[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 310: Phố Lục Gia (3)

Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:05:35
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tấm lịch trình sắp xếp rõ ràng lịch thăm quan suốt bảy ngày của cả đoàn du khách.

 

“Bùm bùm bùm…”

 

Cố Hề Lịch mở cửa thấy Văn Ngọc Thụ chờ, cất giọng:

 

“Chuẩn xuất phát thôi.”

 

Anh tự nhiên bước phòng, mang xe lăn ngoài, để cô bay . Đợi cô yên, các du khách khác mới lượt mở cửa. Thời gian căn chuẩn, ai thấy cảnh đôi chân vô lực của cô lơ lửng, xem như một sự chu đáo kín đáo.

 

Trong im lặng, quan hệ giữa hai bỗng trở nên thiết hơn, giống kiểu mới quen xe buýt, thậm chí còn mấy câu.

 

Đây chính là trạng thái cao cấp nhất của việc “tự nhiên quen” — giống như cách của Văn Ngọc Thụ.

 

Ông lão đang chơi bài ở sân tầng một. Lịch trình là do ông phát, nên chắc chắn hỏi chùa ở . Thế nhưng trong lịch chỉ ghi mơ hồ, rõ chùa nào, tên gì, tất cả đều hỏi . ông lão chẳng buồn để ý, hỏi mãi mới bực bội phun một câu:

 

“Chùa thì cứ là chùa, hỏi tên gì!”

 

Muốn gặng thêm, ông liền đầu, ánh mắt âm u chằm chằm. Hai cùng bàn cũng đồng loạt ngẩng lên, đôi mắt đục ngầu vô cảm, như chất chứa sự mệt mỏi nặng nề, khiến rợn gáy.

 

Bị chằm chằm như quá hai phút, chắc chắn ai cũng nổi da gà.

 

Không hỏi thêm gì từ ông lão, mấy đành kéo chợ dò la.

 

Con phố xa lạ với khái niệm sạch sẽ, gọn gàng. Đa buôn bán chỉ cần trải một tấm vải sặc sỡ xuống đất, chất hàng lên rao bán. Một ít “quầy” đàng hoàng hơn thì cũng chỉ là hai chiếc ghế dài đặt tấm ván gỗ lên. Ai thêm cái tủ kính thì xem như chủ sạp cao cấp nhất phố.

 

Những quầy hàng “cao cấp” chủ yếu bày bán đồ ăn chín: nào đồ kho, món hấp, nộm đủ loại…

 

Trong lúc dò hỏi tung tích ngôi chùa, mấy tiện thể giới thiệu tên tuổi.

 

Cô Gia Lợi tên đầy đủ là Tăng Gia Lợi, nhưng cô bảo gọi là Tiểu Tăng. Cách xưng hô thiện khéo léo từ chối sự theo đuổi của Vĩ: đừng vội mở miệng gọi “Gia Lợi” mật, bởi quan hệ tới mức , và cô cũng để nắm lấy cái cớ gần gũi hơn.

 

Người đàn ông béo ục ịch tên là Triệu Tứ Bảo. Gã rằng vì thứ tư trong nhà, là con út nên cả nhà cưng chiều từ bé. Nhìn tuổi tác thì hẳn gã từng hơn hai mươi năm sống sung sướng, nhưng từ khi tận thế ập đến, cuộc sống rõ ràng còn dễ dàng… Dấu vết khổ sở hằn rõ vẻ ngoài nhếch nhác hiện tại.

 

Trong nhóm, năm cùng chuyến xe buýt với Cố Hề Lịch. Bốn khác đến trạm “Phố Lục Gia” rải rác theo ba đợt. Người đàn ông gầy gò với chiếc mũi nhạy bất thường tên là Thích Lâm, năng lực thiên phú của là Siêu Thính Giác. Anh đặc biệt nhấn mạnh chi tiết để giải thích: ngửi thấy một mùi khác thường toát từ ông lão.

 

“Mùi nến, mùi xác thối… và cả mùi nước hoa nhạt.”

 

Ba mùi đều quá đặc biệt, Thích Lâm cảm thấy nhất định .

 

Trong bốn mới quen, khiến Cố Hề Lịch chú ý ngoài Thích Lâm còn cô gái đang ôm một con thỏ. Đây là đầu tiên cô thấy mang theo sinh vật sống Vực — hơn nữa là một con thỏ cưng. Bộ lông trắng muốt, đôi mắt đỏ rực, trông ngoan ngoãn kỳ lạ.

 

Có hai khả năng. Thứ nhất, cô gái là “ mới”, tình cờ mang theo thỏ khi bước lên xe buýt. khí chất bình tĩnh của cô thì giống chút nào: mới thể trấn định như thế? Huống hồ cô sạch sẽ, hề mang vẻ tiều tụy của kẻ lang bạt lâu trong Khu Vực Xâm Chiếm. Loại bỏ khả năng , chỉ còn cách giải thích: con thỏ hẳn liên quan đến năng lực thiên phú của cô .

 

Cô gái dung mạo bình thường tên là Lâm Ấp Trần.

 

Trong chín , ai là mới.

 

Ngoài còn hai nữa. Một là đàn ông trung niên trông bình thường: đôi bàn tay đầy chai sần, gương mặt hằn rõ dấu vết thời gian, cả toát vẻ chân chất. Ông tên Vạn Thiên Bình. Chính ông là dò hỏi tin tức về ngôi chùa. Sau một hồi chuyện trò với bà bán đậu phụ, ông khéo léo gợi hỏi và nắm rõ tình hình.

 

Phố Lục Gia chỉ một ngôi chùa cổ, cách đó chừng một cây . Chùa tên, nhưng cứ nhắc đến “chùa” thì ai cũng ngầm hiểu là ngôi . Vạn Thiên Bình khá lanh lợi, ông còn hỏi kỹ xem chùa thờ ai và khi lễ bái điều gì kiêng kỵ .

 

“Chùa thờ Tăng Công. Bà lễ bái quan trọng nhất là thành tâm, ngoài thì điều gì cấm kỵ.”

 

Vị Tăng Công là ai thì ngay cả bà bán đậu phụ cũng rõ. Dù tổ tiên của họ bao đời nay việc gì đều lên chùa bái, linh nghiệm. Lâu dần thành phong tục địa phương: chỉ khi gặp chuyện mới lễ, mà dịp lễ Tết cũng đến. Đêm Giao thừa, dân Phố Lục Gia bái Tăng Công đông đến mức từng xảy chen lấn, giẫm đạp, đó giữ trật tự.

 

Tăng Gia Lợi :

“Gần nhà cũng miếu Hồ Tiên, thường gọi là miếu Bà Chúa. Có lẽ ngôi chùa cũng giống , miếu thần nổi tiếng… nhưng vì ai ai cũng bái, chắc cũng chẳng vấn đề gì.”

 

Người du khách cuối cùng vẻ ngoài khá bình thường, tự giới thiệu tên là Cung Chính Quang. Trước là giáo viên, lập gia đình, hiện tại cũng bạn gái. Khi đến đây, liếc Tăng Gia Lợi một cái, vô tình khiến hai theo đuổi cô — trong đó cả Vĩ — ngấm ngầm quan sát, đ.á.n.h giá lẫn .

 

Đàn ông đôi khi mất lý trí mặt phụ nữ , đặc biệt khi xuất hiện đối thủ cạnh tranh. Khi đó, họ sẵn sàng gạt bỏ lớp vỏ lý trí, biến thành những con thú đực tranh giành. Áp lực tử vong từ Lĩnh vực Vong Linh vẫn luôn đè nặng, nhưng trong mắt mỹ nhân, họ tuyệt đối thể tỏ yếu hèn. Thế nên, áp lực hóa thành động lực, thôi thúc họ tranh thủ từng cơ hội nhỏ để thể hiện bản , nóng nảy phô trương uy phong mặt .

 

Trong Khu Vực Xâm Chiếm, tình cảm nảy sinh nhanh, bởi thời gian vốn gấp gáp. Một đàn ông theo đuổi một phụ nữ cũng trở nên thiếu kiên nhẫn, chỉ mong sớm kết quả rõ ràng.

 

Đoàn lãng phí thời gian, men theo chỉ dẫn của bà bán đậu phụ, hướng về phía ngôi chùa. Khi ngang qua một quầy bán đồ hấp, họ bất chợt chứng kiến một cuộc ẩu đả.

 

Trước quầy, hai đàn ông đang cãi vã dữ dội, lời qua tiếng là c.h.ử.i rủa thô tục. Xung quanh chen chúc xem, nhưng hầu như chẳng ai ý định can ngăn, thậm chí còn hóng chuyện với vẻ hứng thú.

 

Hóa Chủ quán A và Chủ quán B bán một phần mặt hàng giống , mà quầy đặt sát nên mâu thuẫn khó tránh. Hôm nay, B bày hàng lấn quá giới hạn, vượt sang phía A, thế là hai bên bùng nổ xung đột.

 

Cố Hề Lịch xe lăn, thấy rõ tình hình bên trong, chỉ tiếng cãi vã và những câu c.h.ử.i rủa tục tĩu dội .

 

Văn Ngọc Thụ :

“Máu dồn hết lên đầu … giận đến mức trợn mắt, gân guốc nổi đầy mặt, như sắp nổ tung. Hai , trạng thái bất thường!”

 

Có lẽ dáng vẻ của hai gã quá đáng sợ nên những ban đầu chỉ hóng cũng bắt đầu xúm can ngăn.

 

Cố Hề Lịch khẽ nhận xét: “Quá giống đời thường, chẳng chút cảm giác nào là đang ở trong Lĩnh vực Vong Linh cả.”

 

Văn Ngọc Thụ chớp mắt, mỉm :

“Chúng quả nhiên tâm đầu ý hợp.”

 

Cố Hề Lịch: “... rùng .”

 

Văn Ngọc Thụ nghiêng đầu: “Lạnh ?”

 

Cố Hề Lịch: “Không lạnh. Chỉ đơn giản là mấy lời lộn xộn cho sợ, toát hết mồ hôi trán.”

 

Văn Ngọc Thụ: “…” Cô gái nhỏ đúng là chẳng đáng yêu chút nào.

 

Quãng đường một cây chẳng đáng bao nhiêu, chẳng mấy chốc đến cửa chùa. Ngôi chùa cổ kính, tường ngoài loang lổ dấu vết thời gian. Trái , hai pho tượng đá ở cổng khá mới, khắc hình hai vị La Hán tay cầm vũ khí. Dù tay nắm binh khí, nhưng gương mặt từ hòa, khóe miệng còn mỉm hiền hậu.

 

Vì là bách vô cấm kỵ, các du khách cùng bước . Giữa ban ngày, cửa chùa mở rộng, tuy trong chùa nên âm u, nhưng cũng đến mức quá đáng sợ. Đã đến đây , tất nhiên thể bỏ qua, trong đại điện cũ nát xem thử, nhỡ Cổng Thoát trong chùa thì ?

 

Trên cửa điện dán một tờ giấy vàng: [Tín ngưỡng thần linh, điện tất bái].

 

Trong điện thờ một pho tượng thần hình dáng lão giả râu dài ngay ngắn, pháp tướng trang nghiêm. Nhìn thế nào cũng giống một ngôi chùa chính quy, chẳng gì khác thường.

 

“Ở đây hương cúng.”

 

Một giọng bất ngờ vang lên khiến Cố Hề Lịch giật . Cô bà lão trong bóng tối phía tượng thần từ bao giờ. Cả chín quanh, ai phát hiện bà đến từ lúc nào.

 

Trên đĩa đặt hương, bà lão vẻ mặt hiền từ, tay đeo vòng bạc, từ trong bóng tối bước . Bà cầm hương khấu bái tượng thần, “cốc, cốc, cốc” gõ đầu bốn cái.

 

Sau đó bà nhanh nhẹn dậy, các du khách: “Đến lượt các vị .”

 

Thì đang “ mẫu” cho họ.

 

Các du khách đưa mắt .

 

Bà lão trực tiếp gọi tên, chỉ thẳng Tăng Gia Lợi:

 

“Cô họ Tăng, để cô lễ bái Tăng Công . Có tâm nguyện gì thì cứ , Tăng Công sẽ phù hộ cho cô tâm tưởng sự thành.”

 

Tăng Gia Lợi ngạc nhiên:

“Sao bà họ Tăng?”

 

Bà lão chỉ mỉm , đáp. Nụ khiến bà trở nên bí ẩn khó đoán, cũng khiến khác bất giác nảy sinh kiêng dè, dám chống đối.

 

Tăng Gia Lợi bồn chồn bước lên, cầm hương trong hộp. Vừa định lấy ba cây, bà lão gọi :

 

, lấy bốn cây.”

 

Cô đành theo. Quỳ xuống tượng thần, bà lão tiếp:

 

“Khấu bốn cái đầu.”

 

Tăng Gia Lợi c.ắ.n môi, gõ trán xuống đất bốn , cắm hương lư hương.

 

Bà lão khẽ gật gù, giọng đều đều như niệm chú: “Tăng Công phù hộ cô phúc thọ lâu dài, sống trăm tuổi.”

 

Tiếp đó, Thích Lâm, Văn Ngọc Thụ, A Vĩ, Triệu Tứ Bảo và cả Lâm Ấp Trần ôm thỏ lượt bước lên lễ bái.

 

Cuối cùng, ánh mắt bà lão chuyển sang Cố Hề Lịch: “Đến lượt cô .”

 

Cố Hề Lịch vẫn giữ dáng vẻ lười nhác, hờ hững đáp: “Chân tay tiện, bái .”

 

Nụ mặt bà lão lập tức biến mất. Đầu bà vươn phía , cổ vặn vẹo ở một góc độ quái dị, ánh mắt âm u gắt gao chằm chằm cô.

 

Nhìn dáng vẻ , những bái thần liền thấy hoảng hốt, trong lòng chợt dấy lên một ý nghĩ đáng sợ: chẳng lẽ bái chuyện ?

 

Cố Hề Lịch vẫn giữ vẻ lười nhác, chỉ thản nhiên ngước mắt tượng thần, mảy may hứng thú. Đối với bà lão âm u , cô cũng chẳng buồn để mắt tới.

 

Bà lão nghiến răng ken két, gương mặt nhăn nhúm .

 

Cố Hề Lịch dửng dưng, một cách vô tư:

“Còn bái ? Không bái thì đây.”

 

Ngay lập tức, nhiệt độ trong điện như hạ thấp, gió lạnh từ thổi loạn, khiến rùng .

 

lúc ai nấy nghĩ bà lão sắp nổi trận lôi đình, thì vẻ mặt bà dần dần khôi phục bình thường. Thế nhưng màn biến sắc ban nãy, chẳng ai còn dám nghĩ bà hiền từ nữa.

 

Giọng bà lão lạnh băng vang lên: “Không bái Tăng Công, tai ương sẽ đeo bám.”

 

Nói xong, bà thèm đoái hoài đến Cố Hề Lịch nữa, mà sang chỉ tiếp theo — Vạn Thiên Bình: “Đến lượt !”

 

Vạn Thiên Bình chân như nhũn , cái cổ dài ngoằng dị thường của bà lão dọa đến mức cứng đờ, lưỡi cứng , nửa chữ cũng thốt nổi.

 

Gió lạnh từng cơn rít qua khe cửa, luồn thẳng xương tủy.

 

Cố Hề Lịch chậm rãi lên tiếng, giọng điệu vẫn thản nhiên như thường:

“Bà dọa . Nhìn bộ dạng , e là còn sức mà khấu đầu .”

 

Bà lão lập tức trừng mắt Cố Hề Lịch.

 

Lúc , độ vặn vẹo của chiếc cổ vượt quá khả năng của loài . Cố Hề Lịch chẳng chút sợ hãi nào, dáng vẻ ung dung đến mức tưởng như liều lĩnh. Ai mà chẳng sợ Vong Linh? Vậy mà thái độ của cô khiến khác liền hiểu: con gái dám xen ngang lúc , sợ, mà vì thực sự hề sợ bà .

 

Vẻ lười biếng , hóa là một kiểu khinh miệt đối với phi nhân loại.

 

Đôi mắt bà lão bỗng biến đổi, đồng tử kéo dài thành hình dọc — chỉ thú dữ mới mang loại đồng tử . Bà cố gắng kiềm chế sang Cố Hề Lịch, mà dồn bộ ánh hung ác Vạn Thiên Bình, giọng khàn khàn như vọng từ trong hầm mộ: “Cậu x.úc p.hạ.m thần linh… sẽ nguyền rủa!”

 

Vạn Thiên Bình run rẩy, lắp bắp: “…”

 

Cố Hề Lịch vẫn giữ nguyên vẻ mặt bất cần .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-310-pho-luc-gia-3.html.]

Bà lão tức giận giậm mạnh chân, quát lớn:

“Cút! Các ngươi cút hết ngoài cho !”

 

Cố Hề Lịch thản nhiên đáp:

‘cút’ là thế nào, bà mẫu cho xem .”

 

Bà lão: “…”

 

Cơn thịnh nộ đột ngột khựng .

 

Đến mức , bà cũng thật sự ép phát điên, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đuổi bọn họ khỏi đại điện, dứt khoát đóng sập cả cửa chùa .

 

Nhờ màn chen ngang kỳ quặc khó lường của Cố Hề Lịch, cảm xúc sợ hãi đang bùng lên trong lòng rốt cuộc cũng dịu bớt phần nào.

 

Cung Chính Quang là thấy oan ức nhất. Rõ ràng vốn là khấu đầu cuối cùng, mà giờ chỉ còn ngơ ngác thốt một câu: “… gì sai chứ?”

 

Anh vốn cũng chẳng chắc nên bái , nhưng tước luôn cơ hội thì thấy cam lòng. Những khấu đầu thì nơm nớp lo sợ, còn những khấu đầu như cũng thấp thỏm chẳng kém! Hai chữ “nguyền rủa” từ miệng bà lão vang vọng, khiến tim đập loạn, lòng đầy bất an.

 

Triệu Tứ Bảo là khấu đầu, gã bất an chất vấn Vạn Thiên Bình:

“‘Thần tam quỷ tứ’ là ý gì? Anh rõ cho !”

 

Vạn Thiên Bình mặt mày tái mét, hoảng loạn giải thích:

“Câu đầy đủ là ‘Thần tam, quỷ tứ, nhân nhị’… Nhà nhiều đời nghề đ.á.n.h cá, sống dựa sông nước, coi trọng tập tục cũ. Tam là dương, tứ là âm, nên khi cúng tế hai bên khác biệt. Bên , đồ cúng, hương nến, tiền vàng dâng thần đều dùng ba, khấu đầu cũng ba cái. Chỉ khi đối diện bài vị hoặc ở bãi tha ma mới khấu bốn cái đầu. cũng rõ câu nguồn gốc từ , cũng chẳng sai thì sẽ chuyện gì. Người nhà chỉ đó là điều tổ tiên truyền , cứ nhớ mà theo.”

 

Anh dứt lời, lòng càng thêm nặng nề, hoảng sợ yên.

 

Cố Hề Lịch nhún vai, lười nhác mở miệng: “Thôi, sắp đến giờ ăn trưa .”

 

Lúc cũng chỉ còn cách về.

 

Chợ một con phố dài. Cố Hề Lịch từng thấy ở Khu Vực An Toàn khu chợ nào lớn đến . Tuy sạch sẽ, gọn gàng, nhưng hàng hóa vô cùng phong phú, nườm nượp, khí hết sức náo nhiệt.

 

Trong chợ quầy bán gia cầm, hàng thịt heo, thậm chí còn cả chỗ bán thú cưng: mèo, chó, rùa nhỏ… Rất nhiều trẻ con vây quanh những chiếc lồng thú để ngắm nghía, ríu rít .

 

Lâm Ấp Trần dừng bước một lồng ch.ó con. Chung quanh trẻ nhỏ, nên dáng vẻ thiếu nữ của cô bỗng trở nên đặc biệt nổi bật.

 

Người bán hàng nhiệt tình: “Cô ơi, ch.ó nhà tròn tháng. Cả ổ đều chất lượng, chỉ còn mỗi con thôi. Nếu cô thích, bế cho cô xem nhé?”

 

Lâm Ấp Trần đặt con thỏ xuống đất nhận lấy chú ch.ó từ bán.

 

Đó là một chú ch.ó màu vàng, tai trái một vòng lông trắng, đôi mắt đen như hạt đá quý, thần, thật đáng yêu. Nó thè lưỡi l.i.ế.m cổ tay Lâm Ấp Trần, vẻ ngoan ngoãn khiến tan chảy. Mắt cô sáng rực, nỡ rời. Đáng tiếc tiền của thế giới ; nếu cướp ch.ó khỏi tay bán, ai mà chuyện gì sẽ xảy .

 

Lâm Ấp Trần vuốt ve chú ch.ó mãi buông. Chú ch.ó vuốt vài cái cuộn ngủ, thoải mái đến mức mềm nhũn.

 

Người bán hàng sốt ruột, hiểu cô gái cứ vuốt mãi mà chẳng hỏi tới tiền bạc.

 

Bỗng phía xa truyền đến tiếng ồn ào. Chợ vốn đông tiếng , nhưng sự ồn ào vẻ hỗn loạn hơn: xen những tiếng trò chuyện là tiếng la hét. Hình như bên chuyện xảy khiến đám đông náo loạn.

 

Thích Lâm hít mạnh, trợn mũi: “Có mùi m.á.u tanh… mùi m.á.u tươi.”

 

“Giết !”

 

“Cứu mạng! Giết !”

 

“Chạy mau, chạy mau!”

 

Rất nhiều hoảng loạn chạy về phía , lớn trẻ con chen chúc, cảnh tượng lập tức rối loạn. Lồng mèo ch.ó của bán đặt thò ngoài, chạy qua va , suýt nữa đổ lăn. Anh vội nhào tới cứu hàng.

 

Nhân cơ hội hỗn loạn, Lâm Ấp Trần ôm chặt con chó, lẫn dòng .

 

Đợi đến khi đám đông dần định , bán mới sực tỉnh, ngơ ngác kêu lên:

 

“Chó của ?”

 

Lúc , ở chỗ quầy chỉ còn Cố Hề Lịch xe lăn bất tiện di chuyển, và Văn Ngọc Thụ chẳng hiểu vẫn đó.

 

Văn Ngọc Thụ luống cuống: “ !”

 

Người bán hàng chằm chằm hai : “Cô gái đó chẳng cùng các vị ?”

 

Cố Hề Lịch lập tức phủ nhận, ba bảy lượt gạt : “Ai ? Đừng kéo quan hệ bừa bãi. quen cô .”

 

Người bán hàng ôm đầu kêu trời: “Ôi chao… ch.ó của ! Có kẻ trộm ch.ó !”

 

 

Khi trở về nhà khách, Lâm Ấp Trần đang trong sân vuốt ve chú chó, còn con thỏ trắng – “tình cũ” của cô – thì bên cạnh gặm cỏ. Những khác đều đến hiện trường vụ án. Cố Hề Lịch lúc chắc chắn chen nổi, mà cô cũng chẳng buồn , cứ đây chờ đến bữa ăn.

 

Đồng đội đúng là đặc biệt! Người nào nấy đều mang khí chất đại lão, tỷ lệ sở hữu năng lực thiên phú cũng cao đến kinh .

 

Lâm Ấp Trần : “ ngang qua nhà bếp, thấy nấu ăn là một ông lão.”

 

Cố Hề Lịch thản nhiên: “ mang theo thanh năng lượng, cô ?”

 

Ông lão dơ dáy, thôi chẳng yên tâm. Đồ ăn ông nấu liệu ăn nổi ? Hai liền ăn tạm thanh năng lượng. Quả nhiên bao lâu , ông lão bưng mấy cái chén sứ, để móng tay dài dính đầy cặn bẩn. Lúc bưng còn nhúng cả ngón tay trong chén, thật sự khiến mất hết khẩu vị.

 

Đến khi những du khách khác về, đồ ăn bày sẵn bàn, còn ông lão thì biến mất, xuất quỷ nhập thần như từng xuất hiện.

 

Triệu Tứ Bảo xuống banh chân ăn ngấu nghiến, còn Văn Ngọc Thụ thì chỉ xới một chén cơm, cầm đũa mà chẳng động .

 

“Buổi sáng hai đàn ông cãi . Một kẻ nhân lúc đối phương nhà, cầm d.a.o xông tiệm g.i.ế.c sạch vợ con . Khi chúng đến, cái đầu của đứa bé vẫn còn trong chảo dầu, kịp vớt .”

 

Rõ ràng là cố tình kể cho hai bọn họ – những kẻ đến hiện trường .

 

Giữa ban ngày, cửa các tiệm đều mở toang, chuyện gì xảy bên trong, đường ngoài phố thấy rõ mồn một. Người đàn ông khỏe mạnh, tay cầm con d.a.o chặt xương to bản, một lời lao đến c.h.é.m thẳng cổ phụ nữ. Máu phun tung tóe, nhuộm đỏ cả quầy hàng. Những gần sợ hãi thất thanh, còn đường ngoài bắt đầu hoảng loạn la hét.

 

Đứa bé mới năm tuổi, chỉ một nhát dao, đầu lìa khỏi cổ.

 

Ngay bên cạnh đang sôi một nồi dầu lớn, cái đầu lăn thẳng trong. Dầu sôi văng tung tóe, khéo b.ắ.n trúng đàn ông đang vội vã về.

 

Văn Ngọc Thụ : “Cảnh sát đến, áp giải .”

 

Tăng Gia Lợi cau mày: “Chuyện tuyệt đối trùng hợp.”

 

Trong Lĩnh vực Vong Linh, trùng hợp. Việc chắc chắn ẩn chứa nguyên nhân nào đó. Lát nữa nhất định xem xét hai cửa tiệm , còn tìm thấy manh mối.

 

Cung Chính Quang hỏi: “Sao các cô ăn?”

 

Những tận mắt chứng kiến cảnh tượng thì còn thể hiểu — sợ đến mức chẳng nuốt nổi. Cố Hề Lịch và Lâm Ấp Trần, hai vốn hề ngoài, mà cũng chẳng động đũa, thì thật khó hiểu.

 

Lâm Ấp Trần thản nhiên: “ đói.”

 

Cố Hề Lịch cũng hờ hững: “ ăn no .”

 

Cung Chính Quang ngạc nhiên: “Đồ ăn còn động đũa, các cô ăn gì mà no?”

 

Lâm Ấp Trần đáp gọn: “Thanh năng lượng.”

 

Cung Chính Quang cau mày: “Cơm canh ở đây cũng tệ, ăn thứ đó… Thanh năng lượng chỉ để cầm , mùi vị cũng chẳng .”

 

Lâm Ấp Trần nhún vai: “Thấy ông lão nấu cơm, mất khẩu vị.”

 

Triệu Tứ Bảo “phụt—” một tiếng, phun hết ngoài. Không khí bàn ăn lập tức tan thành mây khói, chẳng ai còn ăn thêm gì nữa.

 

Triệu Tứ Bảo vốn định trách hai tại sớm, nhưng Cố Hề Lịch chẳng buồn quan tâm, điều khiển xe lăn rời khỏi nhà khách.

 

Con khả năng thích nghi đáng sợ: nơi mới xảy án mạng, xác c.h.ế.t còn khô mùi máu, mà khi t.h.i t.h.ể đưa , kẻ dám phố. Dĩ nhiên còn náo nhiệt như , nhưng đối với Cố Hề Lịch, ngược thuận tiện hơn để hành động.

 

Mục tiếp theo trong lịch trình là tham quan xưởng thủy tinh, thời gian bắt đầu từ hai giờ chiều.

 

Lúc vẫn còn dư thời gian để dạo quanh chợ. Cố Hề Lịch tranh thủ trò chuyện với những bán hàng. Hiện tại, chủ đề bàn tán đều xoay quanh vụ án mạng buổi trưa, cô mất khá nhiều công sức dẫn dắt mới khéo léo chuyển chủ đề sang ngôi chùa. Thì bà lão kỳ quái chính là thủ từ trông coi miếu, chuyên quản lý hương khói và tiền giấy. Người dân Phố Lục Gia ai cũng bà, quen thì gọi là Bà Tăng.

 

Khi Cố Hề Lịch , liền thấy Triệu Tứ Bảo ôm bụng xổm đất. Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của cô, Văn Ngọc Thụ híp mắt giải thích:

 

“Ông lão chê gã lãng phí đồ ăn, bắt gã ăn sạch sẽ tất cả thức ăn bàn.”

 

Đó rõ ràng là khẩu phần của mấy cộng … Quả thật đáng khinh, khó mà thông cảm nổi.

 

hai giờ chiều, ông lão xuất hiện từ , vẫn cái dáng vẻ xuất quỷ nhập thần quen thuộc.

 

“Đi theo , đưa các vị đến xưởng thủy tinh.”

 

Thực , Cố Hề Lịch hỏi thăm từ . Xưởng thủy tinh ngay phía khu chợ, đây cũng chính là nguyên nhân khiến chợ Phố Lục Gia quy mô lớn như . Xưởng thủy tinh là nhà máy lớn của địa phương, công nhân trong đó vô cùng đông, kinh tế khá giả. Tan ca, ai cũng chợ mua thức ăn mang về nấu cơm. Thế là chợ hình thành, dần dà mở rộng, ngày càng sầm uất và nổi tiếng.

 

Ông lão dẫn họ qua cánh cửa sắt rỉ sét xưởng thủy tinh, đây rõ ràng là cổng của nhà máy. Vừa bước , cảnh đầu tiên họ thấy chính là nhà kho rộng lớn, chất đầy hàng hóa, tuyệt nhiên vẻ gì trống trải.

 

Lúc , nhiều công nhân đang bận rộn bốc xếp. Những thùng gỗ khổng lồ chồng chất cao ngất, lỏng lẻo đến mức trông mà thót tim, nhờ đến máy móc hỗ trợ mới thể vận chuyển an .

 

Ông lão , giọng đều đều:

“Các vị cứ chờ ở đây, lát nữa sẽ đến dẫn tham quan.”

 

Lời dứt, một thùng gỗ bất ngờ từ cao rơi xuống, nhắm thẳng về phía Văn Ngọc Thụ.

 

Anh giật , kịp phản ứng thì đột nhiên một lực mạnh kéo lùi về phía , giúp tránh thoát cú rơi trí mạng. thùng hàng vỡ tung, thủy tinh bên trong văng khắp nơi, phạm vi nguy hiểm càng mở rộng.

 

Lực kéo càng siết chặt, eo ôm gọn. Mọi thứ xảy quá đột ngột, cộng thêm mùi hương lạnh lẽo quyện trong khí khiến đầu óc chững một thoáng. Đến khi hồn, mới nhận đang… gọn trong lòng Cố Hề Lịch.

 

Mềm mại áp sát, nóng ran lan khắp gương mặt.

 

— Vai trò nam nữ đảo ngược, nhưng đây thể phủ nhận chính là một cái ôm.

 

Cố Hề Lịch nghiêng đầu , giọng thản nhiên: “Anh thương ?”

 

Văn Ngọc Thụ lắp bắp: “Không… …”

 

Cố Hề Lịch: “Vậy còn dậy?”

 

=……=

 

【Ủa chứ thùng hàng đang yên lành rơi xuống???】

 

【Văn Ngọc Thụ bái đầu tiên, cũng cuối cùng, lý nào gặp t.a.i n.ạ.n ?!】

 

【Cái gì đây??? Một cú ôm xe lăn chính tông!】

 

【Chất vấn từ tận đáy linh hồn: Nam nhân, dậy ngay khỏi đùi !!!】

 

【Cố ca ca, mà thản nhiên thế…】

Loading...