[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 330: Đảo Sương Mù (Sửa)
Cập nhật lúc: 2025-10-02 16:38:49
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc thì còn thể gì nữa chứ! Chỉ còn cách trốn mà thôi!
Nếu , Cố Hề Lịch chẳng giải thích thế nào với Văn Ngọc Thụ: tại đây cô thể bình thường, mà bây giờ xe lăn. Trước , cô còn từng ám chỉ rằng bất tiện từ nhỏ. Tương tự, cô cũng thể trả lời với Bạch Hạo Vũ: vì lúc cô là một thầy bói, còn bây giờ năng lực thiên phú biến thành “Phiêu” (Trôi nổi).
Một lời dối kéo theo vô lời dối khác để vá víu. Đến lúc , thể vá víu nổi nữa .
Thật sự quá khó xử!
Vậy nên, Cố Hề Lịch lập tức kéo Văn Ngọc Thụ trốn phòng riêng trong quán bar. Một nơi ồn ào náo nhiệt như thế mà cũng phòng riêng ư? Nghe vẻ hợp lý, nhưng ở Khu Dịch Vụ, tôn chỉ hàng đầu chính là phục vụ tận tâm cho du khách. Vì thế, bất kỳ cơ sở nào cũng trang đầy đủ. Bạn quẩy hết , ; bạn đang quẩy hăng say nhưng ngay lập tức một gian riêng tư, cũng .
Phòng riêng ở đây bảo đảm tuyệt đối. Khi treo biển “Miễn phiền”, ngay cả nhân viên phục vụ cũng sẽ xuất hiện.
Và như , Bạch Hạo Vũ thể .
Hy vọng sẽ nghĩ rằng chỉ hoa mắt, nhầm mà thôi.
Cái trai trực giác quá nhạy bén đó thực sự khó đối phó. Cố Hề Lịch lo lắng, nhỡ khi rời khỏi quán bar chạm mặt Bạch Hạo Vũ thì ?
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Văn Ngọc Thụ, Cố Hề Lịch kéo phòng riêng, vẫn còn ngơ ngác. Nghe tiếng gõ cửa, sang cô, ánh mắt như hỏi: “Mở cửa chứ?”
thực , câu trả lời chắc chắn là — mở.
Nếu Cố Hề Lịch mở cửa, cô chẳng lôi đây để trốn. Vừa , hành động đột ngột của cô cho bối rối, thính lực của cũng đủ nhạy để thấy tiếng “Bán Tiên” mà Bạch Hạo Vũ hét to trong quán bar ồn ào. Cho dù thấy, cũng chẳng đó là gọi ai.
Đến lúc thì hiểu: hành động kỳ lạ của Cố Hề Lịch chính là vì cô đang trốn .
Người mà cô tránh, chính là kẻ đang gõ cửa bên ngoài .
Một quen, nhưng là cô hề gặp.
Bên ngoài vọng tiếng lách tách, nhưng Văn Ngọc Thụ chẳng rõ. Du khách vẫn đang điên cuồng nhảy nhót, tiếng nhạc thì mở hết cỡ. Có lẽ nếu áp tai sát cửa mới phân biệt , nhưng thể thế — quá mất mặt! Dù đây cũng là chuyện riêng tư của Cố Hề Lịch, thể tỏ như một bà tám tò mò chuyện thiên hạ.
Cố Hề Lịch thì chẳng vướng bận gì.
Ngồi ghế sofa bọc da, cô vẫn dễ dàng tách riêng giọng của Bạch Hạo Vũ khỏi đám ồn ào hỗn tạp.
“ chắc là nhầm …”
là giọng Bạch Hạo Vũ.
“Bạch Hạo Vũ, cái gì ?!”
À, thì một . Nghe giọng điệu , bạn rõ ràng đang nghi ngờ ma ám.
Bạch Hạo Vũ đáp gấp gáp: “ tìm .”
“Trời đất, đang uống rượu yên lành, bỗng dưng bỏ chạy, còn lao tới gõ cửa. Cậu trong đó là ai ? Cậu tìm ai ? Vừa nãy thấy đó ?”
Bạch Hạo Vũ nhỏ nhưng đầy chắc chắn:
“Người quen , cũng chẳng … trực giác của mách bảo, gõ thử cánh cửa .”
Cố Hề Lịch lạnh sống lưng, mồ hôi gần như túa . là đám hệ trực giác thật đáng sợ! Cô tuyệt đối thể gọi đến đuổi họ — chẳng khác nào thừa nhận trong phòng vấn đề. Chỉ còn cách kiên nhẫn chờ bọn họ tự rời .
Bạn của Bạch Hạo Vũ cũng im lặng hẳn, còn khuyên can nữa. Rõ ràng, cũng … trực giác của Bạch Hạo Vũ xưa nay từng sai.
Cố Hề Lịch: "..."
Mẹ kiếp, thật sự là…
Cố Hề Lịch ép bỏ qua tình hình bên ngoài. Dù thế nào, Bạch Hạo Vũ cũng thể xông .
Cô cất giọng, cố tỏ thản nhiên:
“Anh đổi ý định, bán hương mồi ?”
Trong lòng cô rõ mười mươi, Văn Ngọc Thụ tìm đến chắc chắn vì chuyện . Anh ắt hẳn điều khác . ngoài dự đoán của cô, Văn Ngọc Thụ gật đầu thừa nhận.
“ vài loại hương mồi cực hiếm, lâu nhưng từng dùng. Có lẽ cũng chẳng dùng đến, nên bán cho cô thôi.”
Rõ ràng vì hương mồi.
Khi gọi điện, giọng điệu còn mang vẻ nặng nề, như chuyện vô cùng quan trọng cần bàn. Thế mà gặp mặt đổi chủ đề sang buôn bán.
Tại ? Chỉ vì cô đổi như biến thành một khác ?
Bất kể lý do là gì, Văn Ngọc Thụ chắc chắn sẽ hé nửa lời. Nếu cô nắm chút nội tình, còn thể gài bẫy . hiện tại, moi điều gì từ miệng Văn Ngọc Thụ… là chuyện thể.
Cố Hề Lịch mua hết những loại hương mồi lặt vặt trong tay Văn Ngọc Thụ. Quả thật phần lớn chúng ít khi dùng đến, thậm chí còn loại hương khi đốt thể no bụng. Thứ đúng là vô dụng, cô cũng cảm thấy khó mà cần đến. May mắn là tiền đó đối với cô đáng kể. Văn Ngọc Thụ lấy cũng nhiều, xem dối — hương mồi trong tay vốn chẳng còn bao nhiêu, ngay cả bản dùng cũng đủ.
Bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh trở . Cố Hề Lịch để Văn Ngọc Thụ rời , còn cố thủ trong phòng riêng thêm hai tiếng nữa mới nhân lúc màn đêm buông xuống mà về khách sạn. Trời phù hộ, cô chạm mặt Bạch Hạo Vũ nào nữa.
Những ngày đó, Cố Hề Lịch dốc sức luyện tập, cố gắng khống chế khí chất của bản . Cô thu luồng “khí vương bá” đang vô thức phát tán, đạt đến cảnh giới “quy ẩn tự nhiên”. Giống như một hiệp khách luyện đến tầng cao nhất: khí tức nội liễm, trong mắt cao thủ võ lâm cũng chỉ là một kẻ bình thường chẳng hề võ công. Chỉ khi , Cố Hề Lịch mới thể coi là thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-330-dao-suong-mu-sua.html.]
việc vô cùng khó. Nếu nhờ ánh mắt đổi rõ rệt của những qua đường, cùng phản ứng quá mức của Văn Ngọc Thụ — cứ cô như biến thành một khác — thì Cố Hề Lịch cũng chẳng hề nhận khí chất đổi . Giờ đây, để học cách khống chế nó, cô buộc tiếp tục ở Khu Dịch Vụ 095, trả phí tư vấn tâm lý đắt đỏ, đổi lấy thời gian để thích nghi.
Nhất định mua tin tức. Ngoài một ngoài, suốt thời gian còn Cố Hề Lịch đều ở lì trong khách sạn.
Lần , cô ở Khu Dịch Vụ tròn mười bốn ngày, mới lên xe buýt lúc hoàng hôn.
Hiện tại, trông cô chẳng khác nào một thiếu niên bình thường. … chính là thiếu niên. Cô mặc áo len cổ lọ để che yết hầu, cắt tóc ngắn giả trai. khác với , cô cần cố ý mang giày độn mặc quần áo “ăn gian chiều cao”, bởi vai diễn là một thiếu niên mảnh dẻ, khó phân biệt nam nữ.
Tuổi mười bảy, trong Khu Xâm Thực vẫn coi là “trẻ con”.
Vậy nên, cần cao lớn, khuôn mặt non nớt một chút mới đúng chuẩn.
Khi Cố Hề Lịch bước lên xe, trong xe du khách nào, cô là đầu tiên. Khoảng nửa giờ , ba cô gái cùng bước lên. Họ giống hệt : đều mặc váy dài cùng kiểu, chỉ khác màu — một mặc váy đỏ, một mặc váy vàng, còn mặc váy xanh lá.
… Tổ hợp đèn giao thông?
Cả ba đều là tiểu mỹ nữ, tầm hai mươi lăm tuổi. Với bộ dạng hiện tại, Cố Hề Lịch hẳn nên gọi họ một tiếng “chị”.
Họ cũng liếc Cố Hề Lịch, nhưng thấy “thiếu niên” chẳng buồn ngó sang thứ hai, nên lập tức mất hứng, ý định chào hỏi. Tổ hợp ba vốn dĩ chẳng cần duy trì quan hệ với bất kỳ bạn đồng hành nào. Thế là, thiếu niên cuối xe và ba chị em phía yên lặng tách biệt, chẳng ai bắt chuyện với ai.
Người tiếp theo bước lên xe là một quý ông. Ngay khi lên, nhận khí —một bên là thiếu niên đơn độc, một bên là ba chị em giống hệt . Đây là một đàn ông hoạt bát, hướng ngoại, giỏi giao tiếp. Anh lập tức nở nụ thiện, bắt chuyện với ba cô gái, và chẳng mấy chốc, cả bốn từ xa lạ biến thành thiết, trò chuyện rôm rả ngừng.
Chuyện phiếm từ hỏi tên đơn giản dần dần kéo sang những nỗi lo sợ về lĩnh vực vong linh sắp tới.
Trong mắt Cố Hề Lịch, cảnh tượng chẳng khác gì một “sân khấu diễn kịch”: cả hai bên đều mục đích thuần túy, chỉ khéo léo moi tin từ miệng đối phương. Dù , ngóng cũng vô ích — cô nắm ít nhiều thông tin cơ bản của bốn , dù chắc đó là sự thật.
Ba chị em sinh ba: chị cả váy đỏ tên Trân Trân, chị hai váy vàng tên Ái Ái, em út váy xanh tên Liên Liên.
Người đàn ông duy nhất xe xong vẫn thể tủm tỉm khen cha họ đặt tên. trong lòng Cố Hề Lịch thầm mỉa mai: đặt tên cho ba tiểu mỹ nữ chẳng lẽ là fan cuồng của 《Tây Du Ký》? Đặt tên sơ sài đến mức mà cũng nỡ dùng cho con gái.
Cô ngờ rằng đây tám phần là tên giả.
Người đàn ông tự xưng Hạo Bác, ngoại hình khá ưa , khí chất càng giúp nổi bật, từ mức “ trung bình” nhảy vọt thành hạng soái ca.
Người thường ưu ái, còn trường hợp vì nhan sắc mà chuốc họa — như Tăng Giai Lợi — thì vẫn là thiểu . Cô gái thậm chí mất mạng chỉ vì dung mạo quá mức nổi bật.
Hạo Bác mỉm : “Tiểu , quen chút chứ?”
Cố Hề Lịch ngẩng đầu, đáp gọn: “Lạc Lạc. Lạc trong vui vẻ.”
Hạo Bác đến hàng ghế , mới phát hiện “thiếu niên” đang cầm khối rubik, động tác chuyên chú, vẻ như chỉ dành chút thời gian rảnh để đáp lời quen của . Ấn tượng ban đầu liền — kiểu tính công kích mạnh.
Đối diện với , cũng chẳng còn ham buộc trò chuyện thêm.
Hạo Bác vốn tự nhận là tiểu cao thủ giao tiếp, quyết định bắt chuyện từ khối rubik, tìm một chủ đề dễ gần.
“ cũng chơi rubik...”
“Cạch—”
Khối rubik vốn còn rối tung trong tay Cố Hề Lịch xoay xong, chỉ hơn mười giây chỉnh.
Câu “ cũng chơi” của Hạo Bác thực chất chỉ là nghịch, tuyệt đối tinh thông. Nhìn cảnh , đành ngượng ngùng khen lấy lệ: “Cậu giỏi thật...”
Không khí lập tức rơi im lặng.
Anh cố lặp : “Thật sự là giỏi!”
Trong lòng, Hạo Bác vẫn thấy mấy trò chẳng bổ béo gì— thời gian chơi rubik, chi bằng tập thể d.ụ.c còn hơn.
Cố Hề Lịch thản nhiên: “Anh thử ?”
Hạo Bác vội xua tay: “Thôi khỏi! Hahaha...”
Múa rìu qua mắt thợ, vẫn là nên.
Nhân lúc tài xế khởi động xe, Hạo Bác tỏ quá ngượng ngùng, liền chỗ của , tiếp tục trò chuyện với ba chị em sinh ba. Không khí phía xe náo nhiệt bao nhiêu, thì hàng ghế lạnh lẽo bấy nhiêu. Ai để ý sẽ nhận , Cố Hề Lịch từ đầu đến cuối hề lên phía ; dù mỏi cổ, cô cũng chỉ khẽ nghiêng đầu ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Chưa đầy một giờ , xe buýt dừng ở trạm.
“Kít—”
[Đã đến đích 'Đảo Sương Mù', mời tất cả hành khách xuống xe! Thời gian đỗ xe buýt hạn. Cảnh báo, mời tất cả hành khách xuống xe!]
[Đợi thật lâu cuối cùng cũng đợi ngày hôm nay, mơ thật lâu cuối cùng cũng thực hiện ước mơ, la la la la…]
[Báo cáo! Đây là một bình luận tiếng.]
[Lịch Lịch thật sự livestream lâu , chờ mong mòn mỏi.]
[Lần là thiếu niên lang, bao ngày, màn giả trai tái xuất giang hồ. Anh Cố rời xa chúng , em trai Cố đáng yêu mau cho chị ôm một cái nào, moa moa.]
[... Chỉ thấy nhân vật bình thường quá ?]
[Cảnh báo “thơm thật”]