[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 325: Phố Lục Gia (19)

Cập nhật lúc: 2025-10-02 13:36:40
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc đối mắt chỉ kéo dài ba giây, đó cả hai gần như cùng lúc lảng tránh.

Tăng Hạo Mân chống tay, chậm rãi dậy.

“Cuối cùng… cũng đến .”

Ánh mắt dừng quá lâu đôi chân của Cố Hề Lịch, chỉ khẽ lướt qua dời , như thể đang một cô gái khỏe mạnh, xinh bình thường. Trong đôi mắt dần nở một nụ ôn hòa. Sau giấc ngủ quá dài, khi bước khỏi quan tài, vang lên những tiếng “khục khục khục” như bánh răng gỉ sét đang vận động , từng động tác đều chậm chạp, nặng nề.

Ban đầu, các du khách vô cùng kinh hoảng. Khi thấy mở mắt, phản ứng đầu tiên của họ là bỏ chạy, tránh xa mới tính tiếp. Thế nhưng, khi thực sự chạm ánh của , nỗi sợ hãi liền tan biến. Bởi trong đôi mắt tràn ngập sự từ bi dịu dàng, ánh sáng thánh khiết tỏa khiến bất giác buông lỏng cảnh giác và tin chắc rằng sẽ bao giờ hại .

Nếu như sự từ bi gương mặt tượng Tăng Công chỉ khiến rùng vì vẻ giả tạo thì khi đối diện Tăng Hạo Mân, mới hiểu: đó chỉ là một lớp vỏ rỗng tuếch, một bản tầm thường. Còn sự từ bi nơi Tăng Hạo Mân mới thực sự mang dáng dấp thần tính, khiến khác từ tận đáy lòng khao khát đến gần.

Ánh mắt Cố Hề Lịch vẫn thản nhiên, cô trở xe lăn, giữ nguyên dáng vẻ lười nhác quen thuộc.

Văn Ngọc Thụ mỉm . Càng ở bên , Cố Hề Lịch càng cảm nhận rõ sự cảnh giác sâu kín mà dành cho Tăng Hạo Mân. Xem , những thể mê hoặc Văn Ngọc Thụ, mà ngược , chính mới là đối tượng đề phòng.

Tăng Hạo Mân cất giọng: “Lối mà các tìm kiếm… ngay trong quan tài. Mau !”

Ngay khi bước ngoài, bên trong quan tài lập tức bùng lên một luồng ánh sáng xanh lục. Thứ ánh sáng lẫn — chính là ánh sáng đặc trưng của cổng thoát trạm. Ngay cả những chỉ bên ngoài cũng thể trông thấy rõ ràng.

Đó chắc chắn là cổng thoát trạm.

Thích Lâm theo bản năng liếc về phía Cố Hề Lịch.

Lâm Ấp Trần thì cúi đầu, ôm chặt con thỏ trắng trong lòng, Tiểu Hoàng lặng lẽ xổm bên chân cô , dáng vẻ cảnh giác bất an.

Cung Chính Quang lên tiếng:

“Các ?”

Anh tin lời Tăng Hạo Mân, chẳng hề tò mò về phận của . Trong thâm tâm, Cung Chính Quang tin chắc rằng thanh niên khỏi quan tài, dù là đầu gặp mặt, cũng sẽ hại . Anh lấy một chút nghi ngờ cơ bản nào, chỉ cảm thấy khó hiểu vì đồng đội vẫn chịu rời .

… Cung Chính Quang thể sống sót đến giờ, phần lớn là nhờ vận may.

Cố Hề Lịch thậm chí chẳng buồn liếc .

Khi nhận câu hỏi phớt lờ, Cung Chính Quang dò dẫm:

“Nếu các , đây!”

Không một ai đáp lời.

Cung Chính Quang cảm thấy kỳ lạ tột cùng, trong lòng bắt đầu chùn bước, dám hành động vội.

Cuối cùng, Tăng Hạo Mân mở miệng, giọng điệu chan chứa từ bi, hóa giải sự lúng túng của :

“Những đều trái tim Vong linh. Nếu hứng thú với nó thì hãy rời ngay! Dù là kẻ bản lĩnh lớn, ở nơi cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Cung Chính Quang vốn chẳng dám thèm khát trái tim Vong linh. Truyền thuyết vật vô cùng quý giá, thế nhưng khi nó thực sự rơi ngay chân, vẫn ngó , do dự nên nhặt . Nếu tự tay đào lên, e rằng còn chẳng dám nghĩ tới… Sống yên chẳng hơn ?

Vì thế, rời đầu tiên chính là Cung Chính Quang.

Tăng Hạo Mân chỉ mỉm theo bóng lưng . Hắn giữ đúng lời, ngăn cản, thậm chí còn chút hài lòng vì ít nhất vẫn kẻ lời mà rời .

“Còn những khác thì ? Không ai ?”

Thích Lâm khẽ động lòng. Anh khác với Cung Chính Quang— hề sợ hãi việc khao khát trái tim Vong linh. Dù cũng năng lực thiên phú, càng mạnh mẽ thì càng dạn dĩ. lý trí mách bảo: ngay cả Lâm Ấp Trần còn thắng nổi, huống hồ là Văn Ngọc Thụ đầy bí ẩn Cố Hề Lịch cao cao tại thượng, khiến chỉ ngước .

đây, ngoài việc liều mạng vô ích, chẳng còn ý nghĩa gì khác.

Làm một vụ ăn lợi, thì chi bằng đừng .

Thích Lâm khẽ cúi chào Cố Hề Lịch - đó là sự lễ phép tối thiểu dành cho ân nhân cứu mạng. Ở một lĩnh vực khác, năng lực thiên phú của thể phát huy tác dụng lớn, đủ để trả bao nhiêu ơn nghĩa cũng . trong lĩnh vực , vai trò của quá hạn chế, món nợ cứu mạng chỉ thể ghi nhớ, chứ cách nào báo đáp.

Anh từng cố gắng nhắc nhở Cố Hề Lịch, cho cô lúc cô vắng mặt ông lão phòng, nhưng so với ân tình cứu mạng, sự nhắc nhở đó còn xa mới đủ.

Mạng sống của cũng quý giá. chia tay hôm nay, e rằng sẽ khó ngày gặp , món nợ vĩnh viễn chẳng thể trả nữa.

Cố Hề Lịch chắc chắn sẽ , và Thích Lâm tin Văn Ngọc Thụ cũng .

Ngược , Lâm Ấp Trần rõ ràng còn do dự, chần chừ giữa và ở. Cuối cùng, cô vẫn chọn ở , nhưng hẳn vì trái tim Vong linh.

Lâm Ấp Trần nhẹ giọng: “... thật sự quá tò mò.”

Lĩnh vực quá thần bí, quá đặc biệt. Cô bí mật đang ẩn giấu bên trong nó.

Ánh mắt Tăng Hạo Mân dần trở nên mềm mại.

“Những gì các , đều thể cho các bạn .”

Anh là các bạn, nhưng ánh mắt chỉ dừng Cố Hề Lịch. “ thời gian còn nhiều, nhanh một chút.”

Tăng Hạo Mân chính là Lãnh chúa Vong linh. Theo lẽ thường, là chủ nhân của Phố Lục Gia. sự thật . Chủ nhân thực sự của lĩnh vực là Tăng Bà - ruột của .

Nếu lời là thật, thì điều đó lật đổ nhận thức của các du khách về lĩnh vực vong linh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-325-pho-luc-gia-19.html.]

Cố Hề Lịch tiếp nhận tin khá bình thản. Trước đây từng A Diễm đoạt quyền, giờ một vị “hoàng đế” thể trực tiếp chấp chính để Thái hậu nắm quyền triều chính - chuyện trong lịch sử hiếm. Với cô, điều chẳng gì lạ thường.

Tăng Hạo Mân tiếp tục:

“Những gì các bạn thấy đó, chỉ là quá khứ của Phố Lục Gia. Sau khi tỉnh , các bạn mới bước ‘hiện tại’. Khi , trở thành Lãnh chúa Vong linh. Nếu phá vỡ bức tường ký ức, các bạn sẽ bao giờ tìm thấy cổng thoát trạm.”

Cố Hề Lịch: "Bảy ngày là một chu kỳ."

Tăng Hạo Mân gật đầu tán thành:

“Nếu trong vòng bảy ngày thể đ.á.n.h thức , thời gian sẽ tự động thiết lập . Khi đó, những gì thuộc về ký ức - tức là các bạn - sẽ xóa sổ.”

Không thể rời tức là sẽ chết. Những kẻ tìm cổng thoát trạm, nếu ôm hy vọng sống lâu dài trong lĩnh vực vong linh, cuối cùng sẽ nhận lấy cái c.h.ế.t bi thảm. Có vô lĩnh vực vong linh kỳ dị, Phố Lục Gia chỉ đặc biệt hơn, nhưng Cố Hề Lịch vẫn thể chấp nhận sự thật .

Tăng Hạo Mân tiếp tục:

“Mẹ là thầy cúng của chùa Tăng Công, đồng thời cũng là một ‘thần bà’ nổi tiếng ở địa phương. Bản lĩnh gia tộc họ Tăng truyền qua nhiều đời mê tín dị đoan; thực sự năng lực đặc biệt.

Trước khi trở thành Lãnh chúa Vong linh, bà yểm bùa. Ngay cả t.h.i t.h.ể của khi c.h.ế.t cũng bà chôn gốc cây. Chính điều đó khiến , dù trở thành Lãnh chúa Vong linh, vẫn thể tự giải trừ. bà điều khiển, nhưng cũng thoát khỏi sự kiểm soát.

từng chống bà. Đáp , bà g.i.ế.c nhiều để hấp thụ sức mạnh, chỉ để vượt qua thể để bà tiếp tục g.i.ế.c nữa. Trong tình thế thể phá giải phong ấn, chỉ còn cách khiến bà chìm giấc ngủ - và kết quả là cũng ngủ theo.

Từ đó lĩnh vực đổi, xuất hiện hai dòng thời gian. Ban ngày là quá khứ, ban đêm trở thành hiện tại. Ý chí của chiếu xạ dòng thời gian ‘quá khứ’. Vì thế, cố gắng hết sức để đưa manh mối cho các du khách, còn bà thì tìm cách để g.i.ế.c họ.”

Trong dòng thời gian hiện tại, Tăng Bà là kẻ tự do. Chỉ cần các du khách rời khỏi căn phòng thể tránh bà, cái c.h.ế.t sẽ lập tức giáng xuống.

Cảm giác của Cố Hề Lịch quả nhiên sai - trong lĩnh vực thật sự tồn tại hai luồng sức mạnh luôn đối kháng, giằng co lẫn .

Văn Ngọc Thụ lên tiếng:

“Kể về Tăng Bà ! Bà chính là kẻ thù của chúng , đúng ?”

Tăng Hạo Mân gật đầu:

. Ai g.i.ế.c sẽ trái tim vong linh của . đừng vội mừng! Đối phó với bà vô cùng khó khăn.

Tăng Công - vị thần thờ phụng ở Phố Lục Gia - thực chất là tổ tiên của . Khi còn sống, ông từng ban phúc lành cho dân làng, nên kính trọng hết mực. Dân làng tự nguyện góp công góp của xây dựng chùa Tăng Công, ông hương khói cúng bái, gần như một vị Thổ Địa Thần. Từ đó, hậu duệ họ Tăng đời đời kế thừa, trở thành thầy cúng trong chùa, phụng sự ngay bên cạnh tổ tiên. Người truyền rằng pháp thuật mà gia tộc chính là do Tăng Công, khi thành thần, truyền .”

Hắn kể khá dài dòng.

Cố Hề Lịch mất kiên nhẫn, và cô cũng che giấu sự khó chịu đó.

Tăng Hạo Mân chỉ thể bất lực:

kể dài dòng như đều nguyên do. Đến đời , họ Tăng chỉ còn một bà. Cha mất sớm, tuổi thơ cơ cực, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến tính cách bà trở nên cực đoan. Lần đầu tiên bà g.i.ế.c … là để cha .”

Đó là một câu chuyện đầy nhục nhã. Cha của Tăng Hạo Mân vốn vợ, nhưng vì ghen tuông, Tăng Bà yểm bùa g.i.ế.c c.h.ế.t vợ . Phát hiện vẫn chiếm đàn ông khao khát, bà tiếp tục hạ bùa lên chính ông, khiến ông say đắm và kết hôn với . Để những chuyện , chỉ dựa sức mạnh vốn của Tăng Bà là đủ - bà hút cạn sinh khí của một vô tội để đạt mục đích.

Lòng tham của con là vô đáy.

Tăng Bà dường như sinh thiếu mất phần nhân tính. Thứ tình yêu bà dành cho chồng chẳng sâu sắc gì, chỉ thiên về chiếm hữu. Giống như một đứa trẻ thấy món đồ chơi , càng thì càng ám ảnh; đến khi trong tay , còn trân trọng nữa.

Cuối cùng, chính Tăng Bà g.i.ế.c chồng . Lý do chỉ vì ông già . Ông vốn nhiều tuổi hơn bà, mà đời sống hằng ngày thì phai nhạt, chẳng còn sức hấp dẫn như lúc còn xa cách.

Đã thế, bà cho rằng mạng sống của ông cũng nên lãng phí.

Lúc đó, Tăng Bà vẫn mất lý trí, cho đến khi bà bày trận pháp ở Phố Lục Gia. Từ đó, bộ dân cư nơi đây biến thành “nguồn thức ăn” của bà - ăn khi nào thì ăn, ăn ai thì ăn đó. Dù bà trực tiếp giết, họ vẫn cung cấp dinh dưỡng cho bà bất cứ lúc nào. Người sống ở Phố Lục Gia ngày ngày đều trận pháp xâm thực.

Cũng vì thế mà quỷ nhỏ thể cảm nhận luồng sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể , khao khát xua đuổi thứ xa ngoài.

“Ngay cả Tăng Công cũng bà biến thành tà thần. Hậu quả của việc gây nghiệp quá nhiều chính là giảm thọ. Bà sống trường sinh bất lão, xóa bỏ tội nghiệt , nên cuối cùng nhắm đến chính con trai .”

Tăng Hạo Mân khẽ : “Bà sắp đến … Nếu các bạn rời , sẽ ngăn cản. Thật lòng, hy vọng các bạn thể rời . ai c.h.ế.t vì nữa. Nếu các bạn sẵn lòng ở giúp , sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ. Nếu thất bại, cũng sẽ tìm cách đưa các bạn rời .”

Cố Hề Lịch bình tĩnh hỏi: “Chúng gì?”

Tăng Hạo Mân khổ: “ thực cũng . Trước tiên giải trừ sự kiểm soát của bà đối với ! dùng phép thuật gì để khống chế …”

=...=

[Cốt truyện phát triển khác với những gì tưởng tượng!]

[Trời ạ! Lãnh chúa Vong linh mà ý định phổ độ chúng sinh ? Rõ ràng là cầm nhầm kịch bản !]

[Chắc chắn lúc mở quan tài nãy tư thế gì đó sai!]

[Tăng Bà thật sự quá độc ác!]

[Độc ác đến mức xa tận xương tủy, loại thể nào “tẩy trắng” nổi.]

[Mọi nghĩ xem, ý nghĩa của “mẫu tử liền tâm” chẳng lẽ chính là…]

[Ghi nhớ trọng điểm: sợi dây màu xanh.]

Loading...