[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 63: Nội Quy Trường Học (10)
Cập nhật lúc: 2024-07-29 13:10:05
Lượt xem: 203
Hầu hết các lớp tự học của trường trung học Huệ Hợp đều được tổ chức tại chính lớp học của mình, ngoại trừ một số lớp trên tầng 4. Những lớp này sẽ được sắp xếp tự học tại phòng hội nghị lớn, vì vậy sau 7:30 tối, hành lang tầng 4 gần như trở thành khu vực cấm.
Từ 7:50 tối, các độc giả lần lượt tìm cớ rời khỏi lớp và lén lút lên tầng 4. Vì giờ tự học chưa kết thúc, các hành lang tầng khác vẫn được chiếu sáng từ ánh đèn hắt ra từ cửa sổ lớp học, trong khi tầng 4 lại tối đen, như bị cô lập.
Từ Mẫn và Sở Nhược Nam đã hẹn nhau từ trước, còn Lâm Phong và Địch Lệ Bái Nhĩ thì không tiết lộ gì. Khi gần đến 8 giờ, ba nhóm gặp nhau ở hành lang tầng 4. Lâm Phong và Địch Lệ Bái Nhĩ có chút cảnh giác, vì không biết Từ Mẫn và Sở Nhược Nam đã đạt được thỏa thuận gì.
“Tôi đã lén vào phòng hồ sơ của trường để tìm sơ đồ phân bố của tòa nhà cũ, nhưng không tìm thấy. Chỉ biết rằng lớp học bị cháy c.h.ế.t nhiều học sinh nhất định ở tầng 4, chúng ta phải tìm từ từ.”
Từ Mẫn không có nhiều thái độ thù địch đối với Địch Lệ Bái Nhĩ và Lâm Phong. Cô hiểu rằng sức mạnh đến từ sự đoàn kết. Hãy nhớ rằng năm đó, toàn bộ học sinh lớp ôn thi Olympic Toán học đã bị c.h.ế.t cháy, còn có giáo viên chịu trách nhiệm cho nhóm học sinh này nữa. Không ai biết được oán khí của Địa Phược Linh lớn mạnh đến cỡ nào.
Khi thấy có thêm hai độc giả lựa chọn nội quy này, thì trong lòng Từ Mẫn cũng cảm thấy vui vẻ.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Nghe đối phương nói xong, Lâm Phong lè lưỡi, không có trọng điểm chính gì cả, chỉ toàn là lời vô ích.
“Sắp 8 giờ rồi.”
Sở Nhược Nam nhắc nhở. Cả bốn người chấn chỉnh lại tinh thần, cảnh giác nhìn xung quanh.
Để làm quen trước với bố cục của tầng 4, ban ngày họ đã đến lên đây để khảo sát trước, nắm rõ phân bố của từng phòng học.
Lâm Phong đi đầu.
Lớp 11 (6), lớp 11 (7), văn phòng tổ ngữ văn…
Tiếng bước chân của họ rất nhẹ, chạm xuống đất cũng rất vững vàng, ánh mắt cẩn thận lướt qua từng biển số phòng.
Lớp 10 (11), sau đó là phòng chứa đồ, bình thường luôn khóa, thỉnh thoảng cô lao công của trường sẽ đến lấy một số dụng cụ thay thế.
Nhưng khi Lâm Phong và những người khác đến trước lớp 10 (11), phòng chứa đồ sau đó đã thay đổi.
408!
Một tấm biển sắt mới tinh được đóng trên khung cửa, cửa sổ gần hành lang của phòng không còn nữa, chỉ còn lại hai cánh cửa trước và sau.
Đây là kiểu dáng của tòa nhà học cũ, trước đây trong lớp học, chỉ có cửa sổ gần tường ngoài mở. Sau này khi xây tòa nhà học mới, thiết kế mở cửa sổ ở cả hai mặt tường để thúc đẩy lưu thông không khí, đồng thời cũng thuận tiện cho giáo viên quan sát học sinh trong lớp từ hành lang.
Địch Lệ Bái Nhĩ nhìn đồng hồ.
20:00, đã đến tám giờ!
Lâm Phong do dự vài giây, sau đó tiến lên, từ từ xoay tay nắm cửa, mở cửa ra.
Tiếng đọc sách trong lớp đột ngột dừng lại, khoảnh khắc mở cửa, hơn hai mươi khuôn mặt bên trong đồng loạt nhìn về phía cửa sau nơi Lâm Phong và những người khác đang đứng. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - chỉ đăng tải tại MonkeyD>
Ánh sáng trong phòng học xanh lè, chiếu lên những khuôn mặt trắng bệch, họ ngồi trên ghế của mình, cơ thể hướng về phía bục giảng, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn.
Chỉ có đầu, quay về phía sau, tất cả mọi người đều làm động tác giống nhau.
Địch Lệ Bái Nhĩ vỗ vai Lâm Phong đang chắn cửa, anh ta mới có động tác mới, vô cùng chậm rãi bước vào lớp học này.
Anh ta còn nhớ nội dung trong nội quy định của sách nhiệm vụ [Đến phòng 408 lúc 8 giờ tối, tự học trong ba giờ], đúng 8 giờ phải vào lớp, học đủ ba giờ. Trong thời gian đó, nếu rời đi vì bất kỳ lý do gì thì đều không được tính là hoàn thành nội quy này.
Địch Lệ Bái Nhĩ và những người khác theo sau Lâm Phong bước vào, bốn người chọn ngồi ở hàng cuối cùng.
“Rầm——”
Sau khi người cuối cùng vào, cửa lớp học lập tức đóng lại.
Từ Mẫn thử một chút, cửa đóng chặt, không thể mở ra, sau khi thử hai lần, cô ta cũng từ bỏ.
Lớp Olympic Toán toàn là những học sinh giỏi toán, mỗi năm đều đại diện cho trường tham gia các cuộc thi toán học cấp cao, vì vậy quan trọng chất lượng hơn số lượng. Tất cả học sinh đều ngồi ở vài hàng ghế đầu, cách Lâm Phong và những người khác ba bốn hàng ghế.
Sau khi họ ngồi xuống, những cái đầu luôn theo dõi quỹ đạo di chuyển của họ đồng loạt quay lại.
Trong chốc lát, những khuôn mặt trắng bệch của giáo viên và học sinh biến mất, cả lớp học tối tăm cũng xuất hiện màu sắc ấm áp, bên tai vang lên tiếng giảng bài to rõ của giáo viên và tiếng lật giấy thi của học sinh.
Cả phòng tự học như sống lại!
Sở Nhược Nam ngạc nhiên, sau đó nhíu mày, đây dường như là một ảo cảnh được hình thành bởi từ trường đặc biệt.
Cảnh tượng trước mắt…
Sở Nhược Nam âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ nó đã kéo những người vào đây trở lại hơn mười năm trước, vào đêm xảy ra hỏa hoạn?
“Dạng bài hôm nay rất quan trọng, tôi sẽ giảng kỹ hơn, hầu như cuộc thi Olympic mỗi năm đều ra các đề liên quan đến điểm kiến thức này…”
Giáo viên trên bục giảng trông chỉ khoảng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo thun trắng và quần đen rộng, ăn mặc rất thoải mái. Khi giảng bài, thầy không quá nghiêm túc, ngược lại cười tươi, rất thân thiện.
“Ê ê ê, đừng ngủ gật, nghe kỹ nhé, thầy cũng biết thông báo các em đến học bù đột xuất khiến các em cảm thấy mệt mỏi, nhưng chẳng phải để có thành tích cao hơn sao. Thầy cũng mệt mà, nếu không phải để các em tăng tốc trước kỳ thi, giờ này thầy nên ở nhà uống canh gà nhân sâm do sư mẫu mấy đứa nấu rồi.”
Thấy có người ngủ gật, thầy giáo đùa giỡn bẻ một đoạn phấn nhỏ ném về phía học sinh đang lơ đãng, cố ý không ném trúng, chỉ ném lên bàn trước mặt để nhắc nhở.
“Canh gà nhân sâm? Thầy ơi, sư mẫu chê thầy yếu à.”
Một nam sinh học giỏi nhưng có chút nghịch ngợm nói với giọng điệu phóng đại, khiến cả lớp cười ồ lên. Vì mối quan hệ giữa thầy và trò khá tốt, đôi khi họ cũng đùa giỡn một chút.
“Lần này em mà không mang huy chương vàng, cứ chờ ăn gậy từ thầy đi.”
Thầy giáo dạy Olympic vẫn cười tươi, chỉ giả vờ giận một lúc rồi lại cười phá lên.
“Được rồi, đùa vậy đủ rồi, mọi người xoa mặt, tỉnh táo lại, chúng ta tiếp tục giảng bài.”
Thầy cầm tờ giấy lên, chuẩn bị giảng tiếp thì từ xa vang lên tiếng tranh cãi.
“Đứa trẻ này không thể giữ lại!”
“Thầy ơi, em sợ quá, bố mẹ em biết chắc sẽ đánh c.h.ế.t em, phải làm sao đây.”
“Đi phá thai đi, thầy sẽ tìm cách xin nghỉ dài hạn cho em.”
“Hu hu hu…”
“Đừng khóc nữa… đứa trẻ này thật sự không thể giữ lại, nghĩ đến thân phận của chúng ta, em muốn ép c.h.ế.t thầy sao, em thật sự đã thay đổi, cô gái dịu dàng đáng yêu ngày xưa đâu rồi?”
“Nhưng đó là con của chúng ta… không thể, không thể…”
“Không thể!”
Tiếng nói càng lúc càng gần, một tiếng hét gần như là gào lên khiến cả lớp thay đổi sắc mặt, cũng khiến Lâm Phong và những người khác lộ vẻ suy tư.
“Em phải hiểu chuyện, thầy thật sự rất thích em, nhưng bây giờ thân phận của chúng ta không thích hợp để giữ lại đứa trẻ này, đợi em lớn hơn chút, chúng ta sẽ có những đứa con khác, ngoan, nghe lời được không?”
Có vẻ như nhận ra thái độ của mình quá đáng, giọng nói bên ngoài lại trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Cô gái dường như đã được dỗ dành, nhưng không lâu sau lại vang lên tiếng khóc thút thít. Người đàn ông chỉ có thể lúc thì nóng nảy, lúc thì dịu dàng khuyên bảo.
Địch Lệ Bái Nhĩ và Sở Nhược Nam quan sát kỹ phản ứng của thầy trò trong lớp.
Học sinh nhìn nhau, một số học sinh phấn khích, thì thầm bàn tán, một số khác tỏ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu giả vờ làm bài nghiêm túc.
Thầy giáo trên bục giảng cũng không thể tiếp tục giảng bài, câu chuyện vừa rồi quá sốc. Rõ ràng là một thầy giáo trong trường đã làm một nữ sinh có thai, nếu chuyện này lan ra, sẽ là một vụ bê bối lớn, Phụ huynh chắc chắn sẽ đến trường làm loạn, thầy giáo đó cũng không giữ được việc làm. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Người đáng thương nhất vẫn là nữ sinh kia, tuổi này hiểu biết chưa đủ, bị dụ dỗ phạm sai lầm, một khi chuyện này lan ra, sẽ là cái c.h.ế.t xã hội.
Địch Lệ Bái Nhĩ thấy thầy giáo lấy điện thoại ra, hình như đang nhắn tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-63-noi-quy-truong-hoc-10.html.]
Lúc này tiếng nói bên ngoài đã biến mất, có vẻ hai người đó đã đi xa.
“Khụ khụ, chúng ta tiếp tục giảng bài, chuyện vừa rồi thầy sẽ xử lý, các em đừng truyền ra ngoài. Dù sao cũng liên quan đến danh dự của một bạn học, thầy tin rằng học sinh của thầy có phẩm chất tốt đẹp này.”
Thái độ của thầy rất nghiêm túc, học sinh bên dưới cũng đồng loạt hứa sẽ giữ bí mật, mọi chuyện chờ lãnh đạo nhà trường xử lý.
Nhưng bài giảng sau đó vẫn bị gián đoạn bởi sự cố vừa rồi, thầy giáo có chút lơ đãng, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại trên bàn.
Địch Lệ Bái Nhĩ và ba người khác đang chờ, chờ đám cháy xảy ra.
Khoảng 20 phút sau, tức là chưa đến 8:40 tối, trong lớp bắt đầu có mùi cháy khét, nhiệt độ trong phòng cũng bắt đầu tăng lên.
“Có khói!”
Một học sinh chỉ vào khe cửa, lúc này người trong phòng đã bắt đầu ho và chảy nước mắt không kiểm soát.
Thầy giáo trên bục giảng bước nhanh đến cửa, vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì hét lên đau đớn, da lòng bàn tay đã bị tay nắm cửa nóng như bàn ủi làm bỏng.
“Cháy rồi!”
Mồ hôi trên người thầy giáo rơi xuống, “Nước, ai có nước thì đổ lên áo, che mũi miệng.”
Sợ đi vệ sinh, những học sinh giỏi này rất ít khi uống nước trong giờ học, làm gì có nước để làm ướt áo.
Khói đen trong phòng ngày càng nhiều, giáo viên nhanh chóng đi đến cửa sổ, mở cửa sổ và cửa ra vào, một chút không khí trong lành tràn vào, nhưng đồng thời, do đối lưu, khói đen từ khe cửa càng nhiều và nhanh hơn, thậm chí có cả ngọn lửa bùng vào.
“Đến gần cửa sổ hết đi!”
Thầy giáo không biết nhiều về kỹ năng thoát hiểm, nhưng rõ ràng, cửa ra vào đã bị lửa chặn, lối thoát duy nhất là cửa sổ.
Nhưng nhảy từ tầng 4, tỷ lệ sống sót cũng không cao, thầy nhìn xuống, ngay dưới cửa sổ phòng 408 là mái che bãi đỗ xe, nó đã bị hỏng và chưa được thay mới, chỉ có vài cây sắt trơ trọi đứng đó.
Nếu điểm rơi không tốt, những cây sắt này có thể xuyên qua cơ thể.
Học sinh sợ hãi, hoảng loạn, không kiểm soát được bắt đầu khóc lóc.
Thầy giáo bảo họ thò đầu ra ngoài cửa sổ, rồi nhanh chóng đi đến bục giảng, cầm điện thoại lên gọi cứu hộ, nhưng tín hiệu đã biến mất. Thầy không từ bỏ, khởi động lại điện thoại, vẫn không dò được tín hiệu.
“Nhảy xuống, nhảy xuống còn có thể sống!”
Thầy giáo lẩm bẩm, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hai cánh cửa, lửa sớm muộn sẽ cháy vào trong, nên không do dự nữa, kéo một cái bàn học, bảo học sinh đứng lên bàn nhảy xuống.
“Không, em sợ, thầy ơi em sợ.”
“Thầy ơi, em không muốn chết, thầy cứu em với!”
“Ai cứu em với!”
Tầng cao như vậy, ai dám nhảy xuống, nhìn giáo viên mắt đỏ ngầu, mũi phồng lên, như người điên bắt người, phản ứng đầu tiên của học sinh là tránh né.
“Nhảy đi! Nhảy xuống còn có thể sống!”
Thầy giáo hét lớn, giống như nổi điên, bắt lấy một nữ sinh nhỏ nhất trong đám, nâng cô bé lên, nhắm mắt lại, rơi nước mắt muốn đẩy cô ra ngoài cửa sổ; Nhưng khi còn cách cửa sổ nửa mét, cửa phòng đổ sập, lửa bùng vào lớp học như hai con rắn lửa.
Lửa thiêu đốt hết không khí trong phòng, dù không bị lửa l.i.ế.m ngay lập tức, nhiệt độ tăng đột ngột cũng thiêu đốt da họ.
Tiếng la hét, tiếng kêu cứu… từng bóng dáng cao thấp, mập ốm bị lửa nuốt chửng.
Bàn ghế xếp ngay ngắn bị họ va đập, đá đạp, một số học sinh lăn lộn trên đất, cố dập lửa trên người; Một số vô thức lao vào người bên cạnh, ôm nhau làm lửa cháy mạnh hơn… Cuối cùng, trong tư thế giãy giụa, bị thiêu thành những khối than.
Ảo cảnh dần tan biến, màu sắc trước mắt dần phai nhạt, căn phòng hiện ra hình dáng cháy đen ban đầu.
Địch Lệ Bái Nhĩ và mấy người nín thở, lúc này ngồi trước họ là hàng chục xác c.h.ế.t cháy đen.
Bóng dáng trên bục giảng trông đặc biệt to lớn và méo mó, bụng phình to, thân trên có bốn cánh tay.
Bốn người im lặng…
Khi lửa cháy vào, giáo viên quay lưng lại với lửa, ôm học sinh định ném xuống, bị thiêu thành một khối, không thể tách rời!
Nhưng bây giờ không phải lúc đa sầu đa cảm!
21:30
Còn một tiếng rưỡi nữa!
……
Cố Sở nhìn lên hàng trên cùng của những bình thủy tinh bị che bởi vải đen, cơ thể từ từ lùi lại.
Theo động tác của cô, tất cả các bình trong tủ bắt đầu rung lên, một số vật dụng trong phòng thí nghiệm cũng bắt đầu trôi nổi vô cớ.
“Hi hi, hi hi.”
“Ô——ô——”
Tiếng cười của trẻ con vang vọng trong phòng, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng kêu như mèo kêu đêm khuya, lại như tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Cố Sở nhìn lên hàng trên cùng của tủ, theo sự rung động của các bình chứa mẫu vật, tấm vải đen che một số mẫu vật cũng rơi xuống.
Cô nhìn thấy mẫu vật ở góc trên cùng.
Trong chất lỏng màu vàng nhạt là một khối thịt cuộn tròn, thoạt nhìn giống như cá ngựa, chỉ là có thêm một dải dài. Ánh mắt Cố Sở trở nên lạnh lùng, cô nhận ra ngay thứ trong bình thủy tinh.
Đó là một phôi thai người khoảng 4, 5 tháng tuổi, đã gần như hoàn chỉnh.
Cố Sở bật đèn pin, bước lên vài bước, muốn nhìn rõ hơn, ngón tay, tai... cho dù bị sưng phồng, vẫn có thể nhìn thấy những đặc điểm cơ thể này.
Chiếc tủ càng lúc càng rung chuyển dữ dội, không đợi Cố Sở kịp phản ứng, bình đựng phôi thai kia rơi xuống đất, mảnh thủy tinh vụn văng khắp nơi, phôi thai cuộn tròn cùng với một phần cuống rốn ngã ở giữa một bãi chất lỏng.
Cố Sở cởi áo khoác, muốn bọc phôi thai đó lại, nhưng ngay khi cô vừa hạ thấp cơ thể, phôi thai đã phát triển đã mở mắt, không có đồng tử, chỉ có hốc mắt trống trải, các vật trong phòng tạm thời đứng yên lại một lúc, sau đó lại chìm vào nhịp điệu điên cuồng hơn. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Cố Sở nín thở, giây tiếp theo, cuống rốn kia dài ra, giống như một cây roi linh hoạt quấn lấy cơ thể cô, gần như quấn thành người nhộng, chỉ để lộ ra một phần bụng.
Dây rốn nhầy nhụa, mang theo một mùi hôi thối.
“Xoẹt xoẹt, xoẹt xoẹt......”
Khối thịt hư thối phồng lên ma sát với bề mặt xi măng thô ráp, tứ chi Quỷ Anh (quỷ sơ sinh) chạm đất, chậm rãi bò tới bụng Cố Sở.
Các ngón tay nhanh chóng dài ra như những vuốt gà, đè lên bụng Cố Sở, có thể thấy được sự hưng phấn trên gương mặt vặn vẹo.
Nó định m.ổ b.ụ.n.g cô rồi chui vào trong.
Nước dãi của Quỷ Anh điên cuồng chảy xuống, nó cười toe toét, móng tay nhanh chóng duỗi ra, cắm mạnh vào bụng Cố Sở.
“Phanh ——”
Móng tay bị gãy, văng ra xa.
Quỷ Anh không cười nổi nữa.
_________
Amireux: Đọc đến đây chắc ai cũng hiểu rõ bối cảnh của câu chuyện lần này rồi nhỉ. Sắp tới mình có việc bận, nên có thể ra chương chậm hơn, nhưng vẫn đảm bảo có chương mới mỗi ngày. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện nhé. ^^