[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 172: Truth or Dare (10)
Cập nhật lúc: 2024-08-23 11:09:25
Lượt xem: 150
Mặc dù trước đó đã có nhiều suy đoán, nhưng khi tất cả được chứng thực qua đoạn video, mọi suy luận trở nên rõ ràng. Trong đầu Cố Sở vẫn là một mảng sáng trắng, cảm giác như đang trôi nổi, không thực tế.
Người mà cô tìm kiếm bấy lâu nay, giờ đây đang ngồi bên cạnh cô.
Lần đầu tiên Trương Tử Hàm muốn hỏi cô về việc năm cô 16 tuổi suýt bị Mã Đại Quân xâm hại, nhưng vì một lực lượng bí ẩn can thiệp mà phải thay đổi câu hỏi, người đó chính là anh. Người đã sử dụng năng lực để làm mờ những lời lẽ bẩn thỉu của Mã Đại Quân trong video cũng là anh. Tối qua, trước khi cô đến phòng Giang Tín, người đã đánh đập Giang Tín một trận cũng vẫn là anh…
Bất kể trong lòng Cố Sở có bao nhiêu sóng gió, lúc này, trong mắt người ngoài, biểu cảm của cô vẫn bình tĩnh, như thể không quan tâm. Cảm xúc của cô bình thản đến mức không ai có thể ngờ rằng người ngồi bên cạnh cô chính là kẻ đã g.i.ế.c cha dượng của cô và suýt khiến cô bị oan trong trò chơi trước đó.
Cả hai đều biết, tình huống hiện tại không phải lúc để nhận thân.
Hơn nữa, sau niềm vui lớn, đầu óc Cố Sở lúc này trống rỗng. Người mà cô tìm kiếm bấy lâu nay đang ở ngay trước mắt, khiến cô đột nhiên cảm thấy muốn trốn tránh.
Giang Tín nhịn cơn đau từ “trứng” với “gà”, ánh mắt u ám lướt qua Cố Sở và Nam Mặt Nạ.
Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì?
Đây cũng là câu hỏi mà những người khác tò mò lúc này.
Từ khi câu chuyện bắt đầu, hầu như không thấy Cố Sở và chàng trai đeo mặt nạ có bất kỳ tương tác nào. Trong hiện thực, người này đã g.i.ế.c cha dượng của Cố Sở và cho rằng đó là người đáng c.h.ế.t nhất mà anh từng giết. Vậy giữa anh và cha dượng của Cố Sở rốt cuộc có ân oán gì?
Còn Cố Sở, cô có muốn g.i.ế.c người trước mắt để trả thù cho cha dượng không?
Có vẻ… cũng không phải…
Khi đoạn video này được phát lần đầu tiên hôm qua, nhiều người nhận thấy biểu cảm của Cố Sở rất lạnh lùng. Điều này cũng dễ hiểu, vì đó chỉ là cha dượng, không phải cha ruột. Có vẻ như Cố Sở không hề có chút tình cảm nào với người đàn ông đó, chứ đừng nói đến việc trả thù.
Lại đến lúc bỏ phiếu.
Tống Nhân Kiệt, Trương Tâm Ái và Khương Vũ nhìn tờ giấy trắng trước mặt, biểu cảm có chút do dự.
Suy nghĩ của đám người ngay lập tức quay trở lại trước khi trò chơi bắt đầu hôm nay, khi Cố Sở xuất hiện bên ngoài phòng của họ.
“Tôi muốn thử nghiệm kết quả phán định của trò chơi này. Trong vòng đầu tiên, bất kể câu trả lời trong lòng mọi người là gì, tôi hy vọng tất cả đều có thể bỏ phiếu là sự thật.”
Cố Sở nói rằng cô đã tìm thấy một số manh mối.
Mọi người đều nhận thấy rằng trong mỗi vòng chơi, kết quả nói dối của Trương Tử Hàm luôn có vấn đề, nhưng cậu ta không bị trừng phạt, có lẽ vì không vi phạm quy tắc trò chơi. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Hiện tại, manh mối mà Cố Sở tìm thấy dường như có thể giải thích lý do tại sao Trương Tử Hàm không đưa ra câu trả lời theo kết quả bỏ phiếu của họ nhưng vẫn được quy tắc chấp nhận.
Có nên hợp tác với Cố Sở thử nghiệm một lần không?
Thực ra, nói thật cũng không mất mát gì. Hiện tại, ngay cả khi trong quá trình bỏ phiếu đưa ra câu trả lời ngược lại với kết quả, cũng sẽ không bị trừng phạt.
Tống Nhân Kiệt và những người khác có chút do dự, nhưng cuối cùng, họ vẫn nghiêm túc viết câu trả lời của mình lên tờ giấy.
Cùng lúc đó, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống. Cố Sở cúi mắt, con ngươi đỏ bị lông mi dài rậm che khuất. Hai chiếc răng nanh dài ngoan ngoãn nằm trong miệng, chỉ có môi trên hơi nhô lên một chút.
Anh chàng đeo mặt nạ ngồi bên cạnh cảm nhận rõ ràng khí trường trong phòng đột ngột nghiêng về phía Cố Sở. Trong chớp mắt, cô trở thành nỗi kinh hoàng lớn nhất trong căn biệt thự này.
Nuôi tiểu quỷ? Không, tiểu quỷ không có oán khí lớn như vậy.
Nam Mặt Nạ thậm chí nghi ngờ Cố Sở không phải là người, mà là một đại ác quỷ nào đó, khí tức này có chút lạ lẫm.
Quỷ khí pha trộn với thi khí… cương thi!
Cô đã tự chuyển hóa mình thành cương thi!
Dưới lớp mặt nạ, sắc mặt của chàng trai cực kỳ khó coi, sự căm hận đối với một thứ nào đó đạt đến cực điểm.
Cố Sở trong hình dạng cương thi có thể nhìn thấy nhiều thứ mà mắt thường không thể thấy, ở một mức độ nào đó, khả năng đặc biệt này giống như nước mắt trâu*.
<*trong dân gian thường lưu truyền bôi nước mắt trâu lên mắt là có thể nhìn thấy ma quỷ, khai mở mắt âm dương>
Mọi người đều cúi đầu viết chữ.
Trương Tử Hàm, Tưởng Tinh Thần, Khương Vũ, Giang Tín, Tống Nhân Kiệt, Trương Tâm Ái, cô, và Nam Mặt Nạ không tham gia bỏ phiếu trong vòng này.
Tổng cộng có tám người, bảy phiếu hợp lệ.
Nhưng rõ ràng, trong phòng này không chỉ có tám người!
Cố Sở nhìn thấy, trên lưng Khương Vũ có một xác c.h.ế.t đen sì đang bám chặt. Người đang cúi đầu viết câu trả lời hoàn toàn không biết rằng trên lưng mình còn có một con quỷ dữ tỏa ra oán niệm sôi sục. Đầu của nó dán sát vào tai cô ấy, chỉ cần quay đầu lại là có thể đối diện với khuôn mặt kinh hoàng của con quỷ đó.
Con quỷ bám chặt vào người chơi tham gia trò chơi, dùng ngón tay gần như bị than hóa của mình, viết câu trả lời của nó lên cùng một tờ giấy - nói dối!
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Cố Sở, xác c.h.ế.t đen sì đó từ từ quay đầu lại, nhìn thẳng vào cô.
Dưới khuôn mặt cháy đen, đôi mắt trắng toát trông đặc biệt đáng sợ.
Một con!
Nếu suy đoán của Cố Sở là đúng, số lượng ác quỷ trong biệt thự này ban đầu nhiều hơn rất nhiều, nhưng đã bị họ tiêu diệt không ít trong quá trình điều tra.
Cái c.h.ế.t của Vương Hạo có thể đã mang lại sự giải thoát cho một ác quỷ.
Chúng giống như đang tìm kiếm người c.h.ế.t thay, hoặc nói cách khác, là thông qua việc g.i.ế.c người khác để đạt được sự giải thoát về tâm lý.
Sau đó, cô đã g.i.ế.c một ác quỷ biến thành hình dạng của Mã Đại Quân. Lúc đó, cô nghi ngờ rằng những con quỷ bị g.i.ế.c trong 《 Mười vạn 》 có thể xuất hiện lại. Bây giờ, nghi ngờ của cô đã được xác nhận: c.h.ế.t là chết, điều này cũng áp dụng cho quỷ. Vì vậy, con Mã Đại Quân mà cô nhìn thấy hôm qua thực ra chỉ là một ác quỷ khác biến hóa ra, nghĩ rằng cô vẫn sợ hãi những điều đó.
Ngoài ra, còn có hai vòng trò chơi của Giang Tín, không ngoài dự đoán, hắn đã g.i.ế.c hai ác quỷ biến thành mẹ hắn và một trong những nạn nhân của vụ án 708.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-172-truth-or-dare-10.html.]
Ngoài ra, còn có Tống Nhân Kiệt, cùng với người chọn mạo hiểm…
Họ đều còn sống, chứng tỏ lại có hai ác quỷ bị tiêu diệt, như vậy, số lượng ác quỷ được giải thoát hoặc bị tiêu diệt đã lên đến sáu.
Cố Sở nhìn về phía Trương Tử Hàm và Tưởng Tinh Thần. Trương Tử Hàm vẫn còn sống, nhưng Tưởng Tinh Thần đã tỏa ra mùi thối rữa nhạt, khiến người ta nghi ngờ cậu ta có còn sống không.
Tuy nhiên, Cố Sở không nghĩ Tưởng Tinh Thần giống như người c.h.ế.t sống lại, mà là Trương Tử Hàm trông không khác gì người bình thường.
Trong câu chuyện của cậu ta, đã từng có mười học sinh đến đây nghỉ mát và c.h.ế.t trong biệt thự này. Nhưng Cố Sở nghi ngờ rằng số người c.h.ế.t năm đó có thể không đến mười người. Một phần trong số những học sinh này đã trốn thoát, và số lượng học sinh sống sót này rất có thể là ba người.
Lần lượt là Lâm Ninh, Tưởng Tinh Thần và Trương Tử Hàm.
Ban đầu, họ tưởng rằng đã thoát khỏi tai họa, nhưng chẳng bao lâu sau, Trương Tử Hàm nhận ra cơ thể và tinh thần của họ gặp vấn đề nghiêm trọng.
Trương Tử Hàm nghi ngờ rằng những người bạn từng bị nhốt trong tầng hầm vẫn còn oán hận và muốn trả thù.
Cậu ta nghĩ ra một kế hoạch: tìm những người thế mạng bằng số người đã c.h.ế.t năm đó để xóa bỏ oán hận. Và thế là câu chuyện bắt đầu.
Lâm Ninh là người đầu tiên bị hy sinh, để mọi người tin rằng cái c.h.ế.t của cô là do nói dối và phá vỡ quy tắc trò chơi, khiến người khác nghĩ rằng cái c.h.ế.t của cô là đáng tội.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
Bảy oan hồn đã bị thiêu rụi, giờ chỉ còn lại một.
Cố Sở thu hồi ánh mắt, trở lại trạng thái con người, khiến nhiệt độ trong phòng lập tức trở nên dễ chịu hơn nhiều. Sự thay đổi này diễn ra trong chớp mắt, hầu như không ai nhận ra.
Trương Tử Hàm như thường lệ, thu thập tất cả phiếu bầu và lần lượt xem xét.
Đến khi xem xong tờ cuối cùng, biểu cảm của cậu ta trở nên vô cùng khó coi.
“Hòa phiếu.”
Trương Tử Hàm đưa ra một câu trả lời mà hầu hết mọi người không thể hiểu được.
“Sao có thể hòa phiếu được?”
Tống Nhân Kiệt cảm thấy trí thông minh của mình bị xúc phạm. Ngoài Lâm Ninh và Vương Hạo đã chết, họ còn lại tám người. Người bị phán xét không có quyền bỏ phiếu, nên số phiếu hợp lệ là bảy. Trong trường hợp không thể bỏ phiếu trắng, không thể nào có khả năng hòa phiếu. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Trong tình huống bình thường, suy luận của Tống Nhân Kiệt không sai, nhưng ai ngờ trong phòng còn có một con ma bỏ phiếu nữa.
Trương Tử Hàm, Tưởng Tinh Thần và con quỷ đó trong mỗi vòng bỏ phiếu đều không do dự viết xuống “nói dối”. Ngoài ra còn có Giang Tín đã hoàn toàn biến thái, bốn phiếu “nói dối” của họ vừa vặn đối đầu với bốn phiếu “sự thật” của Cố Sở.
“Kết quả tôi đưa ra phù hợp với quy tắc trò chơi.”
Trương Tử Hàm mặt mày tái mét, chậm rãi lướt qua Tống Nhân Kiệt và những người khác.
Trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp, dù sao cũng chỉ còn lại một, không, chỉ còn lại hai người nữa.
Khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Cố Sở, Tống Nhân Kiệt và những người khác không còn nghi ngờ đáp án của Trương Tử Hàm nữa. Thay vào đó, trong lòng họ dâng lên một cảm giác kích động. Liệu có phải Cố Sở thực sự đã tìm ra manh mối rồi không?
Trương Tử Hàm cúi đầu, trực tiếp tuyên bố tiếp tục trò chơi.
“Đợi đã, trước đó cậu đã nói, nếu nghi ngờ cậu gian lận, có thể yêu cầu xáo bài lại.”
Lúc này, Cố Sở lại đưa ra nghi vấn.
Trương Tử Hàm nhìn cô sâu sắc, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Vòng này, tôi muốn phát bài.”
Cố Sở trực tiếp đi đến sau lưng cậu ta, lấy bộ bài đã thu thập lại, sau đó dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể bắt kịp, xáo bài lại và đặt ở giữa để họ cắt bài.
Trương Tử Hàm e dè nhìn Cố Sở, dưới sự chỉ dẫn của cậu ta, Tưởng Tinh Thần cắt bài qua lại vài lần.
Tổng cộng chỉ có tám lá bài, và Cố Sở đã nhớ kỹ thứ tự của từng lá. Với bộ não như máy ảnh của cô, dù có cố ý nhớ hay không, chỉ cần biết thứ tự ban đầu, cô vẫn có thể xác định vị trí của từng lá bài, bất kể Tưởng Tinh Thần cắt bài thế nào.
Luật chơi không quy định rằng người phát bài phải phát lá bài đầu tiên cho mình.
Vì vậy, sau khi Tưởng Tinh Thần cắt bài xong, Cố Sở phát lá bài đầu tiên cho Trương Tâm Ái, sau đó lần lượt là Nam Mặt Nạ, cô, Giang Tín và cuối cùng là Tưởng Tinh Thần…
Lúc này, nếu theo thứ tự phát bài thông thường, lá bài của Cố Sở lẽ ra phải thuộc về Tưởng Tinh Thần.
Điều này khiến sắc mặt của cả cậu ta và Trương Tử Hàm đều thay đổi.
Sau khi phát bài xong, Cố Sở không thèm nhìn, trực tiếp đặt lá bài lên bàn.
“Lần này, tôi là quân vua.”
Sau đó, cô nhìn Trương Tử Hàm.
“Tôi chọn số 4.”
Ánh mắt bình tĩnh, dưới sự chú ý của Cố Sở, Trương Tử Hàm khó chịu lật lá bài của mình, cậu ta chính là số 4.
“Tôi chỉ có một câu hỏi, cậu là độc giả phải không?”
Cô không hỏi Trương Tử Hàm chọn Truth hay Dare.
Câu hỏi này vừa thốt ra, ngay cả sắc mặt của Giang Tín cũng thay đổi.
Trương Tử Hàm không phải là NPC sao, sao lại là độc giả được?