[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 80: Cơm Hộp
Cập nhật lúc: 2024-08-02 12:41:57
Lượt xem: 208
“Quan sát từ hiện trường, việc bị ngã đấy chỉ là ngoài ý muốn.”
Cố Sở nhìn vào mắt Mao Thập Thất rồi đưa ra câu trả lời.
Cô đã nhiều lần xem lại các bức ảnh hiện trường, từ góc độ mà Trác Phương ngã xuống, vị trí và hướng chảy máu, thực sự là do ngã và va đập vào đầu, cộng thêm mất m.á.u nhiều dẫn đến tử vong.
Phòng tắm của phòng 404 thoát nước chậm, chỉ có một cửa sổ thông gió nhỏ. Mỗi khi tắm xong vào buổi tối, sàn nhà sẽ ẩm ướt trong thời gian dài. Vị trí mà Trác Phương ngã xuống có một vết xước dài khoảng 50 - 60cm, tương ứng với vết xước trên đế giày của bà cụ. Điều này là do đế giày khá bẩn, khi có nước trên sàn sẽ để lại dấu vết, cũng chứng minh rằng đối phương đã trượt chân ngã.
Từ những bằng chứng hiện trường này, việc bị ngã thực sự chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng ngã là tai nạn, còn tử vong có phải là tai nạn hay không, ngoài người trong cuộc, không ai có thể biết được.
Mao Thập Thất hiểu được ẩn ý trong câu nói của Cố Sở, có vẻ như cô cũng có nghi ngờ.
Sự kiện siêu nhiên đối với toàn xã hội vẫn là một sự kiện có xác suất cực kỳ nhỏ. Ngay cả khi c.h.ế.t với nỗi oan lớn, cũng chưa chắc có thể hóa thành ác quỷ lưu lại nhân gian.
Nếu thực sự là ngã c.h.ế.t do tai nạn, bà lão quỷ không nên có oán niệm lớn như vậy.
Tất nhiên, cũng có ngoại lệ, không thể nói chắc chắn.
“Chị không có câu hỏi nào khác muốn hỏi em sao?”
Lời nói của Mao Thập Thất mang theo sự cám dỗ, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Cố Sở.
Cậu ta nghĩ rằng Cố Sở nên có nhiều thắc mắc.
Ví dụ như Cục Đặc Vụ
Hoặc là, Sở Tương Như…
Cố Sở vẫn cầm bát trong tay, nghe thấy lời của Mao Thập Thất, ánh mắt rời khỏi món trứng xào cà chua, chuyển sang nhìn người trước mặt.
Ánh mắt của hai người dính chặt, như thể đang chờ đối phương mở lời.
“Ah ah ah ah, hai anh chàng bên kia đẹp trai quá, một người dịu dàng, một người mạnh mẽ.”
Vì vẻ ngoài đẹp trai của hai người, ngay khi bước vào nhà hàng nhanh đã thu hút không ít ánh nhìn, mặc dù ngồi ở góc và nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng cũng không ngăn được người khác lén lút ngắm nhìn họ. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
“Mắt cậu bị sao vậy, đâu phải hai anh chàng, một trong số đó là chị gái đẹp trai đấy. Nhìn đi, người ta không có yết hầu mà.”
Một nhóm nữ sinh gần đó hạ giọng bàn tán sôi nổi, nếu không phải vì có chút lịch sự, họ đã muốn lấy điện thoại ra chụp lén rồi.
Bên cạnh cửa sổ không quá sạch sẽ của nhà hàng nhỏ, một chàng trai có làn da trắng, ngũ quan cực kỳ thanh tú, mặc áo thun trắng đơn giản, nhìn người đối diện, mắt cười cong cong, như thể ánh mắt cũng mang theo nụ cười.
Một “chàng trai” có làn da màu lúa mạch, đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp, cánh tay cầm bát mảnh mai, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Chúng hồng hào đầy sức sống, làm cho chiếc bát sứ bình thường trong tay cũng trở thành một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Vì để ý thấy chàng trai đối diện đang nhìn mình nên “anh” đặt bát xuống, nhìn cậu bằng ánh mắt âu yếm.
Hình ảnh như vậy, đẹp như một tấm áp phích, chỉ trong vài phút, trong đầu đã có thể hình dung ra nội dung của một cuốn tiểu thuyết mấy vạn chữ. Về phần những hình ảnh rơi vào mắt kia có bao nhiêu là thành phần ý dâm, thì không thể biết được.
“Cái gì!”
Trước đó, cô gái còn đang cảm thán về mối tình đẹp giữa hai chàng trai, giờ đây ngạc nhiên nhìn về phía Cố Sở. Khi thấy yết hầu phẳng và n.g.ự.c hơi phập phồng của đối phương, cô bé lộ ra biểu cảm bi phẫn.
“Nữ công lạnh lùng và nam thụ nũng nịu sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Nói xong, cô nàng uống một ngụm Coca, khóc thương cho số phận bi thảm của cuốn tiểu thuyết vừa rồi.
Cuộc trò chuyện của họ rất bé, ngay cả những khách hàng ngồi ở bàn bên cạnh cũng không nghe rõ, nhưng ai bảo Cố Sở và Mao Thập Thất có thể chất khác thường, những lời vừa rồi, từng chữ một đều lọt vào tai họ.
“Thụ nũng nịu! Công lạnh lùng! Nữ trên!”
Cố Sở không hiểu nổi xu hướng của giới trẻ hiện nay, còn Mao Thập Thất thì không thể giữ được biểu cảm trên khuôn mặt, khí thế vừa tạo ra có dấu hiệu bị phá vỡ.
“Đổi chỗ khác nói chuyện đi.”
Mao Thập Thất lên tiếng, bây giờ trẻ con đều kỳ quặc thế à.
“Được.”
Cố Sở lấy một tờ giấy lau miệng, đứng dậy cùng Mao Thập Thất rời đi.
Sau đó, hai người đến một công viên yên tĩnh gần đó, chuẩn bị đợi trời tối rồi mới quay lại căn hộ xảy ra sự việc.
……
Gia đình 404 đang chuyển nhà, thực ra không hẳn là chuyển nhà, chỉ là mấy đứa con của nhà họ Bạch đang thu dọn đồ đạc của mình trong căn hộ này mang đi, họ không định ở lại căn hộ này nữa.
“Ai sẽ đưa bố đi?”
Sau khi thu dọn được vài túi đồ, ba anh em nhìn ông cụ ngồi trên xe lăn, nhìn nhau không nói gì.
“Chị dâu cả của mấy đứa vẫn đang nằm viện, anh phải chăm sóc, không có thời gian chăm sóc bố.”
Bạch Dũng bây giờ thật sự không có tâm trạng lo chuyện của cha mình. Nghĩ đến khả năng vợ mình có thể trở thành người thực vật, nằm một chỗ cả đời, ông ta không ăn không ngủ được.
Không phải vì tình cảm giữa ông ta và Tưởng Phương Phương sâu đậm, mà là một người phụ nữ vốn giặt giũ nấu ăn cho chồng giờ phải để ông ta chăm sóc ngược lại, khiến Bạch Dũng cảm thấy cuộc đời mình bị kéo xuống.
Vì vậy ông ta phải đến bệnh viện để theo dõi, để bác sĩ và y tá tận tâm chữa trị cho vợ mình.
“Em không có nhà ở trong nước, trước khi xử lý xong vụ án, vẫn phải ở khách sạn, cũng không tiện chăm sóc bố.”
Lý do của Bạch Trí cũng rất hợp lý, nói như vậy, hình như chỉ có cô con gái Bạch Anh là phù hợp nhất, Chị ta đã ly hôn từ lâu, con và nhà đều được phân cho chị. Con cái hiện tại đang ở ký túc xá, nhà chỉ có một mình chị ta, hoàn toàn có thể chăm sóc ông cụ.
Nhưng Bạch Anh không muốn, những chuyện xảy ra với hai chị em dâu quá kỳ lạ. Mặc dù những đoạn video trên mạng đã bị chặn, nhưng lúc đó có không ít người tải về, bạn bè và người thân hiểu rõ tình hình nhà họ Bạch, sau khi xem xong đều gửi video này cho họ.
Bây giờ Bạch Anh cảm thấy sợ hãi, luôn nghĩ rằng hồn ma của mẹ mình đang quấy phá, nếu không, ba anh em họ cũng không vội vàng chuyển ra khỏi 404.
Ông cụ và bà cụ sống cùng nhau gần sáu mươi năm rồi, tình cảm của bà cụ với ông cụ chắc chắn là sâu đậm nhất, lỡ như đưa ông cụ đi rồi, bà cụ theo sau thì sao? Tuy nói tiền rất hấp dẫn, nhưng cũng phải có mạng để xài mới được.
“Làm gì có chuyện con gái đã xuất giá lại phải nuôi dưỡng cha mẹ.”
Bạch Anh lý lẽ hùng hồn nói với hai người anh em.
“Anh cả bận, thì để con dâu anh chăm sóc, dù sao cũng chỉ là thêm một bát cơm thôi mà.”
“Lúc chia tài sản thì cô là con gái của bố mẹ, đến lúc nuôi dưỡng thì cô lại là con gái đã gả đi, nước đổ đi rồi. Bạch Anh ơi Bạch Anh, cô không làm kinh doanh thật là tiếc cho sự khôn khéo của cô đấy.”
Bạch Dũng cười, ông ta làm sao không biết ý định thực sự của Bạch Anh, nói thật, ông ta cũng nghĩ như vậy. Nếu không, theo cách mà trước khi xảy ra chuyện ông ta đã bàn với vợ, sớm đã đưa ông cụ về nhà để lừa lấy phần tài sản trong tay ông cụ rồi.
“Để cháu trai và cháu dâu chăm sóc ông cụ, dù sao tôi cũng không có mặt mũi này, nếu cô không chăm sóc ông cụ, sau này đừng có đòi hỏi di sản. Thằng ba, bố giao cho cậu đấy, không nói nữa, bệnh viện còn nhiều việc, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Bạch Dũng đứng dậy, xách hai chiếc ba lô rời khỏi phòng 404.
“Em ba, chị thật sự không tiện, hay là cậu đưa bố đến khách sạn đi, thuê phòng đôi là được rồi. Lại nói, cậu ra nước ngoài mấy chục năm, cũng chưa từng chăm sóc bố. Em hai vẫn là con trai đấy, người nhà sau lưng đều chỉ trích cậu. Lần này nếu chăm sóc bố tốt, chị sẽ nói tốt về cậu trước mặt họ hàng bạn bè.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-80-com-hop.html.]
Nói xong, Bạch Anh cũng đứng dậy.
Chị ta nhìn ông cụ luôn im lặng, lại nhìn bức ảnh đen trắng trong phòng khách, cảm thấy rùng mình, ớn lạnh. Bạch Anh tránh ánh mắt trong bức ảnh, cúi đầu, vội vàng rời khỏi phòng 404. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
“Sao ai cũng đẩy việc này lên tôi vậy.”
Bạch Trí muốn ngăn cản nhưng không thể, gã đi đến cửa nhìn Bạch Anh chạy xa, chỉ có thể cắn răng quay lại phòng khách.
Hai cha con nhìn nhau không nói gì, Bạch Ái Xuân ngồi trên xe lăn, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, đôi mắt đục ngầu đầy nước. Ông cụ quay đầu, nhìn chằm chằm vào bức ảnh.
“…Bố, không phải con bất hiếu, mà là con thực sự không dễ dàng.”
Im lặng một lúc lâu, Bạch Trí cuối cùng cũng mở miệng.
“Mọi người đều nói con sống tốt ở Mỹ, lương mỗi năm cả triệu đô, ở biệt thự lớn, nhưng thực ra cuộc sống khó khăn thế nào, chỉ có con biết.”
Sự thật, từ cuộc khủng hoảng kinh tế năm 2008, Bạch Trí đã bị công ty sa thải, sau đó tìm được vài công việc nhưng không như ý. Hai vợ chồng khó khăn gánh vác chi phí khổng lồ, vì không thể chịu nổi thuế bất động sản và lãi suất vay, biệt thự trước đây đã bán đi đổi lấy một căn nhà nhỏ. Ngoài ra, giáo dục công lập ở Mỹ không tốt, họ còn phải cắn răng chịu chi phí cho con cái học trường tư.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Vì sĩ diện, thỉnh thoảng gọi điện thoại, chỉ có thể khoe khoang cuộc sống ở Mỹ tốt thế nào.
Gần đây, Bạch Trí và Từ Bình đều bị sa thải, vừa hay, họ nghe từ vài người bạn trong nước là khu chung cư cũ có thể sắp được giải tỏa. Đó là lý do tại sao họ vội vã trở về nước, tranh giành số tiền giải tỏa vài trăm triệu.
Nếu thực sự lương năm triệu đô, liệu hai vợ chồng có cần trở về tranh giành đến đỏ mặt tía tai không.
Bạch Ái Xuân vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào di ảnh của vợ.
“…Bố!”
Bạch Trí do dự gọi một tiếng.
“Từ Bình đã chết, con còn chưa nói với mấy đứa cháu của bố. Chúng nó còn nhỏ, mới đi làm chưa lâu, đứa lớn vừa có con, đều phải nhờ vợ chồng con giúp đỡ mới sống được. Từ Bình đã mất, nên con càng không thể chết.”
Ý là, gã cũng không dám đưa ông cụ đến khách sạn.
“Bố đã sống ở căn nhà này hơn nửa đời người rồi, chắc chắn bố cũng không muốn rời đi. Hơn nữa, bố và mẹ tình cảm tốt như vậy, mẹ dù có thành ma cũng sẽ không làm hại bố.”
Dường như để lương tâm mình yên ổn, Bạch Trí nói một loạt lời hoa mỹ.
“Bố xem trước đây hai người cũng tự mình chăm sóc tốt bản thân, không cần chúng con… Chân bố không tốt, nhưng cũng không phải không đi được… Thôi, dù sao cũng vậy, bố cứ tiếp tục ở đây đi. Bố yên tâm, mỗi ngày con sẽ đặt đồ ăn ngoài cho bố. Bây giờ dịch vụ giao đồ ăn trong nước cũng tiện lợi…”
Bạch Trí nhìn ông cụ, rồi xách hai vali lớn mang từ Mỹ về, không quay đầu lại rời đi.
Khi bóng dáng người con trai cuối cùng biến mất ở cửa, Bạch Ái Xuân nhìn di ảnh vợ cười nhẹ, nước mắt bỗng chảy như mưa.
“Rầm——”
Giây tiếp theo, cửa phòng 404 đóng chặt, rèm cửa phòng khách từ từ kéo lên.
Ngoài trời nắng chói chang, tạo nên sự tương phản rõ rệt với không gian tối tăm bên trong.
……
Phòng 404 không bị niêm phong, hai đoạn video lan truyền trên mạng trước đó đã gây ra nhiều nghi ngờ và suy đoán từ cư dân mạng, nhưng đối với cảnh sát, đó lại là bằng chứng khá khó xử lý.
Bởi vì từ hình ảnh trong video, Từ Bình tự nhảy lầu tự sát, Tưởng Phương Phương cũng tự đi vào nhà vệ sinh và tự đập mình thành bộ dạng đó.
Từ góc độ điều tra, với hai đoạn video này, thậm chí có thể kết luận vụ án và quy kết cả hai sự kiện này là tự tử. Do đó cảnh sát không thể phong tỏa hiện trường và yêu cầu người ở phòng 404 dọn đi.
Về phần Cục Đặc Vụ, đây là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau. Trong toàn bộ hệ thống cảnh sát, ngoài một số lãnh đạo cấp cao nhất, không ai biết đến sự tồn tại của Cục Đặc Vụ, chứ đừng nói đến các đơn vị cấp thành phố như Tân Thành.
Cục Đặc Vụ điều tra độc lập, có quyền tự chủ rất cao. Khi cần thiết có thể yêu cầu các đơn vị cấp dưới phối hợp với tư cách là thành viên của Cục An Ninh Quốc Gia, nhưng một sự kiện linh dị cấp D nhỏ bé như vậy không cần phải gây ra nhiều sự chú ý, dẫn đến sự nghi ngờ của công chúng. Lần này, Cục Đặc Vụ chỉ sử dụng một số quyền hạn khi gặp Cố Sở.
“Cốc cốc cốc!”
“Có ai không, giao đồ ăn đây!”
Chưa đến 8 giờ tối, nhân viên giao hàng gõ cửa phòng 404, nhưng không thấy động tĩnh gì từ bên trong.
“Cốc cốc cốc!”
Anh ta lại gõ cửa vài lần nữa.
“Chuyện gì vậy?”
Đơn hàng tiếp theo sắp quá hạn, anh ta lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho khách hàng, nhưng ngay sau đó, cửa mở ra, một bàn tay hơi tái nhợt thò ra.
“Xin chào, đồ ăn của bạn đây.”
Nhân viên giao hàng đưa đồ ăn cho bàn tay đó, trong quá trình có một số va chạm cơ thể.
“Cầm chắc nhé!”
Chàng trai nói một cách nhiệt tình, nhưng trong lòng lại tự hỏi tại sao bàn tay đó lại lạnh như vậy. Vì tò mò, anh ta nhìn kỹ hơn.
Da khô và nhăn nheo bao bọc lấy xương, trên làn da tái nhợt có nhiều đốm xanh tím và nâu dày đặc, giống như đốm tuổi già, nhưng màu sắc và hình dạng lại có chút kỳ lạ.
Anh ta lắc đầu, đi đến bậc thang, định quay lại nhìn thì cửa đóng sầm lại.
“Đây không giống đốm tuổi già, có lẽ là bệnh da liễu chăng?”
Lúc này điện thoại cũng vang lên thông báo đơn hàng, anh ta không nghĩ nhiều nữa, xoa xoa chỗ vừa chạm vào, vội vàng xuống lầu, vừa đúng lúc gặp Cố Sở và Mao Thập Thất đang lên lầu.
Bạch Ái Xuân đã ngồi yên mấy tiếng đồng hồ, trong lúc đó có cảm giác muốn đi vệ sinh, nhưng ông cụ chọn nhịn, cuối cùng bị tiểu tiện không kiểm soát, làm ướt quần và đệm ngồi.
Ông ấy không muốn động đậy, cũng không dám động đậy.
Khi cửa kêu, Bạch Ái Xuân cuối cùng cũng cử động, đặt tay lên bánh xe lăn, chuẩn bị đẩy xe lăn tới, nhưng chưa kịp di chuyển thì cửa đột nhiên mở ra.
Ánh sáng từ hành lang lờ mờ lọt qua khe cửa, bên ngoài và sau cửa vẫn tối đen không nhìn thấy gì.
“Xin chào, đồ ăn của bạn đây!”
“Cầm chắc nhé.”
Ông cụ nghe thấy tiếng nhân viên giao hàng, có vẻ như đã đưa đồ ăn cho người trong phòng.
Nhưng trong phòng ngoài ông, còn ai nữa!
“Có phải là bà không, có phải là bà không!”
Bạch Ái Xuân nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, run rẩy hỏi.
Cửa đã đóng lại, ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, ông không nhìn thấy bất cứ vật gì trong phòng.
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi.”
Bạch Ái Xuân nhìn vào bóng tối, sau một lúc lâu, khóc lóc nói.