[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 35: Trốn Tìm Ở Công Trường Chết Chóc (2)
Cập nhật lúc: 2024-07-25 10:21:45
Lượt xem: 218
Trên con phố này có một quán ăn đêm, nguyên liệu khá tươi, giá cả cũng hợp lý, dù Cố Sở nói cô mời, Vạn Tam cũng không định chặt c.h.é.m cô.
“30 xiên thịt cừu, 10 xiên rau hẹ nướng, 1 phần nấm kim châm nướng giấy bạc. Hôm nay dạ dày cừu có tươi không? Tươi thì lấy hai xiên…”
Khi Vạn Tam gọi món, Cố Sở lấy từ túi ra vài tấm ảnh.
“Những thứ trong ảnh này anh đã thấy bao giờ chưa?”
“Được rồi, được rồi, trước tiên gọi những món này.”
Vạn Tam vẫy tay với nhân viên phục vụ, trước đây gã cũng đã ăn vài bữa đêm với Cố Sở và đồng đội, biết khẩu vị của họ, dù sao mọi người đều đã trưởng thành, muốn ăn thêm gì thì lát nữa gọi thêm.
Nói xong, gã nhận lấy mấy tấm ảnh Cố Sở đưa, vừa nhìn đã sững sờ.
“Chưa thấy bao giờ, hình dáng kỳ lạ, nhưng cũng đẹp đấy.”
Mẹ kiếp, đây chính là lô hàng mà gã đã bán ra, nhưng trước mặt Cố Sở, sao có thể thừa nhận dược.
“Thật sự chưa thấy bao giờ?”
Cố Sở nhìn đôi mắt đảo qua đảo lại là biết ngay đối phương đang nói dối. Những thứ này, Vạn Tam chắc chắn đã thấy, hơn nữa rất có khả năng còn liên quan đến gã.
“Vạn Tam, tôi không muốn anh sai lầm thêm nữa. Lần này tôi đến tìm anh với tư cách là bạn, lần sau đến tìm anh, chưa chắc đã là thân phận này.”
Cố Sở thu lại vẻ mặt thân thiện, biểu cảm nghiêm nghị không nói nên lời, ít nhất Vạn Tam đã bị dọa.
“Đừng mà đội phó Cố, người như tôi sao xứng làm bạn của cô.”
Vạn Tam trong lòng vẫn thấy vui, nhưng ngoài mặt lại khổ sở, “Tôi thật sự chưa thấy những thứ này.”
Cố Sở không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào gã ta, mắt không chớp.
Ban đầu, Vạn Tam còn chịu được, nhưng dần dần, mắt cay xè, lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Không biết Cố Sở lấy đâu ra khí thế như vậy, Vạn Tam dù sao cũng là người lăn lộn giang hồ, tuổi không còn trẻ mà lại bị một cô gái nhỏ dọa sợ. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
“Được rồi, coi như hôm nay tôi đến đây vô ích.”
Chờ đến khi Vạn Tam không chịu nổi nữa, nhìn trái nhìn phải không dám nhìn thẳng vào mắt cô, Cố Sở đột nhiên đứng dậy, quay đầu bước đi.
“Sếp!”
Hoa Anh cũng đứng dậy theo, trong lòng thắc mắc, sao lại đi rồi.
Một bước, hai bước, không đợi Cố Sở bước đến bước thứ ba.
“Đợi đã, đợi đã, tôi hình như có ấn tượng, đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi.”
Vạn Tam cuối cùng vẫn lo sợ, gã nghi ngờ Cố Sở có thể đã tìm được bằng chứng, đối phương coi đã mình là bạn, nên cho anh ta cơ hội lập công chuộc tội. Nếu cứ cứng đầu không nhận, có thể sẽ làm Cố Sở giận.
Nghe gã nói vậy, Cố Sở quay đầu lại, nhìn chằm chằm Vạn Tam, rồi ngồi xuống vị trí cũ.
Toàn bộ quá trình không quá mười giây, Hoa Anh nhớ lại cảm xúc, hành động và ngôn ngữ của Cố Sở vừa rồi, cũng như thái độ thay đổi của Vạn Tam trước và sau, không khỏi thầm khen một câu 666.
“Thứ này hình như là tôi vừa bán đi không lâu trước đây, này, tôi nói trước nhé, thứ này cũng là tôi thu lại từ tay người khác, người ta nói đây là bảo vật gia truyền của họ, không phải là đồ trộm cắp đâu.”
Vạn Tam tự thú, rõ ràng khi thu đồ gã đã nhìn ra, thứ này không phải là bảo vật gia truyền gì, mà là hàng mới vừa đào từ dưới đất lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-35-tron-tim-o-cong-truong-chet-choc-2.html.]
Cố Sở cũng không vạch trần anh ta, để anh ta tiếp tục nói.
“Người bán đó tôi cũng lần đầu tiếp xúc, là khách quen giới thiệu đến, đối phương một hơi muốn bán mười món đồ, khách quen không ăn nổi, nên giới thiệu cho tôi, tôi thu hai món rẻ nhất trong đó.”
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Vạn Tam chỉ vào hai món đồ cổ trong ảnh nói.
“Thứ này hình dáng mới lạ, cũng có không ít người muốn mua, tôi bỏ ra 18 vạn thu về, cuối cùng bán được 25 vạn, cũng không tính là bất chính chứ.”
Vạn Tam nói dối một chút, thực ra hai món đồ đó thu về với giá 8 vạn.
“Anh có liên lạc của người bán không?”
Cố Sở hỏi tiếp.
Vạn Tam lắc đầu, “Đối phương khá cẩn thận, lúc bán đồ thì đeo khẩu trang với mũ, tôi cũng không nhìn rõ mặt người này, nhưng tôi đoán được anh ta là người ở đâu.”
“Người đó giả vờ nói giọng Quảng Bắc, nhưng Vạn Ta tôi là ai chứ, lăn lộn ở con phố này mấy chục năm; Khách từ đông tây nam bắc tôi đều tiếp xúc qua, chỉ cần nghe giọng là tôi biết ngay anh ta là người vùng nào, rõ ràng là người vùng Điền Trung, Tứ Xuyên.”
Vạn Tam mặt lộ vẻ đắc ý.
Tứ Xuyên, Điền Trung…
Địa danh quen thuộc này, ánh mắt Cố Sở trở nên sâu thẳm, biểu cảm cũng trở nên lạnh nhạt.
Không hỏi thêm được gì nữa, sau khi ăn xong bữa khuya, Cố Sở lại bảo Vạn Tam ngày mai đến đội cảnh sát một chuyến, tìm họa sĩ phục dựng lại khuôn mặt bị che khuất trong trí nhớ của Vạn Tam.
Sau đó ba người chia tay.
Về đến nhà, lên đến tầng 4, Cố Sở cảm thấy cơ thể đang nóng lên, đây là dấu hiệu của nhiệm vụ mới từ 《 Mười vạn 》, cô tăng tốc chạy về nhà.
Quá nhanh, từ lần nhiệm vụ trước, chỉ mới bốn ngày trôi qua.
Lần nhiệm vụ trước, cô cũng từng hỏi thăm các độc giả khác, Sử Nhân nói không sai, mỗi lần nhiệm vụ cách nhau khá lâu, thường thì ngắn là một hai tháng, dài là nửa năm.
Nhưng mấy lần nhiệm vụ của Cố Sở, thời gian cách nhau rất gần.
[Hắn đang chờ ngươi, chờ rất lâu rồi, đừng để hắn tìm thấy ngươi! Ngàn vạn lần đừng hắn tìm thấy ngươi!]
Dấu chấm than đỏ như máu, dường như mang theo điềm báo không lành.
……
“Đội phó Cố! Đội phó Cố!”
Cố Sở bị người đẩy tỉnh, vừa mở mắt, là khuôn mặt bỉ ổi của Vạn Tam.
“Có chuyện lớn rồi, chúng ta bị bắt cóc rồi.”
Vạn Tam hạ giọng, căng thẳng nhìn xung quanh những tòa nhà hoang tàn đổ nát, thấy Cố Sở tỉnh lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bắt cóc?
Cố Sở tỉnh táo lại, nhận ra mình đã vào trong câu chuyện.
Nhưng việc Vạn Tam xuất hiện trước mặt cô là chuyện gì đây?