Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 127: Chung Cư Chết Chóc (12)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-09 23:20:58
Lượt xem: 154

Con người có một mức độ chịu đựng nhất định đối với đói và khát, nhưng mức độ này là có giới hạn. 

Gần 24 giờ không ăn uống, sức chịu đựng của mọi người đã đến giới hạn. Dạ dày không có gì để tiêu hóa, axit dạ dày và pepsin tự tiêu hóa, gây ra cảm giác bỏng rát và co thắt dạ dày. 

Khi không nhắc đến thì còn đỡ, nhưng vừa bị tiếng kêu của dạ dày nhắc nhở, cơn đói và khát vốn bị bỏ qua không thể nào bị lờ đi nữa. 

Dạ dày đau, cổ họng khô rát, dùng lưỡi khô l.i.ế.m môi, không có tác dụng làm ẩm, ngược lại chỉ cảm nhận được các nếp nhăn sâu và da môi nứt nẻ.

Dư Châu Châu có thói quen nhịn ăn nhẹ và khả năng chịu đói vượt trội hơn người bình thường. Tuy nhiên, cô ấy lại không thể chịu đựng được tình trạng thiếu nước kéo dài do lượng nước uống hàng ngày khá lớn. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Thêm vào đó, trạng thái căng thẳng và sợ hãi liên tục khiến cơ thể cô nàng mất nước và muối nhanh chóng. Trong tình huống này, nhu cầu về nước của cô ấy thực sự cao hơn rất nhiều so với bình thường.

Nhiều người thường không uống đủ nước hàng ngày và có thể nghĩ rằng việc không uống nước trong một ngày không phải là vấn đề lớn. Họ thường bỏ qua tầm quan trọng của nước đối với cơ thể. Mặc dù họ có thể uống rất ít nước, nhưng lượng nước từ thực phẩm như rau và thịt, cùng với các loại đồ uống khác, vẫn giúp họ đạt đủ lượng nước cần thiết.

Tuy nhiên, nếu không ăn uống bất kỳ chất lỏng nào, cơ thể sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Khi thiếu thức ăn nhưng có nước uống, con người có thể sống sót lâu hơn so với khi thiếu cả thức ăn và nước uống. Thời gian sống sót trong trường hợp sau ngắn hơn rất nhiều.

Đây mới chỉ là ngày đầu tiên, thậm chí chưa qua 24 giờ. Trong hơn hai ngày còn lại, cảm giác đói và khát sẽ tăng lên theo cấp số nhân, cùng với sự mệt mỏi và tiêu hao thể lực. Một số người có thể không cần đợi đến khi quái vật ra tay, mà sẽ c.h.ế.t vì đói khát.

Điều quan trọng nhất là môi trường không phù hợp. Trong một môi trường an toàn và thoải mái, vài ngày không uống nước cũng không phải là vấn đề lớn. Tuy nhiên, họ đang ở trong thế giới của mười vạn, nơi luôn tiềm ẩn nguy hiểm. Họ cần phải duy trì đủ thể lực và tinh thần để đối mặt với những nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

“Nếu không được thì uống nước tiểu đi, dù sao cũng là thứ trong cơ thể mình.”

Thành Khôn l.i.ế.m môi khô, nói một cách bình tĩnh, không biết người này có lai lịch như thế nào mà có thể đưa ra loại đề nghị này mà không thay đổi sắc mặt.

“Sao anh không nói đói rồi thì ăn phân đi?”

Khương Chính nói một cách không vui.

Vốn đã đói và buồn nôn vì cảnh tượng vừa chứng kiến, lời của Thành Khôn càng làm tăng thêm áp lực tâm lý. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng đề nghị của gã rất thực tế và hiệu quả. Trong tình trạng thiếu nước nghiêm trọng, nhiều người sẽ chọn cách thu thập nước tiểu để bổ sung nước và một lượng nhỏ muối cần thiết.

Nhưng lý trí là lý trí, trong thực tế, có mấy ai sẽ uống nước tiểu, ngay cả nước tiểu của mình cũng không thể, trước hết là không vượt qua được rào cản tâm lý đó.

“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm vậy.”

Khương Chính vốn định chế giễu đối phương, nhưng trông Thành Khôn cực kỳ nghiêm túc, lại còn tiện thể phổ cập kiến thức khoa học.

“Phân người có vi khuẩn đường ruột, ngoài ra còn có một chút hydro sulfide, chất gây mùi hôi. Đây cũng là nguồn gốc chính của mùi hôi của phân. Trong những vi khuẩn đường ruột này có vi khuẩn gây bệnh, phân vốn là cách cơ thể loại bỏ tạp chất và độc tố. Nếu cậu nhất định phải ăn lại những thứ này, không ai có thể đảm bảo cậu sẽ không bị nhiễm bệnh nặng do vi khuẩn gây bệnh tái nhập.”

Thành Khôn nói xong dừng lại một chút.

“Tất nhiên, nếu cậu nhất định phải ăn, cũng không ai ngăn cản. Trong phân thực sự có một phần lớn protein, muối vô cơ và nước, có thể thực sự làm no bụng. Thỉnh thoảng ăn một hai bữa, có thể giúp cậu sống sót qua 72 giờ. Khi rời khỏi 《 Mười vạn 》, các hiệu ứng tiêu cực trong câu chuyện sẽ tự nhiên biến mất.”

Chỉ cần thời điểm câu chuyện kết thúc mà vẫn còn một hơi thở, khi quay về hiện thực, vẫn có thể sống khỏe mạnh như thường, bệnh tật đều tan biến. Cố Sở đã từng trải qua điều này, khi cô tự rạch da mình thành từng mảnh, sau khi thoát khỏi câu chuyện đó, lại trở về với vẻ ngoài ban đầu.

Thành Khôn nói chuyện rất bình thản, nhưng người nghe đã buồn nôn đến mức muốn nôn ra.

“Phải ăn phân uống nước tiểu sao?”

Khương Chính phát điên lên nói, bên tai còn nghe thấy tiếng nhai thịt từ tầng dưới, càng khiến tinh thần sụp đổ.

“Ăn phân là do cậu nói.”

Ánh mắt của Thành Khôn đột nhiên trở nên hung dữ, kết hợp với cơ bắp và hình xăm trên người, trông rất đáng sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-127-chung-cu-chet-choc-12.html.]

“Không thì sao? Các người muốn ăn gì, uống gì để qua hai ngày sau?”

Ánh mắt của gã lướt qua từng người, dừng lại vài giây khi nhìn thấy Trương Phong Niên.

Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)

Ngoài phân và nước tiểu, trong tòa nhà này còn gì nữa?

Còn nữ quỷ dưới lầu đang tham lam cắn nuốt, m.á.u tươi vẫn đang chảy đầy đất…

Chỉ cần rời khỏi câu chuyện, khả năng ăn thịt người bị cảm nhiễm virus prion cũng chẳng còn là vấn đề. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>

Trong lòng họ không cần cảm thấy tội lỗi, vì Từ Siêu Quỳnh không phải do họ giết. Mọi người chỉ muốn sống sót, muốn hoàn thành thử thách 72 giờ này. Tất cả đều bị ép buộc, không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần rời khỏi câu chuyện này, ngoài những người ở đây, sẽ không ai biết họ từng ăn thịt người.

Nhưng những ác niệm bình thường chính là bởi vì “bất đắc dĩ” mà bị khơi dậy.

Nếu nữ quỷ ăn hết khối t.h.i t.h.ể của Từ Siêu Quỳnh rồi thì phải làm sao? Hiện tại bọn họ không ra tay g.i.ế.c người, nhưng trong lòng chắc gì không mong đợi con quái vật kai xuất hiện kết liễu thêm người nữa để làm thức ăn cho những người còn lại?

Giả dụ, họ không muốn ăn những người mà mình từng tiếp xúc, nói chuyện qua, không bỏ được rào cản kia, nhưng đợi đến khi họ phát hiện đống t.h.i t.h.ể trên tầng 5 thì sao?

Ăn loại thịt không rõ nguồn gốc có làm họ giảm bớt mặc cảm tội lỗi không?

… Nhìn vào ánh mắt ngày càng đề phòng của nhau, rõ ràng mọi người đều nghĩ đến cùng một điều.

Khi hộp Pandora mở ra, ác quỷ sẽ không còn bị kiểm soát. Một khi điểm mấu chốt bị phá vỡ, giới hạn của từng người sẽ lại càng thấp. càng ngày càng thấp…

Hiện tại, mỗi người trong số họ có thể khẳng định rằng mình sẽ không từ bỏ giới hạn. Nhưng sau 36 giờ, 48 giờ, 60 giờ… khi ý chí trở nên yếu đuối vì đói khát, mong muốn sống sót ngày càng mạnh mẽ, họ sẽ làm những điều gì, không ai có thể biết trước.

Đừng bao giờ thử thách nhân tính!

[Bạn có thể chọn thiện lương, cũng có thể lựa chọn ác độc.]

Ngay từ đầu, nhiệm vụ đã cho thấy đây không chỉ là một trò chơi thoát hiểm đầy nguy hiểm. Kẻ thù của họ không chỉ là những con quỷ đáng sợ mà họ có thể nhìn thấy, mà còn là kẻ thù lớn nhất - chính bản thân họ.

Chọn con đường khác nhau sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau, nhưng gợi ý không đưa ra câu trả lời rõ ràng. Không ai có thể đoán được《 Mười vạn 》đang nghĩ gì. Đôi khi, họ thậm chí nghi ngờ liệu《 Mười vạn 》có phải là một thực thể hoàn chỉnh có trí tuệ, ẩn nấp ở đâu đó, và đang quan sát họ trong tình cảnh thảm hại này.

“Mọi người hãy nghĩ lại đi, trong 《 Mười vạn 》 không thể xuất hiện tình huống chắc chắn phải chết. Trong tòa chung cư này chắc chắn tồn tại một số thực phẩm và nước có thể ăn được.”

Khương Chính không quan tâm đến việc tranh cãi với Thành Khôn, nghiêm túc nói.

Luôn có một phần độc giả giữ vững giới hạn, Nếu không ăn thịt uống m.á.u người thì không thể sống sót qua 72 giờ, như vậy với những độc giả này, đây chính là tình huống bắt buộc phải chết. Nhưng những độc giả quen thuộc với trò chơi này đều biết, bất kỳ trò chơi nào cũng không thể là tình huống c.h.ế.t chắc.

《 Mười vạn 》 chắc chắn còn để lại một đường sống, chỉ là họ chưa tìm thấy mà thôi.

Khương Chính nghi ngờ rằng ở một góc nào đó trong căn hộ chưa được tìm kiếm, tồn tại một số vật tư như vậy, nhưng để cho những độc giả này cạnh tranh, số vật tư này rất có thể rất hạn chế.

Tất nhiên, hiện tại đây chỉ là suy đoán của anh ta. Khả năng cao bây giờ “đồ ăn” chỉ có một loại…. thịt người…

Khương Chính nuốt nước bọt một cách khó khăn, có lẽ vì trong đầu toàn nghĩ đến thức ăn, chỉ cảm thấy càng ngày càng đói, càng khát. Khi nuốt nước bọt thậm chí không tiết ra một giọt nước bọt nào, cổ họng khô khốc.

Những người có mặt cũng gần như ở trạng thái giống Khương Chính.

Tiếng động do nữ quỷ dưới lầu gây ra cuối cùng cũng dừng lại, mấy người trên tầng bốn dừng lại, lặng lẽ chú ý đến động tĩnh từ phía dưới.

Thứ đó đã lên lầu!

Khi cả đám đều đang căng thẳng, âm thanh bên dưới dừng lại ở tầng 3, nữ quỷ không đuổi theo họ lên tầng 4, mà trở về phòng của mình. Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Loading...