Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 130: Chung Cư Chết Chóc (15)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-10 12:16:16
Lượt xem: 196

Lúc này, Cố Sở ở góc giữa tầng 2 và tầng 3 cũng cảm nhận được sự đe dọa từ phía trên.

Dư Châu Châu và Lưu Lâm là người mới, vẫn chưa biết gì về điều này.

“Đi thôi!” 

Cố Sở quyết định ngay lập tức, không để ý đến đống xác vụn của Từ Siêu Quỳnh trên sàn, kéo Dư Châu Châu chạy lên tầng.

Dư Châu Châu chưa kịp phản ứng, thấy Cố Sở đột nhiên thay đổi sắc mặt kéo cô ấy chạy lên, tưởng rằng có thứ gì đó đáng sợ từ dưới lên.

Lưu Lâm cũng phản ứng nhanh, thấy Cố Sở kéo Dư Châu Châu chạy, không hỏi lý do, nhanh chóng theo sau.

Khi Cố Sở kéo Dư Châu Châu lên tầng 3, thứ đó vừa từ tầng 4 xuống, nửa thân hình to lớn và méo mó đã xuất hiện ở góc cầu thang giữa tầng 3 và tầng 4.

Đây là lần thứ hai Dư Châu Châu đối mặt với quái vật này, nhưng là lần đầu tiên cô nàng nhìn thấy nó rõ ràng, không phải là một bóng hình méo mó.

Đó là một sinh vật biến dạng, mang hình dáng giống con người. Trên cơ thể méo mó của nó, nhiều bộ phận cơ thể người được ghép lại từ những mảnh thiếu sót, tạo nên một hình hài kỳ quái. Với chiều cao khoảng 2.5m, nó làm chật kín cả lối đi lên.

Dư Châu Châu thấy nhiều con mắt gắn trên quái vật này, chớp chớp trên mí mắt đang co giật, những con mắt xám trắng đồng loạt nhìn về phía họ.

Bị nhiều con mắt nhìn chằm chằm, Dư Châu Châu lập tức mềm nhũn chân, không thể đi nổi. Cố Sở nhanh chóng kẹp eo cô ấy, kéo vào một phòng trên tầng 3, Lưu Lâm theo sát, cửa phòng được cô đóng chặt.

Căn phòng vừa bước vào đầy m.á.u b.ắ.n tung tóe, dính dính, như vẫn đang chảy, chất lỏng màu đỏ sẫm bốc mùi hôi thối, đầy muỗi và trứng ruồi đang bò trong máu.

Cả phòng tràn ngập mùi hôi thối.

Đây là cảnh mà Khương Chính và Trương Phong Niên đã từng thấy.

Lưu Lâm vào phòng, biểu cảm lập tức lạnh lùng, nhưng nhanh chóng che miệng cúi đầu. Chị ta giả vờ bị kinh tởm và sợ hãi để che giấu cảm xúc không phù hợp với tình huống hiện tại.

Khoảnh khắc cúi đầu xuống, Lưu Lâm nhìn chằm chằm vào chân Cố Sở.

Có phải đối phương cố ý không?

Nếu Cố Sở cảm nhận được nguy hiểm, chắc chắn sẽ biết nó đến từ đâu. Lúc này không kéo bọn họ chạy trốn dưới lầu mà lại lên thẳng tầng 3 đối diện với quái vật.

Chẳng lẽ đối phương biết cái gì đó?

Lưu Lâm dùng hai tay che miệng đang dần dần mím thành một đường thẳng.

Dư Châu Châu bị Cố Sở thả xuống, cô vốn đã bị kinh hách, lại nhìn thấy căn phòng có thể nói là hiện trường vụ án hành hạ đến c.h.ế.t này, nhịn không được nôn khan vài tiếng. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Những bức tường đầy m.á.u dính và một tổ bọ hung màu trắng sinh sôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đây là lần đầu tiên Cố Sở bước vào căn phòng này. Cô nhìn chiếc giường đôi rộng lớn chiếm gần hết không gian phòng ngủ. Căn phòng không lớn, và thường thì ít ai đặt một chiếc giường lớn như vậy trong một không gian nhỏ như thế này.

Có người sẽ cảm thấy, nếu trong câu chuyện miêu tả người bị nghi ngờ là nạn nhân thứ hai trong vụ án “Đồ Tể Đêm Mưa” là gái điếm, thì trong phòng có giường đôi là hết sức bình thường. Tuy nhiên, Cố Sở lại nghĩ, căn phòng này chưa chắc là nơi cô ta tiếp khách.

Bỏ qua đống m.á.u và trứng bọ kia đi, đây là một căn phòng bố trí đơn giản nhưng ấm cúng.

Tầm mắt Cố Sở dừng lại trên giường đôi trong chốc lát, sau đó lại xẹt qua bàn trang điểm và tủ quần áo lớn.

Chiếc gương trên bàn trang điểm cũng vấy đầy máu, xuyên qua khe hở, Cố Sở có thể nhìn thấy biểu cảm của Lưu Lâm cùng Dư Châu Châu đứng ở phía sau.

Sau đó, cô đi tới bên cạnh tủ quần áo, mở tủ ra, nhìn thấy quần áo bày biện bên trong.

Một số ít quần áo cực kỳ bảo thủ, mang chút cảm giác niên đại; còn phần còn lại đều kiểu quyến rũ, tương phản rõ ràng với những đồ kia.

Ngoài ra, còn có một ít đồ dùng tình thú.

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

Cố Sở giống như đã xem nhẹ nguy hiểm ở cửa, thậm chí còn có tâm trạng lôi khăn giấy từ trong túi áo ra bọc tay, sau đó cầm từng món đồ tình thú lên cẩn thận quan sát.

Dư Châu Châu nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Cố Sở, nhìn thấy những thứ nóng bỏng lớn mật kia, ngay cả sợ hãi cũng không để ý tới, đỏ bừng mặt, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Những thứ đồ này…. có thể giúp bọn họ sống sót qua 72 giờ sao….

Hành vi vừa rồi Cố Sở kẹp lấy cô ấy chạy trốn, khiến Dư Châu Châu hoàn toàn hóa thân thành bé fan nhỏ của Cố Sở. Dù Cố Sở làm gì đi nữa, cô nàng đều cảm thấy chắc chắn là có mục đích sâu xa nào đó.

Cô quan sát những đồ dùng tình thú này, không phải bởi vì cô thích, mà là bởi vì những thứ này có lẽ cũng truyền lại manh mối rất quan trọng, không sai, chính là như vậy!

Sự thật cũng đúng như thế.

Lúc trước, khi Trương Phong Niên và Khương đang kiểm tra tủ quần áo, nhìn thấy hai loại quần áo phong cách hoàn toàn bất đồng, theo bản năng liền nghĩ tới thân phận thật sự của người phụ nữ ở tầng 3 từng nhắc tới trong câu chuyện.

Vì thế bọn họ cho rằng những đồ dùng tình thú này chính là công cụ tiếp khách của cô ta.

Bởi vì khinh thường cùng kỳ thị, bọn họ cũng không có xem xét kỹ hơn những đạo cụ này.

Khi Cố Sở quan sát cách bố trí của căn phòng lại có suy đoán khác, cô cảm thấy căn phòng này có thể là tổ ấm tình yêu của người phụ nữ và người yêu của đối phương. Mặc dù thân phận thực sự của cô ta là gái điếm, nhưng cũng không có nghĩa là sẵn sàng bộc lộ mặt khó chịu đó trước mặt người mình yêu.

Những đạo cụ này có thể không phải là công cụ để phụ nữ kiếm sống mà là niềm vui nho nhỏ giữa những người yêu nhau.

Dây thừng đỏ để trói, còng tay, roi da nhỏ... đây đều là những đạo cụ tương đối phổ biến, cho đến khi Cố Sở bắt gặp một thứ có hình dáng rất kỳ lạ.  <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - chỉ đăng tải tại MonkeyD>

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-130-chung-cu-chet-choc-15.html.]

Đây là một xx hai đầu, nói chung, đồ vật tình thú như vậy thường xuất hiện ở một cặp đôi đồng tính nữ.

Một ý nghĩ thoáng qua giống như một cơn gió nhẹ thổi tan sương mù dày đặc che khuất mặt trời.

Tình lang, tình lang, chỉ đại diện cho thân phận bạn đời của phụ nữ, ai quy định bạn đời của phụ nữ chỉ có thể là đàn ông?

Cố Sở buông đồ đang cầm xuống, xoay người nhìn thẳng về phía sau. 

“Vương Đình?”

Cô gọi tên một người khác với Lưu Lâm.

Lưu Lâm ngẩng đầu, ánh mắt không hề d.a.o động.

"Cô đang gọi tôi à?" 

Chị ta bối rối chỉ vào mình. 

"Tôi tên là Lưu Lâm, hai cái tên này có sự khác biệt khá lớn, sao cô có thể gọi nhầm được?"

Lưu Lâm cười gượng gạo, biểu cảm vô cùng lúng túng.

Cố Sở cũng không ngờ rằng chị ta sẽ thừa nhận thân phận của mình ngay lập tức.

Khi Dư Châu Châu còn đang ngơ ngác, tiếng bước chân từ cửa vang lên.

“Đát—đát—đát—đát—đát—”

Tiếng bước chân từ xa đến gần, dường như đã đến cửa.

“Cạch”, tay nắm cửa bị xoay mở.

Lưu Lâm nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi. Bản năng mách bảo chị ta phải chạy trốn, nhưng khi nhìn khoảng cách đến cửa, Lưu Lâm nhận ra rằng nếu bây giờ chạy ra khỏi phòng, có lẽ sẽ đụng phải thứ đang tiến đến.

“Tôi không biết Vương Đình cô gọi là ai, nhưng thứ đó sắp vào rồi, cô thực sự không muốn tìm cách đối phó với nó sao? Đó là một thứ có thể ăn thịt người!”

Lưu Lâm nói nhanh và gấp gáp.

Nhưng Cố Sở vẫn không nhúc nhích. Khi tay nắm cửa hoàn toàn bị xoay mở và cửa từ từ mở ra, Lưu Lâm không thể không hành động. Chị ta nắm lấy cánh tay gần nhất của Dư Châu Châu và đẩy mạnh về phía cửa, dường như muốn dùng mạng sống của Dư Châu Châu để tranh thủ cơ hội sống sót cho mình.

Đáng tiếc, chị ta kéo mạnh nhưng không thể kéo được Dư Châu Châu. Trước khi Lưu Lâm hành động, Cố Sở đã dự đoán được động tác của đối phương và kéo Dư Châu Châu về phía mình. Sức mạnh của Lưu Lâm hoàn toàn không thể so với Cố Sở.

Điều này khiến khi cửa mở ra, Lưu Lâm hoàn toàn lộ diện trước nữ quỷ không mặt.

Đúng vậy, xuất hiện là quỷ không mặt, chứ không phải quái vật dị hình ban đầu đuổi theo họ.

Cố Sở thầm gật đầu.

Quả nhiên là như vậy.

Lưu Lâm gần như phát điên, muốn chạy trốn, nhưng Cố Sở nhanh hơn một bước. Cô kẹp Dư Châu Châu dưới nách, tay còn lại nắm lấy Lưu Lâm và ném chị ta về phía nữ quỷ. 

Sức mạnh của Cố Sở quá lớn, khiến cả Lưu Lâm và nữ quỷ lùi lại vài bước, ngã ra khỏi cửa và đập vào bức tường phía bên kia hành lang.

Nhân lúc lối vào không bị che chắn, Cố Sở nhanh chóng chạy ra ngoài. Khi đi qua nữ quỷ, cô nắm lấy túi nhựa đen trong tay nó và biến mất chỉ trong vài giây. 

Nữ quỷ nhìn bàn tay trống rỗng, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, mái tóc đen dài phía sau như có linh hồn, bắt đầu dài ra nhanh chóng và xoắn lại như rắn.

Cho đến khi đôi mắt lồi của nó đối diện với khuôn mặt của Lưu Lâm.

Lưu Lâm không dám động đậy, chị ta chỉ đứng đó.

Một phút, hai phút…

Không biết đã nhìn bao lâu.

Nữ quỷ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ trước mắt, đôi mắt không có mí càng ngày càng lồi ra, gần như trồi khỏi hốc mắt. Dây thần kinh phía sau mắt nối liền mắt và não, giữ cho hai con mắt không rơi ra ngoài.

Lưu Lâm thậm chí cảm thấy đôi mắt lồi đã chạm vào da mình, mùi m.á.u tanh nồng nặc và khuôn mặt ghê tởm đó khiến cô buồn nôn.

“Hô —— hô —— hô hô hô hô hô hô……”

Nữ quỷ không biết bị cái gì kích thích, hàm răng trắng nhởn bắt đầu mở ra đóng lại, phát ra âm thanh kỳ lạ.

Khuôn mặt của nó càng vặn vẹo, mười ngón tay dài nhọn bắt đầu điên cuồng xé rách những mảnh da còn lại trên mặt.

Lưu Lâm nắm bắt cơ hội này, loạng choạng chạy trốn khỏi đối phương, và với tốc độ nhanh nhất, chạy lên lầu.

Tầng 5! Tầng 5!

Đó có lẽ là nơi an toàn.

_______

Xin phép nghỉ đăng truyện 2 ngày tới, tại mình đang bị phát sốt. Mong mọi người thông cảm. OTZ

Loading...