[Vô Hạn Lưu] Thiết Lập Nhân Vật Không Thể Sụp Đổ - Chương 309: Phố Lục Gia (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-02 11:05:34
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ắt—xì!”

 

Người du khách gầy gò, thấp bé cạnh Cố Hề Lịch ngừng hắt , liên tiếp bảy tám cái, khiến nghi ngờ viêm mũi .

 

“Ắt—xì! chịu hết nổi … cái mùi !”

 

Nguyên nhân là do nhóm du khách đang sát một quầy gia vị. Gian hàng nhỏ hẹp nhưng bày đủ các loại nguyên liệu: ớt khô, hoa tiêu, đại hồi, lá nguyệt quế và hơn bốn mươi loại bột nêm khác , mùi hương cay nồng xộc thẳng mũi.

 

Sự xuất hiện đột ngột của chín trong khu chợ ngay lập tức thu hút ánh . Người qua đều kìm mà ngoái quan sát.

 

“Các vị đến !”

 

Một ông lão khô quắt từ trong hẻm bước . Khác với đám đông tò mò, ông dùng ánh mắt dò xét để đ.á.n.h giá họ, mà tỏ như quen từ , nhiệt tình chào hỏi. Tuy nhiên, chỉ cần ông tiến gần, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức lan . Dù đang quầy gia vị nồng mùi đến thế, vẫn ngửi rõ thứ mùi ghê tởm .

 

Nhìn bề ngoài, ông quả thật cũng nhếch nhác, bẩn thỉu chẳng khác gì cái mùi .

 

Cố Hề Lịch nhận , du khách gầy lùn bịt mũi từ khi ông lão kịp gần. Điều chứng tỏ khứu giác của vô cùng nhạy bén.

 

Ông lão lẩm bẩm trách móc:

“Mấy lãnh đạo các vị mà! hẹn chẳng bao giờ đến. Hôm bảo đến , kết quả cứ hoãn mãi. Còn bắt dọn phòng trống chờ sẵn, lỡ hết việc buôn bán của ! Mau, mau, theo nào.”

 

Trong một Vực, quả thực tồn tại những NPC chuyên dẫn đường, và ông lão rõ ràng là một NPC như .

 

Nếu sắp xếp NPC, cho xuất hiện một trông dáng hơn một chút? Không ông quá , mà là… quá bẩn. Quần áo rách rưới, hình nhếch nhác đến mức chẳng rõ nổi nét mặt. Với bộ dạng , Cố Hề Lịch thầm nghĩ căn phòng ông chuẩn chắc chẳng thể trông mong gì nhiều.

 

Cả nhóm theo ông lão chừng hơn trăm mét thì dừng một tòa nhà nhỏ xập xệ, vẫn trong khu chợ. Trên hành lang treo tấm biển gỉ sét đề “Nhà khách Xưởng Thủy Tinh”, xung quanh dán chi chít quảng cáo, trong đó mười tấm thì hết tám tấm là quảng cáo sửa khóa. Hành lang tối om, đầu chẳng may giẫm một lon nước ngọt bẹp dúm, phát tiếng “rắc” khô khốc.

 

“Gia Lợi, cẩn thận chút!”

 

Gia Lợi trả lời, chỉ nghiêng né sang bên, nhường chỗ cho gã đàn ông trung niên béo ị . bước vài bước, cô cảm thấy khó chịu. Ánh mắt của gã dán chặt phần hông cô, hề che giấu, khiến buồn nôn.

 

Dưới ánh mắt bức bách của Vĩ, gã đàn ông béo ị Triệu Tứ Bảo miễn cưỡng bước lên .

 

Cố Hề Lịch chậm rãi rơi phía cùng.

 

Văn Ngọc Thụ ngoái đầu hỏi: “Cô Cố, bế cô nhé?”

 

“Không cần.”

 

Cô khẽ vỗ tay vịn xe lăn. Ngay lập tức, chiếc xe lăn nhẹ nhàng bay lên trung.

 

Văn Ngọc Thụ ngạc nhiên, khóe môi cong lên.

 

Cố Hề Lịch bình thản : “Cái ngưỡng cửa còn qua nổi, thì trong Lĩnh vực Vong Linh, còn thể gì?”

 

Anh nheo mắt , đáp.

 

Ông lão lôi từ thắt lưng một chùm chìa khóa: “Các vị tự chọn phòng ở.”

 

Vì đang ở tầng hai, chùm chìa khóa đ.á.n.h từ 201 đến 209. Thực tế, tầng đến mười một phòng. Hành lang chật hẹp, ánh sáng lờ mờ. Trần nhà thấp, chỉ một khung cửa sổ nhỏ, nên ánh sáng lọt gần như chẳng đáng kể.

 

Ông lão kinh ngạc:

“Ôi chao, cô… mà lên tầng hai ?”

 

Lúc ông mới để ý đến Cố Hề Lịch. Rõ ràng cô xe lăn, lẽ thể lên.

 

Văn Ngọc Thụ đáp:

bế cô lên.”

 

Ông lão liếc hai , vẻ mặt chút nghi ngờ nhưng truy hỏi thêm. Ông chỉ hừ một tiếng, mặt lạnh , thúc giục:

“Các vị mau chọn phòng . Chọn xong còn giải thích mấy điều cần chú ý. Làm nhanh lên, còn uống nữa!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-thiet-lap-nhan-vat-khong-the-sup-do/chuong-309-pho-luc-gia-2.html.]

Không do ánh sáng mờ mịt do ảo giác, Cố Hề Lịch cảm thấy thể ông lão cứng đờ một cách kỳ lạ. Hai chân ông thẳng đuột, bàn tay cầm chùm chìa khóa gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương, sắc da thoáng xanh tái. Nhìn thế nào cũng giống một cái xác khô hơn là một sống.

 

Ý nghĩ đó lóe lên, cô càng cảm thấy gương mặt ông cũng mang theo sắc xanh tái đến rợn .

 

Trước khi hiểu rõ tình hình trong Lĩnh vực Vong Linh, nhất nên theo chỉ dẫn của NPC. Mỗi du khách lượt nhận một chiếc chìa khóa: Cố Hề Lịch lấy phòng 208, Văn Ngọc Thụ lấy phòng 209.

 

Ông lão chậm rãi lên tiếng:

“Những đến khảo sát đều là lãnh đạo cả. Xưởng thủy tinh của chúng luôn lo chỗ ăn ở. Ngủ thì ở phòng riêng, khi mất điện tuyệt đối ngoài. Đến giờ thì xuống sân tầng một dùng bữa, ba bữa một ngày. Trong phòng lịch trình khảo sát và công việc, tất cả đều tuân thủ theo. Nếu sẽ ảnh hưởng đến tiến độ sản xuất của xưởng. Trước đây từng vi phạm, giám đốc lập tức gọi điện báo về đơn vị của họ. Ôi chao, ai lời đều đuổi việc hết. Các vị đừng đùa giỡn với công việc của .”

 

Mà ý nghĩa thực sự ẩn câu đó là— tuyệt đối đừng đùa giỡn với mạng sống của !

 

Ông lão treo chùm chìa khóa còn lên giá định rời . Đi vài bước, ông bỗng ngoái đầu , khẽ:

“Muốn mua đặc sản thì đến tìm , chỗ bán rẻ.”

 

Cố Hề Lịch hỏi:

“Đặc sản địa phương gì ?”

 

Ông lão chỉ đáp lấp lửng: “Vài ngày nữa các vị sẽ .”

 

Nói xong, ông thật.

 

Hành lang hẹp đến mức xe lăn của Cố Hề Lịch kẹt giữa lối, khiến những phía thể qua. Rắc rối hơn, xe lăn lọt qua cửa phòng. Cánh cửa chỉ rộng chừng nửa mét, đàn ông vạm vỡ nghiêng mới chen lọt, huống chi là chiếc xe lăn cồng kềnh.

 

Văn Ngọc Thụ định lên tiếng: “…”

 

Thì Cố Hề Lịch từ từ rời khỏi xe lăn. Cơ thể cô nhẹ nhàng bay lên, đôi chân mềm nhũn buông thõng, nhưng động tác hề lúng túng, gương mặt cũng bình thản như . Nhìn thế, thể đoán đây chẳng đầu cô gặp tình cảnh khó xử như .

 

Cố Hề Lịch : “Anh thể giúp gấp xe lăn mang .”

 

Văn Ngọc Thụ khẽ mỉm : “Rất sẵn lòng.”

 

Chiếc xe lăn thể gấp gọn, Văn Ngọc Thụ xử lý nhanh.

 

Hành lang vốn hẹp, cửa phòng càng tiết kiệm vật liệu, bước mới thấy căn phòng nhỏ đến mức ngột ngạt, chừng mười mét vuông. Giường là giường đơn, ga trải giường trắng loang lổ vài vết ố vàng. Kéo chăn , lớp ga bên còn dính vết dầu mỡ loang lổ.

 

Môi trường vệ sinh của nhà khách quả thật khiến lâu.

 

Cố Hề Lịch còn phát hiện vài sợi tóc dài mắc gối. Cô buồn tìm thêm “bất ngờ” nào khác, mà cầm lấy tờ lịch trình đặt bàn.

 

Cách bố trí trong phòng cực kỳ đơn sơ: tường treo một chiếc đồng hồ tròn, bên là một chiếc bàn nhỏ, tờ lịch trình đặt ngay ngắn đó. Ngoài , còn thứ gì khác.

 

…Trong phòng thậm chí nhà vệ sinh.

 

Lật xem lịch trình, nội dung cũng quá phức tạp. Ngày đầu tiên ghi rõ: đoàn khảo sát —— tức là chín du khách bọn họ —— cần chùa lễ bái???

 

Khoan , chẳng họ đến đây để khảo sát xưởng thủy tinh ?

 

Lễ bái cái quái gì chứ?

 

Mục thứ hai mới hợp lý hơn: buổi chiều, cả đoàn tham quan xưởng thủy tinh.

 

Theo thời gian trong Lĩnh vực Vong Linh, lúc là 8 giờ 29 phút. Đến 12 giờ trưa là giờ ăn, tức là lịch trình “lễ bái” thành trong vòng hơn ba tiếng. Thế nhưng, đến giờ cô vẫn ngôi chùa .

 

…Phải nhanh chân mới !

 

=……=

 

【Mắt híp (Văn Ngọc Thụ) cứ như con chuột nhỏ lén lút chạy quanh Hề Lịch của chúng .】

 

【Có nên khen ?】

 

phản đối! Rõ ràng c.h.ử.i gian xảo, lén lút (ám chỉ Văn Ngọc Thụ ý đồ ).】

 

 

Loading...