉ cần thẳng là . Khi đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, Cố Hề Lịch mới hạ tay trái đang che mắt xuống.
“Bán Tiên—!”
Bạch Hạo Vũ ôm ngực, thở hổn hển như sắp ngã quỵ, thế nhưng hai chữ “Bán Tiên” thốt giòn giã, vang vọng khắp gian.
Cố Hề Lịch đối diện ánh mắt , nghiêm túc đáp:
“Anh nhận nhầm .”
Mở mắt mà kỹ ! là con trai, nữ đạo sĩ khoác áo choàng, tự mang BGM mỗi khi xuất hiện! Một thiếu niên phật hệ như , chỗ nào giống với Cố Đối Đối mỗi mở miệng là phun nọc độc chứ? Đừng chỉ dùng trực giác để thế giới, đồ khốn! Mở to mắt mà cho rõ !
Bạch Hạo Vũ vẫn ngoan cố: “Không thể nào… trực giác của mách bảo, chính là Bán Tiên…”
Người bạn cùng kéo tay, hạ giọng với vẻ ngượng ngùng:
“Đại lão mà kể với là một cô gái ? Tỉnh táo , rõ ràng đây là một thằng nhóc mà.”
Tạ ơn trời, cuối cùng Bạch Hạo Vũ cũng chịu mở mắt thế giới !
Anh buông tay thật !
Cố Hề Lịch mặt đổi sắc, chỉ lặng lẽ chờ xin . Thế nhưng, khi chằm chằm cô một lúc lâu, Bạch Hạo Vũ lắp bắp:
“Chính là Bán Tiên, sai mà!”
Cố Hề Lịch: “... Anh cứ tiếp tục như , sẽ thấy phiền đấy.”
Bạch Hạo Vũ vỗ trán, vẻ mặt đau khổ: “Bán Tiên, nỗi khổ gì ?... phiền ?”
Cố Hề Lịch kiên nhẫn giải thích:
“Vị , thật sự nhận nhầm . từng gặp . tên là Lạc Lạc. Tuy bề ngoài khó phân biệt nam nữ, nhưng chắc chắn là con trai.”
Không cô gái nào hết, đồ khốn!
Bạch Hạo Vũ xong, gương mặt như bừng tỉnh ngộ, khóe miệng lộ vẻ tinh ranh: “Phải , đúng đúng đúng! nhận nhầm .”
Anh lừa , năng lượng hề tăng lên một chút nào.
Người bình thường khi gặp tình huống , ít nhất cũng tự hỏi: Có khi nào nhận nhầm ? Dù thì giới tính khác, chỉ cần tinh mắt một chút cũng thể nhận . Huống hồ tính cách hai trái ngược, ngoại hình cũng đổi nhiều. Cho dù hóa trang khéo léo đến , Cố Hề Lịch và Bán Tiên cũng chỉ giống chừng ba phần. Ngay cả quen với cô cũng nhiều lắm chỉ cho rằng hai quan hệ huyết thống, chứ bao giờ nghĩ họ thực chất là một.
Thế nhưng, Bạch Hạo Vũ là một “sinh vật” sống dựa trực giác. Ở “Công viên giải trí”, ngay đầu gặp mặt, quỳ gối ôm chân cô, mặc kệ vẻ ngoài , trong lòng vẫn tin chắc cô là đại lão, nhất quyết lay chuyển.
Giờ phút cũng chẳng khác gì.
Miệng thì là tin, nhưng trong lòng tuyệt đối nghĩ nhầm lẫn. Anh chỉ chắc mẩm rằng việc cô đổi diện mạo hẳn là lý do, còn thì đang phối hợp diễn cùng cô mà thôi.
Cố Hề Lịch vốn cũng lường khả năng sẽ gặp quen, nhưng trong đó, cô gặp nhất chính là Bạch Hạo Vũ! Cái tên “quái vật trực giác” chuyên thấu bản chất qua lớp vỏ bề ngoài, thật sự khó thuyết phục. Tất nhiên, nếu lừa nữa, nguồn năng lượng thu về sẽ dồi dào tưởng. Cố Hề Lịch hứng thú thử thách cái độ khó .
Cố Hề Lịch: "... Vậy thể buông ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-331-dao-suong-mu-2.html.]
Như chạm lửa nóng, Bạch Hạo Vũ lập tức thả tay áo Cố Hề Lịch. Người bạn cùng vội vàng kéo sang một bên, còn đưa tay sờ trán:
"Cậu uống nhầm t.h.u.ố.c ?"
Bạch Hạo Vũ trừng mắt: " bình thường."
Màn hài kịch tất nhiên thoát khỏi ánh mắt của những xung quanh. Hiện tại, tất cả đang chung một bãi biển, hít cùng một luồng gió mặn của biển khơi, xung quanh chẳng gì che chắn. Ai cũng thấy rõ, và phần lớn đều nghĩ rằng Bạch Hạo Vũ nhận nhầm . Vẻ mặt bất lực của Cố Hề Lịch quá chân thật, thế nào cũng giống như quen .
Điều đó càng khiến Bạch Hạo Vũ trông như đang cố tình gây sự. Nói cho cùng, Cố Hề Lịch tuy trông bình thường, khí chất của một đại lão, nhưng ít vẫn dáng dấp sáng sủa. Còn Bạch Hạo Vũ thì… bình thường đến mức thể bình thường hơn. Anh cao nhưng gầy gò, cơ thể mỏng manh, so với ba gã cao to lực lưỡng khác thì chẳng khác nào một “ giấy”. Đôi môi tái nhợt chút huyết sắc, ngoại hình ốm yếu, trông cứ như đang mang bệnh trong .
Một kẻ khỏe mạnh, chẳng mấy thông minh… nếu sở hữu năng lực thiên phú cực kỳ mạnh mẽ thì khó ai thèm để mắt đến.
Ngược , bạn đồng hành của tệ. Người mạnh hơn thiếu niên Lạc Lạc, và càng vượt trội hơn Bạch Hạo Vũ. Ở giữa lông mày còn hiện rõ một hình ngọn lửa, lẽ là sự cụ thể hóa của một loại năng lực thiên phú nào đó. Chỉ tiếc, thế nào cũng loại sức mạnh quá mức đáng sợ.
Kết luận quá rõ ràng: bất kể bọn họ đang bày trò quái quỷ gì, cũng chẳng cần để tâm.
Nhân vật mà Cố Hề Lịch lựa chọn khá đặc biệt, tính chủ đạo mạnh. Cô cứ vô duyên vô cớ cuốn nhóm . Trong lòng khẽ thở dài một tiếng — ít nhất thì quen vẫn sống , điều đó dù cũng là chuyện đáng mừng.
Với Bạch Hạo Vũ, cô lo. Đã từng lừa “quái vật trực giác” một , thì thứ hai chắc chắn cũng sẽ cách.
Vấn đề đáng quan tâm lúc Bạch Hạo Vũ, mà chính là lĩnh vực vong linh đặt chân đến. Bãi cát trắng, biển xanh, từng đàn hải âu sải cánh trời tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt . nơi cuối cùng tầm mắt đường chân trời, mà là một màn sương mù dày đặc — đúng như cái tên của trạm: “Đảo Sương Mù”.
May , sương mù chỉ vây quanh ngoài biển, còn đảo thì . Nếu , độ nguy hiểm chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội.
Mọi tại bãi biển một lúc khá lâu mà vẫn thấy NPC dẫn đường xuất hiện. Nhìn xa chỉ là rừng cây xanh thẳm. Hiển nhiên, chờ thêm cũng vô ích. Thế là các du khách tự động rời bờ biển, men theo con đường dẫn trong đảo, bắt đầu tìm kiếm dấu vết của lối .
Nắng vàng rực rỡ, chim chóc líu lo cành, cát trắng mịn màng, nước biển trong veo… khung cảnh thế nào cũng giống một khu nghỉ dưỡng cao cấp, chẳng chút khí tức âm u, đáng sợ nào liên quan đến lĩnh vực vong linh.
Không một du khách nào dám thả lỏng cảnh giác. Chính vì khung cảnh yên bình đến lạ lùng, càng tin rằng thứ đang ẩn giấu Đảo Sương Mù sẽ càng khủng khiếp.
Trên một dừa ven đường, nổi bật một con Ả Rập “1” thật lớn, bằng sơn đỏ tươi. Gần như cùng lúc họ thấy cái cây , một con “1” giống hệt liền hiện lên trán từng du khách.
Dấu ấn kỳ quái khiến Cố Hề Lịch nhớ đến những thí nghiệm trong thủy cung từng khả năng kéo linh hồn khỏi trán. Cô thử xóa nó , nhưng bất lực, đành từ bỏ.
Sắc mặt Bạch Hạo Vũ lập tức trắng bệch: “Phía … nguy hiểm…”
Cố Hề Lịch , chủ yếu là vì cái tên xui xẻo lôi tay áo cô.
Người bạn đồng hành của ngượng nghịu giải thích: “Năng lực thiên phú của là trực giác, nhưng tính tình nhát gan. Nếu thứ ở phía quá hung dữ, sẽ dọa sợ.”
Cố Hề Lịch nhàn nhạt đáp: “Nếu kéo tay áo thể dễ chịu hơn, thì cứ để . .”
Quả nhiên, khi bám lấy Cố Hề Lịch, sắc mặt Bạch Hạo Vũ dần hồi phục, còn trắng bệch như ban nãy. Điều khiến bạn đồng hành lộ rõ vẻ ngạc nhiên — bởi lẽ từng mang cho Bạch Hạo Vũ cảm giác an như thế. Thậm chí, dù Bạch Hạo Vũ thường xuyên trông như sắp dọa ngất , nhưng thực tế, bao giờ thật sự ngất vì sợ hãi.
Người bạn xòa: “Vậy phiền ! Hahaha. tên là Cao Tư Dũng, còn … là Bạch Hạo Vũ. là bạn của .”
Cậu em tính tình quả thật hiền lành, gần như chẳng chút nóng nảy nào. Bị quấy rầy như thế mà vẫn giữ bình tĩnh, hề tỏ khó chịu.
Cố Hề Lịch cũng đáp với vẻ nghiêm túc: “Lạc Lạc, mười bảy tuổi, đồng đội, và chắc chắn từng quen bạn của .”
Cao Tư Dũng: "..."
cũng nỡ kéo Bạch Hạo Vũ đang run rẩy .
Chỉ còn cách coi như thấy.
Đoàn bước rừng rậm, chân đường mòn. Ba gã đàn ông cao lớn , mạnh mẽ dọn lối. lúc đó, một con rắn treo lủng lẳng cành cây. Người cả đầu chút do dự, vung d.a.o c.h.é.m nó thành hai đoạn. Mọi ngạc nhiên phát hiện, con “1” trán biến thành “2”.
Sau đó, hễ gặp động vật, ba liền tìm cách g.i.ế.c sạch. Chẳng mấy chốc, con trán họ lượt biến thành “2”, “3” và “2”. Những kẻ thì chẳng thu hoạch gì. Ba chị em sinh ba và Hạo Bác cũng vội vàng, chỉ lạnh lùng quan sát, đưa bất kỳ nhận xét nào. Ba ở cuối — trong đó Cố Hề Lịch — càng im lặng. Tình hình vẫn rõ, thể việc con tăng lên là điềm lành dữ.
Bạch Hạo Vũ khẽ thì thầm: “Giống như đang chơi game online … sinh ở cấp 1, g.i.ế.c quái thì lên cấp.”
Một trực giác nhạy bén như , lời tuyệt đối thể xem nhẹ.
Cao Tư Dũng tha hồ phát huy trí tưởng tượng: “Game online mà hướng dẫn tân thủ thì chẳng khác nào bức tử chơi. Không thể chỉ g.i.ế.c quái mà lên cấp , nếu nhiệm vụ từ NPC thì nhàm chán lắm.”
Anh dứt lời, cả đoàn phát hiện phía một căn nhà tranh. Trước cửa, một phụ nữ tóc dài rụt rè đó. Thấy họ đến gần, cô nở nụ e thẹn:
“Chào mừng các vị đến với Đảo Sương Mù. Xin hãy giúp thành một công việc quan trọng, sẽ trả thù lao xứng đáng.”
Cố Hề Lịch liếc hai bên cạnh, còn ba chị em sinh ba cũng đồng loạt sang… là gì nấy, nhắc đến nhiệm vụ, nhiệm vụ xuất hiện.
Anh cả tiến lên , nhận lấy một tấm thiệp màu đen từ NPC. Những phía ban đầu chút sốt ruột, nhưng nhanh chóng phát hiện: NPC sẽ lặp cùng một câu với mỗi , đưa xong một tấm thiệp thể lấy tấm thứ hai, thậm chí thiệp giống như bao giờ cạn. Như , ai cũng phần, chẳng cần tranh giành.
Đến lượt Cố Hề Lịch bước lên. Khi nhận tấm thiệp từ tay phụ nữ, cô vô tình phát hiện cánh tay đối phương một vết bầm tím. Vết bầm lộ từ ống tay áo rộng khi phụ nữ đưa thiệp. Điều kỳ lạ là: cô ăn mặc kín đáo, áo len cổ lọ phối với quần ống rộng, thời trang xinh , nhưng khí chất hợp với kiểu trang phục đó. Hơn nữa, ngay cả khi trao thiệp, phụ nữ vẫn né tránh ánh mắt, dường như là phản xạ vô thức để tránh giao tiếp trực diện.
Khi lùi , Cố Hề Lịch thuận mắt trong căn nhà tranh. Cửa vẫn mở toang, bên trong trống rỗng, chỉ một đống cỏ khô cùng một chiếc bàn cũ kỹ. Không vật gì khả nghi, cũng chẳng để lộ dấu vết nào của lối .
Nếu lối thật sự dễ tìm đến thế, e rằng cô còn nghi ngờ tính xác thực của nó. Không thấy gì, ngược cũng khiến cô thất vọng.
Cố Hề Lịch mở tấm thiệp màu đen trong tay—
[Nhiệm vụ chính tuyến]: Giúp Cao Lệ tìm cô con gái bỏ nhà , đưa cô bé trở về bên .
Lúc , mỗi đều cầm một tấm thiệp trong tay.
Trân Trân lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, cô tên là Cao Lệ ?”
Người phụ nữ vẫn mỉm , đáp bằng câu quen thuộc:
“Chào mừng đến với Đảo Sương Mù. Xin các vị giúp thành một công việc quan trọng, sẽ trả thù lao cho các vị.”
Trân Trân rời , mà thẳng mặt phụ nữ. Lần , nụ môi đối phương cứng . Cô im lặng chằm chằm Trân Trân, đôi mắt dần trở nên âm u, biểu cảm biến đổi kỳ dị. Giọng cũng còn trong trẻo như , mà trở nên khàn đục, réo rắt như từ cổ họng một kẻ bóp nghẹt:
“Du khách… cô thành nhiệm vụ đến mặt . Có … hối hận ?”
Trân Trân: "..."
Cố Hề Lịch thầm nghĩ, nếu Trân Trân mà dám gật đầu “ hối hận”, thì chắc chắn sẽ đóng băng ngay tại chỗ.
=……=
【HAHAHAHA】
【 nhất định là trúng độc ! Tận mắt chứng kiến Đại Lừa Đảo Lịch Lịch lật xe, vui sướng thế … mà, vẫn yêu cô hahahaha】
【Khóe miệng tự động nhếch lên . Em trai Cố, tin , anti-fan, chỉ… kiểm soát nổi bản thôi.】
【Bạch Hạo Vũ: cần nghĩ, cần nghĩ.】
【Lịch Lịch đáng thương, con thuyền “lời dối” lật cái rụp.】
…
【Vẫn hiểu hết sự đặc biệt trong nhân vật của Lịch Lịch, nhưng mà lĩnh vực đúng là thú vị quá!】