Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 94: Và Rồi Chẳng Còn Ai (12)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-04 16:44:25
Lượt xem: 198

Chắc chắn bí mật đó rất quan trọng đối với Uông Hải Đào, người này cắn chặt răng không chịu nói thêm một lời nào nữa. Trán hắn liên tục đổ mồ hôi, chiếc áo thun trên người đã thấm đẫm mồ hôi, một nửa là do đau đớn, một nửa là do sợ hãi.

Hắn ta cược rằng “Lâm Mạt” sẽ không g.i.ế.c người, nhưng nếu bí mật đó bị tiết lộ,bản thân chắc chắn sẽ chết.

“Anh nói xem, nếu bây giờ tôi g.i.ế.c anh, rồi buộc một hòn đá vào xác anh, sau đó ném xuống biển, ai sẽ biết anh đã chết?”

Cố Sở chơi đùa với con dao, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đối diện, như đang nhìn một vật chết.

“Tôi chỉ cần nói rằng chúng ta đã tách ra giữa chừng, rồi tạo ra một vài dấu chân cho thấy chúng ta đã đi riêng. Họ không có khả năng phân biệt, đến khi liên lạc được với đội cứu hộ sau vài ngày, mọi dấu vết đã bị xóa sạch. Họ sẽ nghĩ rằng anh đã gặp tai nạn khi tuần tra. Tôi cũng có thể bị nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng, họ không thể làm gì tôi.”

Đối diện với người đàn ông đang run rẩy, Cố Sở bình tĩnh phân tích khả năng thoát tội sau khi g.i.ế.c người.

“Anh nói xem, có phải người đó cũng nghĩ như vậy không? Đầu tiên là Tống Tổ Dân, sau đó là Hiểu Na, sắp đến lượt chúng ta rồi.”

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng khiến Uông Hải Đào sợ hãi đến mất hồn.

Hắn ta bắt đầu suy nghĩ về từng sự cố xảy ra kể từ khi tham gia buổi họp lớp này. 

Đầu tiên là du thuyền va vào đá ngầm bị chìm, rõ ràng Tống Tổ Dân bơi giỏi nhất nhưng lại không bơi vào bờ được, sau đó là Hàn Hiểu Na bị giết. Giả sử hai sự việc trước không phải là tai nạn, thì có người đã lừa họ đến hòn đảo hoang này, mục đích là g.i.ế.c từng người một. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - chỉ đăng tải tại MonkeyD>

Ở nơi hiện tại cách biệt với thế giới, đúng như “Lâm Mạt” nói, người đó có hàng ngàn cách để che giấu nguyên nhân cái c.h.ế.t của họ.

Hắn không muốn chết, rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai?

Uông Hải Đào điên cuồng suy nghĩ, Lâm Sở Sở chỉ có một người cha, người đó đã tự tử bằng cách nhảy lầu. Cha cô bé đến trường gây rối, trường học vì muốn dẹp yên chuyện đã bồi thường hơn một trăm vạn để kết thúc vụ bê bối này. Vài năm sau người đàn ông đó c.h.ế.t vì tai nạn xe hơi.

Ngoài ra, Lâm Sở Sở không còn người thân hay bạn bè thân thiết nào khác, ai sẽ mạo hiểm bất chấp kế hoạch có thể thất bại và bị xử tử để trả thù cho em ấy chứ?

Chắc chắn là “Lâm Mạt” đang dọa hắn ta, Uông Hải Đào tự an ủi mình bằng lý do này.

Người phụ nữ này vì cái c.h.ế.t của Hàn Hiểu Na mà phát điên. Cô chắc chắn là đồng tính, bao nhiêu năm không có bạn trai có lẽ là vì yêu thầm Hàn Hiểu Na, cho đến khi đối phương c.h.ế.t mới suy nghĩ lung tung ra suy đoán kỳ quặc này.

Về việc cô nhắc đến Lâm Sở Sở, có lẽ cũng là đang thử hắn. Chỉ vì năm đó Vu Quảng ở trung học đã có tin đồn với Lâm Sở Sở, mà Hàn Hiểu Na lúc đó vẫn là bạn gái chính thức của Vu Quảng. Thêm vào đó Lâm Sở Sở đã tự sát ba ngày trước kỳ thi đại học, nên cô có ấn tượng đặc biệt sâu sắc về người bạn học này.

Đúng vậy, chắc chắn là như vậy, chắc chắn là đang thử hắn!

Cố Sở thực ra cũng không cần câu trả lời của Uông Hải Đào, từ biểu cảm của hắn, đủ để Cố Sở suy đoán ra nhiều manh mối.

Đã gần đủ rồi, Cố Sở cầm d.a.o găm tiến về phía Uông Hải Đào, sau đó tay giơ d.a.o lên, trong khoảnh khắc Uông Hải Đào nghĩ rằng đối phương thực sự muốn g.i.ế.c hắn, ai ngờ Cố Sở chỉ cắt đứt dây trói trên người mình.

Lúc này Uông Hải Đào chỉ có thể co rúm lại, hai tay ôm lấy bụng vừa bị đánh liên tục, không còn dũng khí để phản kháng.

Hình ảnh điên cuồng của “Lâm Mạt” vừa rồi đã trở thành bóng ma tâm lý của hắn. Uông Hải Đào nghĩ, khi trở về biệt thự, hắn nhất định phải vạch trần cô trước mặt mọi người. Một người điên như vậy, nhất định phải nhốt lại.

…….

Sở Xuân Dân và Giang Ngôn Ngôn đang kiểm tra phía đông, đúng lúc ngược hướng với nhóm Cố Sở.

“Nghe Nam Kha nói, bây giờ anh đang làm cảnh sát phụ trợ?”

Trong lúc tuần tra, Giang Ngôn Ngôn và Sở Xuân Dân trò chuyện không đầu không đuôi.

“Ừ, kết quả thi đại học không tốt. Sau khi tốt nghiệp, gia đình nhờ vả quan hệ, kiếm được công việc này.”

Nhân vật của “Sở Xuân Dân” được giới thiệu là như vậy.

“Ồ.”

Giang Ngôn Ngôn đáp một tiếng.

“Hồi nhỏ tôi rất ngưỡng mộ cảnh sát, vì mẹ tôi từ nhỏ đã dạy, khi gặp nguy hiểm nếu mẹ không ở bên cạnh, việc đầu tiên là phải tìm chú cảnh sát mặc cảnh phục. Trong lòng tôi, họ là những vị anh hùng.”

Giọng nói của Giang Ngôn Ngôn rất dễ nghe, nhẹ nhàng mềm mại, như làn gió nhẹ thổi vào lòng người.

“Hồi nhỏ ngưỡng mộ, lớn lên thì không ngưỡng mộ nữa sao?”

Sở Xuân Dân dừng bước, quay đầu nhìn cô nàng một cái.

“Haha.”

Giang Ngôn Ngôn chỉ cười nhẹ một tiếng, “Anh cũng là cảnh sát mà.”

Câu nói này có chút mơ hồ.

Sở Xuân Dân luôn cảm thấy cô ấy như đang hỏi, người như cậu ta, tại sao cũng là cảnh sát.

“Không tính là, chỉ là cảnh sát phụ trợ thôi.”

Cảnh sát phụ trợ là những nhân viên hỗ trợ cảnh sát được tuyển dụng từ xã hội, không phải là cảnh sát nhân dân. Chỉ là đôi khi có người nhìn thấy đồng phục của họ, cũng sẽ nghĩ đó là cảnh sát.

Đảo hoang phía đông khác với phía tây, phía tây hầu như toàn là đá lởm chởm, ít chỗ che chắn, tầm nhìn có thể nhìn rất xa. Còn phía đông nhiều rừng cây bụi rậm, thậm chí không có một con đường nhỏ dễ đi nào. Sở Xuân Dân đi trước, cần dựa vào gậy bóng chày để gạt cành cây chắn đường. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Đang nghi ngờ lời nói của Giang Ngôn Ngôn có ý gì đó, Sở Xuân Dân đột nhiên cảm thấy hồi hộp.

Đây là giác quan thứ sáu bẩm sinh, nhiều lần giúp cậu ta tránh khỏi nguy hiểm trong thế giới 《 Mười vạn 》.

Sở Xuân Dân dừng bước, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Sao vậy?”

Không biết từ lúc nào, Giang Ngôn Ngôn đã đến phía sau, cơ thể dán chặt vào cậu, kiễng chân nói chuyện bên tai.

Sở Xuân Dân lập tức quay người lùi lại vài bước, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, toát mồ hôi lạnh.

Phía sau Giang Ngôn Ngôn còn có một cái đầu!

Đó là một xác c.h.ế.t treo ngược trên cây, toàn thân thối rữa, ruồi muỗi và một số ấu trùng bám đầy trên xác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-94-va-roi-chang-con-ai-12.html.]

Hai tay đối phương rũ xuống vô lực, theo gió nhẹ thổi qua, xác c.h.ế.t như cành liễu đung đưa sau lưng Giang Ngôn Ngôn.

“Sao vậy, như nhìn thấy ma thế?”

Giang Ngôn Ngôn nhìn theo ánh mắt của cậu ta, không thấy gì cả.

“Đừng nói với tôi là anh cũng thấy ma nhé? Chẳng lẽ anh cũng chột dạ sao?”

Cô nàng cười nhẹ một tiếng, có ý ám chỉ.

Xác c.h.ế.t thối rữa biến mất?

Giống như cách nó đột nhiên xuất hiện vậy.

Biểu cảm của Giang Ngôn Ngôn không giống như giả vờ, cơ bắp căng thẳng của Sở Xuân Dân dần thả lỏng, phân tích cảnh tượng vừa thấy, mặc dù bản thân lúc này vẫn chưa từ bỏ nghi ngờ về Giang Ngôn Ngôn.

……

Ở phía bên kia, Nam Kha cũng nhìn thấy xác c.h.ế.t thối rữa đó.

Anh và Lưu Liên phụ trách khu vực phía nam, nơi đó toàn là cây cối xanh tươi. Trước khi họ vào đảo hoang này, hòn đảo đã được khảo sát kỹ lưỡng, xác định không có động vật lớn nguy hiểm.

Trên đường đi, họ thấy không ít thỏ rừng và chim bay, còn có một số nấm ăn được. Nam Kha ghi nhớ vài vị trí, anh nghĩ rằng theo diễn biến của bài đồng dao, có lẽ sẽ cần dùng đến những thực phẩm này.

Ban đầu, việc tuần tra của hai người rất nhẹ nhàng, nhưng dần dần, Nam Kha cảm thấy mệt mỏi, cơ thể như bị vật nặng đè lên, có chút không thể đi nổi.

Khi cảm giác này xuất hiện, Nam Kha lập tức kinh ngạc!

Theo lý thuyết, anh ta nên nhận ra điều này ngay từ đầu, nhưng khả năng suy nghĩ giống như bị che mờ trong chốc lát; Cho đến khi gần như không thể đi nổi, anh ta mới nhận ra sự thay đổi của cơ thể.

Chắc chắn có vấn đề! 

Nam Kha giả vờ lấy ra một chiếc gương từ túi, hướng gương vào mặt mình, như thể đang chỉnh lại kiểu tóc.

Lưu Liên đoán rằng, đây là pháp khí, Nam Kha cũng là độc giả, dường như đối phương đã nhận ra điều gì đó không ổn. Nhưng Lưu Liên nhìn quanh, không thấy gì cả.

Tay cô ả cũng thò vào túi, pháp khí bảo vệ nóng lên, khác hẳn với cảm giác nóng rát xuyên qua lòng bàn tay tối qua, chẳng lẽ trên đảo này không chỉ có một con quỷ?

Nam Kha nắm chặt gương tròn.

Trong gương, xuất hiện khuôn mặt thứ hai.

Có một xác c.h.ế.t thối rữa, luôn nằm trên lưng anh.

Anh ta cắn ngón tay, vẽ bùa trong không khí, sau đó dùng ngón tay b.ắ.n ra giọt m.á.u về phía sau, ngay lập tức, xác c.h.ế.t biến mất trong gương, Nam Kha dùng gương soi một vòng, không tìm thấy nó nữa.

Biểu cảm của Nam Kha rất khó coi, hành động vừa rồi của bản thân và việc thừa nhận mình là độc giả không khác gì nhau, anh đã nhận được cảnh báo từ nhiệm vụ.

[Cảnh báo BUG lần đầu]

Chỉ còn hai lần cơ hội!

Đây chẳng lẽ là nhiệm vụ không thể hoàn thành? Chỉ cần sử dụng các vật phẩm dễ thấy từ 《 Mười vạn 》đều được coi là tự động lộ thân phận độc giả, nhưng khi gặp phải ma quỷ tấn công, vì tự bảo vệ mình sao có thể không ra tay chứ?

Chẳng lẽ chỉ có thể dùng một số pháp khí hộ thân?

Nam Kha nhìn chằm chằm Lưu Liên, anh ta hiện tại có lẽ đã hoàn toàn lộ diện với Lưu Liên trước mặt. Mặc dù vậy, họ cũng đã hiểu rõ về thân phận của nhau.

“Vừa rồi cô có thấy gì không?”

Nam Kha hỏi khéo léo, Lưu Liên lắc đầu, Nam Kha không tin lắm, nhưng không hỏi thêm.

……

Trên đường đi, Uông Hải Đào luôn rụt rè theo sau Cố Sở. Hai người đã tuần tra toàn bộ khu vực phía tây cách biệt thự khoảng 4-500m, không phát hiện dấu vết gì đáng ngờ.

Trong suốt thời gian đó, Uông Hải Đào thậm chí không dám nhìn thẳng vào Cố Sở, sợ rằng suy nghĩ của mình bị nhìn thấu, đến lúc đó người phụ nữ này sẽ g.i.ế.c hắn để kết thúc mọi chuyện.

Hắn ta nhịn, chỉ cần nhịn đến khi về biệt thự là được.

Uông Hải Đào cúi đầu, cắn chặt môi, âm thầm cổ vũ bản thân.

Lúc này đã gần ba giờ kể từ khi họ ra ngoài, buổi sáng chỉ ăn qua loa vài miếng bánh mì mà Cố Sở làm hôm qua, giờ vừa đói vừa khát, cũng nên quay về.

Hòn đảo này thực ra không lớn, đảo tư nhân quá lớn Nam Kha cũng không mua nổi, thời gian kéo dài như vậy, cơ bản đã kiểm tra xong khu vực phía tây.

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

Khi họ trở về biệt thự, hai nhóm người khác cũng đã trở về, đang ngồi nghỉ trên ghế sofa trong phòng khách. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Thấy sáu người còn lại đều có mặt, Uông Hải Đào vui mừng mở miệng định tố cáo Cố Sở, nhưng tốc độ của Cố Sở nhanh hơn hắn nhiều.

Cô gộp ba bước thành một, xông vào phòng, túm lấy cổ áo của Vu Quảng, đ.ấ.m một cú vào mặt gã ta, làm rơi cả một chiếc răng.

“Có phải mày đã g.i.ế.c Hiểu Na không? Uông Hải Đào đã thừa nhận rồi. Thời điểm nghỉ ngơi hôm qua, mày đã rời khỏi phòng ngủ, một lúc lâu sau mới quay lại. Anh ta bị ép buộc phải làm chứng giả cho mày, giúp mày tạo bằng chứng ngoại phạm.’

Cố Sở hận thù nhìn Vu Quảng.

“Lâm Sở Sở, có phải là Lâm Sở Sở không? Uông Hải Đào đã thừa nhận rồi, chính vì các người nắm giữ điểm yếu của nhau nên anh ta mới không dám nói sự thật.”

Vu Quảng trừng mắt nhìn Uông Hải Đào đứng ở cửa, hắn điên rồi sao, lại dám nói chuyện này với “Lâm Mạt”.

Uông Hải Đào cũng trợn tròn mắt, mặt đầy ngơ ngác.

Người phụ nữ này thật sự không phải là quỷ à, năm đó cô thi đỗ Học viện Điện ảnh hay gì vậy?!

_______

Tính cắt chương câu view kiếm ít xiền vi nghèo, mà quen để chương dài rồi, giờ cắt ngắn cứ thấy kì kì. ಥ⁠‿⁠ಥ

Loading...