[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 315: Phố Lục Gia (9)
Cập nhật lúc: 2025-10-02 12:05:28
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thích Lâm, với vẻ mặt mơ màng, bất giác động tác như lao thẳng xuống. Ngay lúc đó, bàn tay đang giơ lên của Cố Hề Lịch khẽ rung, khiến thể trong tư thế treo ngược lắc lư dữ dội, y như một chiếc điện thoại bật chế độ rung, rung đến mức tạo cả ảo ảnh.
Cùng lúc, dòng suối cầu vòm sôi sục như đun nóng, từng đợt bọt khí phun lên, khói trắng đặc quánh bốc mù mịt.
“A a a a a—!”
Tiếng hét t.h.ả.m thiết của Thích Lâm vang lên, nhưng ngay đó, ánh mắt bừng tỉnh.
“Được ! Được !”
“ thật sự tỉnh !”
Lúc , Cố Hề Lịch mới rộng lòng từ bi, buông tay dừng .
“Ọe…”
Thích Lâm ôm đầu, nhịn nôn thẳng xuống dòng suối, ào ào một trận khoan khoái. Nôn đến mức trong bụng chỉ còn nước chua, mới xách lên, quẳng lên cầu. Đôi chân mềm nhũn, đầu óc cuồng, căn bản nổi, nhưng vẫn gượng cảm ơn Cố Hề Lịch.
…Cô gái bề ngoài thì yếu ớt, thủ đoạn thô bạo đến mức ?
Trong lòng Thích Lâm dâng lên chút đắc ý: nôn thẳng suối, cái thứ quỷ quái ẩn đó chắc chắn ghê tởm đến phát sợ.
Cố Hề Lịch chẳng buồn liếc lấy một cái, ánh mắt chỉ chăm chú dừng những khác, từng rời .
Văn Ngọc Thụ trấn an:
“Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ mê hoặc.”
Những du khách còn cũng đồng thanh bày tỏ: Có cô cầu, bọn họ đều thấy an tâm! dù , họ quả thật sẽ mê hoặc nữa, bởi cảnh tượng quá kinh hoàng.
Rõ ràng, trong mặt nước ban nãy, họ thấy một phụ nữ trẻ dang tay ôm lấy . Sau khi Thích Lâm treo lơ lửng, cô thậm chí còn hung hãn lao khỏi mặt nước. khi chất nôn của Thích Lâm rơi xuống, vẻ mặt của phụ nữ lập tức vỡ vụn.
Kế đó, cô kinh hãi biến mất khỏi mặt nước.
Nước suối dần trở yên tĩnh, trông chẳng khác gì một dòng nước bình thường.
Nói thế nào nhỉ? Có thể khiến Vong Linh cảm thấy ghê tởm, cũng coi như bản lĩnh phi thường . Nếu , bọn họ khó lòng thoát khỏi bờ suối, nữ quỷ hung hãn rõ ràng đòi mạng thì quyết chẳng dễ dàng buông tha.
Cố Hề Lịch vẫn dõi theo từng biểu cảm của , chính vì thấy thứ gì đó trong nước nên họ mới đồng loạt xổm xuống. Văn Ngọc Thụ thần sắc tỉnh táo, gần như mê hoặc; những khác thì ít nhiều đều thoáng mất hồn, tình trạng Thích Lâm là t.h.ả.m hại nhất.
Cố Hề Lịch hỏi:
“Các nhận cô ?”
Thích Lâm lắc đầu:
“Không quen.”
Triệu Tứ Bảo thở dài ngâm:
“Khanh bản giai nhân, hà nãi tố tặc.”
Dịch tức là: Xinh thế mà quỷ, thật đáng tiếc.
Cố Hề Lịch chẳng thèm bận tâm đến gã, những du khách khác cũng đồng loạt phớt lờ. Cái đầu óc rỗng tuếch chứa chẳng bao nhiêu thứ, hết đến khác mấy câu chẳng đúng lúc, khiến nghi ngờ hiểu gã mà sống sót đến tận giờ.
Giả heo ăn thịt hổ ?
Nếu đúng thế, diễn xuất của gã quả thật đủ để qua mặt cả Cố Hề Lịch, cũng đáng khen một câu lợi hại.
Văn Ngọc Thụ bước lên cầu, khẽ hỏi Cố Hề Lịch:
“Cô đến xưởng thủy tinh ?”
Quả nhiên đoán trúng.
Cố Hề Lịch thẳng thắn thừa nhận:
“Ừ, xem quanh xưởng thủy tinh cọc gỗ đỏ .”
“Đi cùng chứ?” – Văn Ngọc Thụ đề nghị.
Xưởng thủy tinh diện tích lớn hơn ký túc xá nhân viên nhiều, một tìm chắc chắn nhanh bằng hai . Cố Hề Lịch cũng thấy phiền, liền đồng ý đồng hành.
Những khác lập tức nhận hai họ ngầm kết thành một liên minh, chỉ là tổ hợp một nam một nữ chấp nhận thứ ba gia nhập . còn kịp nghĩ xong, hai xa .
Cố Hề Lịch tiện miệng hỏi:
“Anh luôn thái độ đặc biệt với , tại ?”
“ cảm nhận cô mạnh.”
Văn Ngọc Thụ , đôi mắt cong thành mắt híp, thoạt hiền lành dễ gần.
Người đàn ông đôi mắt một mí, ngũ quan quá góc cạnh, nhưng lạ ở chỗ mang vẻ dầu mỡ. Cố Hề Lịch bất chợt cảm khí chất bên ngoài của , liền thuận miệng đáp lời tâng bốc: “Anh cũng tệ.”
Văn Ngọc Thụ :
“Ôi chao, cô xứng đáng để dành thái độ đặc biệt. Kẻ mạnh thì luôn kết giao với kẻ mạnh, đúng ?”
Cố Hề Lịch xác nhận cũng phủ nhận, chỉ lạnh nhạt : “Đến , chia tìm.”
Văn Ngọc Thụ tiến trong xưởng thủy tinh, còn Cố Hề Lịch vì hành động bất tiện nên chỉ thể tìm quanh bên ngoài. Sau một vòng, cô chẳng thu hoạch gì, cuối cùng là Văn Ngọc Thụ tìm thấy cọc gỗ đỏ.
Cả hai vốn nghĩ bên trong xưởng thủy tinh hẳn sẽ , thậm chí nhà khách cũng khả năng tồn tại. giả định chỉ là giả định, còn thực sự tìm thấy là chuyện khác.
Cọc gỗ đỏ phát hiện trong phòng trưng bày đồ thủ công mỹ nghệ – nơi họ sẽ tham quan ngày mai. Theo lịch trình: [Tham quan phòng trưng bày đồ thủ công mỹ nghệ] – [Ăn trưa tại căng-tin xưởng thủy tinh] – [Trải nghiệm quá trình nung thủy tinh].
Chính vì nghĩ rằng những nơi cọc gỗ đỏ đều trùng với địa điểm tham quan, Văn Ngọc Thụ mới quyết định thử xem phòng trưng bày .
Kết quả là ở đó thực sự .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-315-pho-luc-gia-9.html.]
Mỗi nơi đều đúng bốn cây cọc gỗ đỏ, điều tuyệt đối thể coi là trùng hợp. Hai bắt đầu tin “lý thuyết trận pháp” của Vạn Thiên Bình: ở Phố Lục Gia thực sự một “cao nhân” đang bày trận… Vị cao nhân liệu chính là Lãnh chúa Vong Linh?
Cố Hề Lịch :
“Bức tường ký túc xá dùng nhiều cọc gỗ đỏ để trang trí như , cách quá đặc biệt. Nếu tìm xây dựng bức tường đó, chắc thể hỏi manh mối.”
Đây quả thật là một hướng điều tra hợp lý.
Văn Ngọc Thụ tiếp lời:
“Để ký túc xá một chuyến. Cô cần , sẽ kịp giờ . Cô còn lấy ảnh, tiệm chụp ảnh ở chứ?”
“Biết.”
Cố Hề Lịch vốn khắp chợ Phố Lục Gia nên quen thuộc. Trên phố hai tiệm chụp ảnh, cô đều định ghé qua xem. Những nơi như , ẩn chứa manh mối quan trọng.
Hai tiệm chụp ảnh đều cách nhà khách xa, Cố Hề Lịch chọn đến tiệm thứ nhất . Biển hiệu ghi: “Tiệm chụp ảnh Ký Ức Tươi Đẹp.”
Trên cửa kính bày kín những tấm ảnh, ảnh nghệ thuật, cũng ảnh thẻ; tất cả đều chụp khá . Cô ngoài quan sát một lúc. Lần khi ngang qua, cô xem qua bộ, giờ vẫn ảnh mới, và những gương mặt trong ảnh đều xa lạ.
Ông lão đem phim rửa ở tiệm . Nhận phong bì màu trắng, cô lập tức mở , rút ảnh xem.
Chỉ một thoáng, tay cô run lên mấy .
“Bịch.”
Bức ảnh rơi xuống đất.
Cố Hề Lịch nhanh chóng trấn tĩnh , nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng dán chặt tấm ảnh chân.
Rõ ràng lúc chụp, các du khách tùy tiện. Vừa mới dàn hàng, ông lão lập tức bấm máy, thậm chí chỉ chụp nửa mặt. Cô còn chắc chắn khi che khuất một nửa . Vậy mà trong bức ảnh , cô ngay ngắn chính giữa, thẳng về phía ống kính. Các du khách khác thì thẳng tắp, vây quanh cô, tất cả đều nở cùng một kiểu nụ .
Điều đáng sợ hơn cả — trong ảnh chỉ tám bọn họ. Phía còn ken đặc : già, trẻ, nam, nữ… tất cả đều mang chút biểu cảm, chỉ trơ mắt thẳng. Giữa đám đông đó, Cố Hề Lịch nhận Tây Thi Đậu Phụ chết… và dường như còn cả Tiểu Doãn.
Cô dám khẳng định, bởi khi đó chỉ thoáng thấy nửa khuôn mặt Tiểu Doãn trong hỗn loạn. cảm giác rợn ngợp khiến da đầu cô tê dại.
Tiểu Doãn trong ảnh lóc t.h.ả.m thiết, khuôn mặt méo mó, khiến Cố Hề Lịch thể xác định chắc chắn đó đúng là cô .
…Ngay cả Vĩ, c.h.ế.t đêm qua, cũng xuất hiện trong ảnh, ngay bên cạnh Triệu Tứ Bảo.
Bức ảnh là ảnh đen trắng, giấy ảnh mang theo cảm giác “cũ kỹ”. Trong những “” chen chúc phía các du khách, kẻ chết, cũng vẫn còn sống. Ví dụ, ở hàng thứ ba chính giữa, cô thấy rõ ràng chị gái bán đĩa từng chắn ngoài cửa nhà khách. Bên trong còn vô gương mặt, những Cố Hề Lịch từng gặp: tiểu thương trong chợ, ở xưởng thủy tinh.
Gần một trăm cái đầu chen chúc trong bức ảnh khổ A4, mà khuôn mặt ai nấy đều rõ ràng rành mạch—thực sự mang đến một cảm giác huyễn hoặc, lạnh sống lưng.
Trong phong bì còn một tấm nữa, giống hệt bức ảnh đất. Xem , ông lão yêu cầu rửa hai bản. Cố Hề Lịch cẩn thận bỏ ảnh trở phong bì, chỉ cảm thấy chiếc phong bì trắng như đang nóng rát trong tay.
Khi cô về nhà khách, trời vẫn đến giờ ăn tối.
Ông lão ngay cửa, tay phe phẩy chiếc quạt mo lớn. Thấy Cố Hề Lịch trở về, trong mắt ông hiện rõ ý trêu chọc:
“Lấy ảnh ?”
Rõ ràng ông thể thấy phong bì trắng trong tay cô, mà còn cố tình hỏi.
Mới chỉ là ngày thứ hai thôi, nhưng sự ác ý nơi con thèm che giấu nữa.
Cố Hề Lịch: “Ông đang chắn đường .”
Ông lão: “Tao hỏi mà mày thấy ? Mày điếc ?”
Cố Hề Lịch: “ điếc, nhưng nghi ngờ ông mù! Trong tay rõ ràng là ảnh, ông thấy chắc? Nên mới nhắc ông tránh , dù mắt ông cũng chẳng phân biệt nổi, đang chắn đường .”
Ông lão: “……”
Đối diện ánh mắt hằn học , Cố Hề Lịch chỉ lười biếng đảo mắt, vẻ mặt tràn đầy thiếu kiên nhẫn, thẳng tay điều khiển xe lăn lao tới.
Ông lão thoáng sững , dường như tin nổi Cố Hề Lịch dám ngang ngược như . Từ đến nay, ông từng du khách nào dám xúc phạm. Sau một thoáng phản ứng, ông bất ngờ phô thủ nhanh nhẹn, tương xứng với tuổi tác, thoắt cái né tránh .
Cố Hề Lịch cong khóe môi, lạnh: “Ồ, thì ông mù thật.”
Ông lão giận dữ, tay run run chỉ thẳng cô: “Mày… mày… mày…”
Cố Hề Lịch buồn để ý đến ông , chỉ gọi các du khách tầng một xem ảnh. Ông lão tức đến mức suýt phát bệnh, cả run lẩy bẩy. Tuy vài thoáng nghĩ Cố Hề Lịch hành xử quá lỗ mãng, nhưng khi thấy bức ảnh, chẳng ai còn để tâm đến ông nữa.
Mỗi ảnh đều sững sờ, kinh hãi thôi.
Cố Hề Lịch âm thầm thở phào. Rõ ràng chỉ một cô thấy “thứ quỷ quái” trong đó. Trong lĩnh vực , thường những sự vật chỉ một thấy, đồng nghĩa với việc kẻ chọn.
Lâm Ấp Trần chỉ : trong ảnh cả gia đình sát hại trưa hôm qua. Người đàn ông cạnh Tiểu Doãn chính là chồng cô —cũng tức là hung thủ. Còn bà lão cạnh Tây Thi Đậu Phụ chính là chồng cô .
Mọi tiếp tục nhận diện những gương mặt quen thuộc: chị gái bán đĩa từng chắn ở cửa nhà khách, Trưởng phòng Tiền của Ban hậu cần xưởng thủy tinh, cùng vài khác rõ tên… Điều khó hiểu là, họ đều còn sống.
Người c.h.ế.t xuất hiện trong ảnh còn thể lý giải, nhưng tại sống cũng ở trong đó?
lúc , Văn Ngọc Thụ trở . Vừa bước cửa, khẽ lắc đầu với Cố Hề Lịch.
Rõ ràng, hỏi tin tức hữu ích nào.
Ông lão hừ lạnh:
“Bộ dạng của thế nào còn rõ ? Có gì gấp gáp đến mức ! Ảnh còn kịp đóng khung, lỡ hỏng thì tính ? Đưa đây! Đưa đây!”
Nói , ông thẳng tay giật lấy bức ảnh.
Các du khách lượt tản . Thế nhưng cho đến khi chuông báo bữa tối vang lên, vẫn chẳng thấy bóng dáng Triệu Tứ Bảo .
=……=
【Người còn về giờ … chắc tiêu chứ?】