[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 31: Trốn Thoát Khỏi Bệnh Viện Tây Giao (14)
Cập nhật lúc: 2024-07-24 16:41:18
Lượt xem: 249
Tầng hầm thứ 2 thực sự tồn tại một “địa ngục”.
Nơi đó là một phòng thí nghiệm bị bỏ hoang, hầu hết tài liệu đã bị dọn sạch, chỉ còn lại vài tờ giấy lẻ tẻ, trên đó ghi tên một số người, có in ảnh và ghi chú tiến trình của một số thí nghiệm.
Một trong những cái tên đó rất quen thuộc với Cố Sở, Dư Tiểu Quần, trước đây cô từng thấy chữ “Tiểu Quần” mờ mờ trên chiếc vòng nhận dạng cũ, vòng tay đó thuộc về một đứa trẻ ma.
Điều này có nghĩa là, đám tiểu quỷ xuất hiện vào lúc hai giờ sáng đều là đối tượng của thí nghiệm.
Qua những ghi chép lẻ tẻ trên giấy, những suy nghĩ trước đây không được rõ ràng bỗng trở nên thông suốt.
Đây là một sản phẩm tương tự như thí nghiệm “nói lắp” khét tiếng ở nước ngoài. Trong thí nghiệm “nói lắp”, họ chia 22 đứa bé mồ côi thành hai nhóm, một nhóm được giáo dục ngôn ngữ đúng cách và được khuyến khích, khen ngợi khi nói trôi chảy. Trong khi nhóm kia bị giáo dục phê phán, phủ nhận ngôn ngữ của chúng và sửa phát âm một cách sai lầm.
Nhiều đứa trẻ vốn có khả năng ngôn ngữ bình thường sau khi tham gia thí nghiệm “nói lắp” này đã gặp phải vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Nhiều người trong số chúng thậm chí suốt đời không thể thoát khỏi sự ám ảnh của “nói lắp” do hậu quả của thí nghiệm. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Quá trình thí nghiệm được ghi lại trong những tài liệu giấy còn sót lại ở tầng hầm thứ 2 rất giống với thí nghiệm “nói lắp” này. Đây đều là những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi từ khi sinh ra, trong quá trình lớn lên ở trại trẻ mồ côi hợp tác với bệnh viện Tây Giao, chúng luôn bị nhồi nhét những phương pháp giáo dục sai lầm và bị phủ nhận.
Dưới tình huống như vậy, tụi nhỏ lớn lên đều có những khiếm khuyết lớn về giao tiếp và tư duy. Trong mắt những người không biết, điều này chính là bằng chứng cho thấy những đứa trẻ này bị khiếm khuyết bẩm sinh.
Hầu hết chúng đều bị gán cho các bệnh như “thiểu năng bẩm sinh”, “tự kỷ”, trại trẻ mồ côi đã nhận nuôi một số lượng lớn trẻ em khuyết tật, thu hút được nhiều khoản quyên góp từ thiện từ các tầng lớp xã hội; Đồng thời, chúng cũng là nguồn m.á.u và cơ quan sống di động.
Rốt cuộc, những đứa trẻ có khiếm khuyết lớn về sinh lý hoặc tâm lý có khả năng gặp “tai nạn” cao hơn so với những đứa trẻ bình thường.
“Không có gì lạ.”
Nghe xong lời kể của Cố Sở, bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Triển Vân Vân lẩm bẩm, “Không có gì lạ khi đám nhỏ đó rõ ràng đã tám chín tuổi, nhưng thứ tự nói chuyện của chúng đều lộn xộn. Tôi còn tưởng rằng sau khi trở thành quỷ, chúng trở nên mất trí, hóa ra không phải vậy.”
Chúng chỉ nghĩ rằng, cách nói chuyện lộn xộn đó mới là đúng. Một cộng một tại sao không bằng hai, vì không ai nói cho chúng biết câu trả lời đúng. Trong giáo dục phủ nhận, một cộng một có thể bằng năm, có thể bằng tám, chỉ không thể bằng hai.
“Nhiều đứa trẻ như vậy, nhiều đứa trẻ như vậy…”
Phương Triển Kiệt nắm chặt nắm đấm, đ.ấ.m mạnh vào tường vài cái, như thể nắm đ.ấ.m đập vào những kẻ ác nhân đó. Anh ta muốn ngay lập tức xuất hiện trước mặt đám đó, đánh đập tất cả những kẻ điên rồ đấy. Sau đó kéo đến trước mặt tụi nhỏ, để chúng ăn từng miếng da thịt, hút hết m.á.u và tủy xương của lũ khốn ấy.
“Tầng 1 của bệnh viện có một tấm áp phích. Trên đó ghi ngày 1 tháng 6, một số lãnh đạo và bảo mẫu của trại trẻ mồ côi sẽ đến bệnh viện tham quan và đón lứa trẻ mới.”
Dù lúc đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua, cũng đủ để Cố Sở nhớ rõ nội dung trên áp phích.
“Tôi nghĩ, tụi nhỏ chắc hẳn rất nhớ những vị giáo viên đó rồi…”
Cố Sở nghĩ, tối mai, họ chắc chắn sẽ có hai giờ chơi vui vẻ với chúng. Những lời này, không cần nói rõ, mọi người đều hiểu, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Ba nhiệm vụ, cuối cùng cũng hoàn thành được một cái.
“Thang máy lúc hai giờ sáng là con đường dẫn đến địa ngục.”
“Những đứa trẻ nói sai phải chấp nhận cái ôm của thần chết.”
“Thần chết, địa ngục, ha ha, hóa ra thang máy mới là con đường sống của câu chuyện thứ hai.”
Sau khi bình tĩnh lại, Trịnh Ba cuối cùng cũng phân tích ra câu trả lời đúng trong gợi ý. Ông cẩn thận nhìn Cố Sở và Mao Thập Thất, ánh mắt mang theo vài phần tán thưởng và hổ thẹn.
Người bình thường không thể nghĩ đến điều này, vì từ khi họ bước vào câu chuyện này, những âm thanh xung quanh đều đang đánh lạc hướng họ, khiến họ nghĩ rằng trong thang máy tồn tại sát khí.
Tất nhiên, thang máy hoàn toàn không an toàn, điều này Cố Sở và Mao Thập Thất tuy không nói rõ, nhưng từ trang phục có phần lộn xộn của họ có thể nhận ra. Nhưng đã tham gia vào trò chơi này, làm gì có nơi nào là an toàn?
Trong điều kiện bình thường, thang máy chỉ có thể đến tầng -1. Bệnh viện đã cài đặt chức năng thang máy để nó không thể đến tầng hầm thứ 2 bị bỏ hoang, đó cũng là lý do hầu hết nhân viên y tế trong bệnh viện không biết về sự tồn tại của tầng -2.
Chỉ vào một thời điểm nào đó trong đêm, thứ đồ vật trong thang máy sẽ can thiệp vào thiết lập của thang máy, và chỉ khi đó mới có thể đến tầng -2.
“Ha—ha—ha—”
Bên kia, xác c.h.ế.t bị lãng quên nãy giờ, tay chân đều bị gãy liên tục há miệng thở, răng trên va vào răng dưới, phát ra tiếng kêu kèn kẹt.
“Đúng rồi, tại sao cô lại bảo chúng tôi không nhổ răng của họ?”
Trần Kiến Quân vẫn luôn không có nhiều sự hiện diện, chỉ vào những xác c.h.ế.t không xa, có phải cô cũng đã tìm ra manh mối của nhiệm vụ thứ ba không?
“Các chi bị đứt có được gắn lại không?”
Cố Sở không trả lời trực tiếp câu hỏi này mà đi về phía đám thi thể, nắm lấy hàm dưới của họ, quan sát kỹ từng chiếc răng.
“Cô đoán đúng rồi, trước khi chúng tôi đến nhà xác, những vết thương bị chặt đã liền lại.”
Trịnh Ba đi về phía Cố Sở, bắt chước cô, kiểm tra từng chiếc răng của xác sống, muốn biết Cố Sở đang nhìn gì.
Nhưng ngoài việc phát hiện ra mỗi bộ răng trông có vẻ kỳ quặc, dường như không có manh mối quan trọng nào.
“Tối qua, những đứa trẻ đã nhổ răng của những xác c.h.ế.t này. Vì không phân biệt được răng của ai, nên tôi đã kết hợp chúng thành hơn ba mươi bộ răng khác nhau, rồi nhét vào miệng từng xác chết.”
Trí nhớ của Cố Sở đủ để cô nhớ rõ xác c.h.ế.t nào được nhét răng nào, trí nhớ hình ảnh thậm chí có thể chính xác đến từng lỗ sâu nhỏ nhất trên mỗi chiếc răng.
“Có hai khả năng, một là sau một thời gian mọi thứ sẽ được đặt lại, những xác sống này sẽ trở lại hình dạng ban đầu. Khả năng khác là họ sẽ chấp nhận những chiếc răng tôi sắp xếp ngẫu nhiên, để những chiếc răng mới vốn không thuộc về mình, kết hợp lại với họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-31-tron-thoat-khoi-benh-vien-tay-giao-14.html.]
Tất nhiên, tất cả điều này vẫn dựa trên cơ sở các chi bị đứt được gắn lại.
Cố Sở không thể không cười khổ, chứng siêu nhớ đã từng khiến cô đau khổ, trong thế giới của《 Mười vạn 》lại trở thành vũ khí lớn nhất giúp cô giải mã câu đố, giành lấy sự sống. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Không thể không tự mỉa mai…
Cô lắc đầu, xua tan những suy nghĩ không vui vẻ gì này, sau khi bình tĩnh lại, cô mạnh mẽ nắm lấy hàm dưới của một xác chết, khiến nó không thể khép miệng lại.
“Hình dạng và màu sắc của hai chiếc răng này rõ ràng không thể xuất phát từ cùng một người, nhưng hôm qua tôi đã cố ý sắp xếp chúng thành một bộ, hiện tại chúng vẫn ở trong miệng của cái xác này.”
Cố Sở chỉ vào miệng không thể khép lại của xác chết, hai chiếc răng cửa rõ ràng nhất, một chiếc ngắn vàng khè và có lỗ sâu, một chiếc là răng thỏ trắng dài, sự đối lập rất rõ ràng.
Đồng tử của Trịnh Ba co lại, điều này có nghĩa là gì!
Những xác sống này có thể chấp nhận những thứ vốn không thuộc về cơ thể của họ!
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Có phải điều đó có nghĩa là, chỉ cần lấy bất kỳ cơ quan nào mà họ đã mất, đều có thể được chấp nhận?
Nhưng tìm đâu ra nhiều cơ quan như vậy? Không thể nào lấy từ bệnh nhân trong bệnh viện được chứ?
Trịnh Ba còn hơi do dự, nhưng ánh mắt của Trần Hữu Chí và Trần Kiến Quân lại lộ ra chút điên cuồng và tàn nhẫn. Trong trò chơi khốn nạn này, đạo đức và nhân nghĩa có là cái thá gì. Đừng nói là những nhân vật hư cấu trong câu chuyện, ngay cả những người chơi cùng là con người, họ cũng không ít lần c.h.é.m giết.
“Không cần phải phiền phức như vậy.”
Cái người vẫn luôn im lặng, chỉ dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn Cố Sở, Mao Thập Thất giơ tay, bước vào giữa đám đông.
“37 xác c.h.ế.t hôm qua, tổng cộng thiếu 19 quả tim, 21 quả thận, 6 miếng gan… Trừ một số cơ quan không thể cấy ghép cho người khác do bệnh lý, 37 xác c.h.ế.t này trao đổi lẫn nhau, vẫn thiếu 1 quả tim, thừa 1 cặp thận.”
Mao Thập Thất nghĩ có lẽ những xác c.h.ế.t này chỉ có chấp niệm với cơ quan bị mất.
Nếu đúng như vậy, hoàn toàn có thể lấy trái tim từ xác c.h.ế.t này và cấy ghép vào một xác c.h.ế.t khác bị mất trái tim. Sau đó, có thể tiếp tục cấy ghép các cơ quan khác từ xác c.h.ế.t đó vào xác c.h.ế.t bị mất các cơ quan tương ứng.
Từ khi Cố Sở tính toán các cơ quan bị mất, Mao Thập Thất đã có suy đoán này, chỉ là con số không khớp.
“Thi thể này mới xuất hiện hôm nay, nếu tôi đoán không sai, cô ấy đã bị lấy mất hai quả thận, còn trái tim thì vẫn còn nguyên.”
Mao Thập Thất chỉ vào một t.h.i t.h.ể nữ mới trong góc, đó chính là Vương Xuân Quyên, người đã c.h.ế.t vì tắc mạch ối vào ban ngày.
Cố Sở mím chặt môi bước tới t.h.i t.h.ể đó, đối phương mở mắt xanh trắng, cảm nhận được tiếng bước chân đến gần, con ngươi xoay tròn, miệng mở ra đóng lại.
Cô lấy ra một chiếc khăn tay sạch từ túi, đắp lên mặt Vương Xuân Quyên, sau đó dùng d.a.o phẫu thuật, cắt vết sẹo khâu ở n.g.ự.c cô ấy, đúng là tim vẫn còn, nhưng thiếu hai quả thận.
Con số hoàn toàn khớp.
Trịnh Ba cũng không nói gì, bước tới bàn thao tác cầm lấy một con d.a.o giải phẫu, bắt đầu hành động.
04:56
Chưa đến năm giờ, tất cả các cơ quan đã được trao đổi xong, những t.h.i t.h.ể vốn mở to mắt giận dữ lập tức nhắm lại.
[Nhiệm vụ 3 (bắt buộc): Giúp người mất tìm lại đồ, thưởng 10 phiếu sách]- Đã hoàn thành.
Mọi người đều nhận được thông báo nhiệm vụ ba đã hoàn thành, cộng thêm nhiệm vụ hai gần như chắc chắn có thể hoàn thành. Cho dù nhiệm vụ đầu tiên vẫn chưa có manh mối, tất cả đều không kìm được nụ cười vui mừng.
Nếu phát hiện ra bí mật của việc cấy ghép cơ quan, cộng thêm nhận ra sự trùng hợp về số lượng này, nhiệm vụ này sẽ được giải quyết dễ dàng.
Lúc này quay đầu nhìn gợi ý sẽ phát hiện ra câu trả lời đã được viết trong đó: Lấy một cục bùn, nặn một cái bạn, nặn một cái tôi, đập vỡ cả hai, trộn với nước, nặn lại một cái bạn, nặn lại một cái tôi.
“Chị có biết tại sao tôi chú ý đến chị ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”
Khi rời khỏi nhà xác, Mao Thập Thất cố ý đi chậm lại vài bước, chặn Cố Sở đang đi cuối cùng.
“Vì chị rất giống một người tôi quen.”
Ánh mắt của Mao Thập Thất như đang tìm kiếm bóng dáng của người khác qua mắt của Cố Sở.
“Thật tiếc, tôi đã lâu không gặp anh ấy, thực ra tôi đã không nhớ anh ấy trông như thế nào, cũng đã lâu không nghĩ về anh ấy, chỉ là bây giờ tôi lại nhìn thấy chị.”
Mao Thập Thất cười nhẹ nhàng, sau đó vẫy tay với Cố Sở.
“Cố Sở, tôi nhớ chị rồi! Chúng ta sẽ gặp lại nhau, chị đừng làm tôi thất vọng.”
Nói xong, cậu ta như một làn không khí, từ từ biến mất trước mắt. Đồng thời, mọi người đều nhận được thông báo từ《 Mười vạn 》
[Độc giả Mao Thập Thất, hoàn thành ba nhiệm vụ, trở về thế giới thực!]
Nhiệm vụ thứ hai còn có thể giải thích, có lẽ Mao Thập Thất là người đầu tiên phát hiện có thể chủ động mời đám tiểu quỷ chơi cùng trò chơi mà chúng thích, nhưng nhiệm vụ đầu tiên là gì?
Cậu ta đã sớm phát hiện ra manh mối của nhiệm vụ đầu tiên! Nhưng bây giờ Mao Thập Thất đã rời đi, họ không thể tìm thấy người để hỏi câu trả lời.
Lúc này Cố Sở càng quan tâm đến câu nói vừa rồi của Mao Thập Thất hơn.
Người rất giống, ai? Là Sở Tương Như sao?