Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 88: Và Rồi Chẳng Còn Ai (6)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-03 22:17:57
Lượt xem: 170

Trong biệt thự có hai cái cầu thang, một cái ở phòng khách, là cầu thang xoắn ốc uy nghiêm. Cầu thang còn lại ở cuối hành lang tương đối hẹp, giống như một cầu thang nhỏ chuyên dùng cho bảo mẫu.

Vu Quảng lén lút đi lên cầu thang nhỏ, gã biết "Lâm Mạt" đang ở phòng khách, hiện tại trong phòng ngủ phụ tầng 2, chỉ có một mình Hàn Hiểu Na.

Hai người ở trên du thuyền có một ít dấu hiệu tình cũ cháy lại. Lúc ấy Hàn Hiểu Na cũng không kiêng dè làm một ít động tác thân mật, làm cho Vu Quảng cảm thấy mình có thể dễ dàng kéo hai chân của cô ta ra.

Nhớ hồi còn đi học, Hàn Hiểu Na lụy mình muốn chết, còn vì gã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn.

Hồi tưởng lại những chuyện cũ lúc trước, Vu Quảng càng tin tưởng sẽ cùng cô ta phát sinh một chút chuyện vui vẻ trong thời gian ở trên đảo.

Sau một thời gian không gặp, người phụ nữ mà bản thân từng chán ghét lại mang đến cho gã một số cảm xúc mới mẻ. Hơn nữa, nghĩ đến phòng của Nam Kha và tiểu mỹ nhân nhút nhát ở ngay bên cạnh, Vu Quảng lại càng hưng phấn hơn, thở phì phò như con bò già.

Gã lên đến tầng 2, nhưng ngay sau đó bị hai căn phòng ngủ dành cho khách trái phải trước mặt làm cho bối rối.

Hàn Tiểu Na ở phòng nào? Mặc kệ, gã lắc lắc cái đầu có chút choáng váng của mình, tùy tiện chọn một phòng, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, cẩn thận thò đầu vào.

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

Chỉ thấy bên ngoài phòng vệ sinh gần cửa chính có vài bộ quần áo bẩn tiện tay ném xuống đất. Áo hở lưng quen thuộc cùng cái váy ngắn cao bồi làm cho Vu Quảng lộ ra nụ cười đắc ý. Gã nhìn xung quanh, sau đó rón rén đi vào, đóng cửa phòng rồi khóa trái lại.

Trong phòng rất yên tĩnh, ga gối trên một chiếc giường còn bày biện sạch sẽ. Trên chiếc giường bên cạnh có một người phụ nữ đang nằm nghiêng, đưa lưng về phía cửa.

“Hiểu Na, Hiểu Na.”

Vu Quảng xoa xoa tay, khẽ gọi hai tiếng, người trên giường cũng không có phản ứng.

“Hiểu Na, là anh Vu Quảng đây, em ngủ chưa?”

Vu Quảng lại nâng cao giọng, lúc này gã đã đi tới bên giường, cúi người, hai tay dán lên da thịt sau lưng của đối phương.

“Lớn như vậy rồi còn ngủ đá chăn, người lạnh hết rồi này.”

Gã cảm nhận được nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay hơi lạnh, miệng lẩm bẩm, "Không sao, anh trai giúp em sưởi ấm nhé.”

Nói xong liền bổ nhào tới, vội vã muốn cởi quần áo trên người Hàn Hiểu Na.

Miệng cũng không nhàn rỗi, vồn vã hôn cổ với má của cô ta.

“Hiểu Na, Hiểu Na, sao em còn chưa tỉnh, nếu không anh coi như em chấp nhận đấy nhé.”

Gã đã lật người Hàn Hiểu Na lại, cởi quần cô ta đến mắt cá chân. Thấy người trước mặt mãi không tỉnh dậy, Vu Quảng lấy miệng chặn miệng đối phương, muốn Hà Hiểu Na nghẹn tỉnh.

Đang chuẩn bị ra sức, gã bỗng dừng động tác lại.

Cái lưỡi đinh hương mềm mại linh hoạt trước kia, lúc này giống như một khối thịt băm sền sệt, còn tản ra mùi vị thối rữa khiến người ta buồn nôn.

Vu Quảng hung hãn đứng dậy, lấy quần áo cởi ra trước đó che miệng, phun ra một ngụm nước chua.

Cô ta mấy ngày không đánh răng rồi, hôi thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-88-va-roi-chang-con-ai-6.html.]

Cơn tức giận của Vu Quảng tan đi không ít, buông quần áo chuẩn bị đánh thức Hàn Hiểu Na dậy để chất vấn. Gã chợt bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngã xuống đất.

Người nằm trên giường đâu phải là Hàn Hiểu Na, mà là một t.h.i t.h.ể đã thối rữa đầy giòi bọ. 

Khuôn mặt màu xanh đen của người đó đang nhìn thẳng vào gã, đôi mắt màu xám vàng sừng sộ, đầy máu, miệng to mở, lưỡi bên trong dường như đã bị một cái gì đó nghiền nát, khóe miệng liên tục trào m.á.u và dịch nhầy. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Cô ta đang nhìn gã!

Cô ta đang nhìn gã!

Cô ta đang nhìn gã!

Vu Quảng sợ tới mức không ngừng lùi lại, cho đến khi lưng dán sát vào ván giường của một cái giường khác, nhưng không đợi gã thét chói tai, hình ảnh đáng sợ trước mắt liền biến mất.

Không có t.h.i t.h.ể thối rữa, trên người Hàn Tiểu Na vẫn hiện ra màu trắng hồng nhạt.

Nhưng đôi mắt của cô ta vẫn mở to, như thể đã nhìn thấy điều gì đó kinh khủng lắm. Cái lưỡi bên trong thì lộn xộn, vo thành một đoàn và nhét trở lại vào miệng.

Nụ hôn phóng túng vừa rồi của Vu Quảng làm cái lưỡi lòi ra ngoài bị nhét trở lại, khiến nửa dưới khuôn mặt của Hàn Tiểu Na trông có vẻ bẩn thỉu. 

“Ọe—”

Vu Quảng bịt miệng lại, cảm nhận được vị m.á.u và một đống thịt vụn trong miệng, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.

……

Trong phòng khách tầng 1, Cố Sở đột nhiên đứng dậy.

Sai rồi, tất cả đều sai rồi!

Vì tất cả các thế giới câu chuyện mà cô đã trải qua trước đây, nguy cơ tử vong đều xuất hiện vào ban đêm, nên theo bản năng, cô nghĩ rằng câu thứ hai trong bài đồng d.a.o “ngủ một giấc dài, tỉnh dậy còn tám” ám chỉ thời gian c.h.ế.t vào ban đêm.

Nhưng trong bài đồng d.a.o có quy định rõ ràng thời gian xảy ra cái c.h.ế.t không? Không có.

Nhớ lại toàn bộ bài đồng dao, có người c.h.ế.t khi đi săn, có người c.h.ế.t khi ăn, có người c.h.ế.t khi ra ngoài tìm thuyền…

Trong nhiều cách chết, nhiều sự việc thực ra không thể xảy ra vào ban đêm.

Vì vậy, cái c.h.ế.t trong giấc ngủ ở câu thứ hai của bài đồng dao, không nhất thiết phải là vào ban đêm, cũng có thể là bây giờ!

Cố Sở nhìn về phía hai căn phòng dành cho khách phía sau, rồi nhìn lên lầu, đã hơn bốn mươi phút kể từ khi mọi người rời khỏi phòng ăn để về phòng ngủ trưa, điều cần xảy ra rất có thể đã xảy ra.

[Những gì bạn nghĩ thường dẫn bạn vào ngõ cụt, tôi vẫn luôn tuân thủ với đặc điểm nhất quán của mình.]

Vậy nên câu gợi ý thứ 3 là để nhắc họ không rơi vào lối mòn suy nghĩ trước đây sao? Nhưng nửa sau của câu đó có ý nghĩa gì, cô luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.

Điều quan trọng nhất bây giờ là biết ai đã gặp chuyện.

Cố Sở nghĩ, có lẽ cô sẽ trở thành nghi phạm có tỷ lệ bị chọn cao nhất hôm nay.

Loading...