[Vô Hạn Lưu] Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao - Chương 123: Chung Cư Chết Chóc (8)
Cập nhật lúc: 2024-08-09 11:16:09
Lượt xem: 162
Rốt cuộc là thứ gì?
Thứ đó đã đến chưa?
Tại sao trong thùng vừa bị mình đá đổ lại có dấu tích của cơ thể người?
Chắc vì nín thở quá lâu, Dư Châu Châu cảm thấy thiếu oxy. Trong đầu cô chỉ còn lại những câu hỏi lặp đi lặp lại, nhưng cô nàng không thể suy nghĩ rõ ràng vì đầu óc mơ màng.
Hơn nữa, là một người bình thường không có năng lực đặc biệt, trong bóng tối, cô chỉ có thể dựa vào thính giác và khứu giác để cảm nhận mọi thứ. Không thể nhìn thấy gì, cô không thể xác định được nguồn gốc của nguy hiểm.
Nhưng con người là vậy, càng không biết về thứ gì, càng sợ hãi thứ đó.
Nếu không phải Cố Sở còn phân tâm chú ý đến người bên cạnh, kịp thời gỡ bàn tay đang bịt mũi và miệng của cô ấy ra, Dư Châu Châu có thể đã trở thành độc giả đầu tiên trong 《 Mười vạn 》 vì sợ gây chú ý đến quỷ mà nín thở đến chết.
Có lẽ do sau này chỉ còn não bộ điều khiển tay, cơ bắp tay cô đã cứng đờ, may mà Cố Sở đủ mạnh để gỡ ra.
Dựa trên kinh nghiệm của Cố Sở khi tham gia vào câu chuyện 《 Mười vạn 》 nhiều lần, quỷ không phải lúc nào cũng tìm người qua hơi thở. Chúng có quy tắc hành động riêng và quỷ trong các bối cảnh câu chuyện khác nhau cũng khác nhau. Dư Châu Châu dựa vào phim ảnh đời thực để phán đoán quỷ trong 《 Mười vạn 》 có thể không phù hợp.
Lúc này, dưới hành động của Cố Sở, Dư Châu Châu nhận ra mình vừa làm một việc ngớ ngẩn. Cô ấy cảm thấy may mắn vì môi trường ở đây đủ tối, nếu không Cố Sở chắc chắn sẽ thấy mặt cô nàng đỏ bừng đến mức có thể nướng trứng tại chỗ.
Thật mất mặt!
Cũng may, cô ấy không biết rằng Cố Sở đã nhìn thấy tất cả. Phản ứng của cô gái nhỏ không thể qua mắt được Cố Sở. Tuy nhiên, trong mắt Cố Sở, điều này không phải là điều đáng xấu hổ. Thực tế, lúc này, cô chỉ dành một phần trăm sự chú ý đến đối phương, còn lại chín mươi chín phần trăm đang tập trung chuẩn bị cho thứ gì đó đang ngày càng tiến gần hơn. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - vui lòng không re-up>
Nếu Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn về phía sau lúc này, sẽ thấy một đôi mắt đỏ rực trong bóng tối, đang nhìn chằm chằm vào cầu thang.
Càng lúc càng gần!
Ngay trên nền đất ở cửa cầu thang, cô thấy một cái bóng kéo dài!
Ánh sáng yếu ớt từ tầng 4 lan tỏa ra hành lang, cái bóng dần kéo dài và mờ đi. Điều này cho thấy nó đang ngày càng lên cao. Mắt thường không thể nhìn thấy cái bóng đó trên mặt đất, chỉ có đôi mắt của xác sống mới phân biệt được sự khác biệt màu sắc yếu ớt này.
To lớn, méo mó, không có hình dạng quy tắc!
Không giống bóng người!
Cả căn phòng ngập tràn mùi m.á.u tanh nồng nặc, kích thích bản năng cương thi của Cố Sở lên đến đỉnh điểm. Cô cảm nhận được một luồng oán niệm khổng lồ, dường như còn nghe thấy vô số tiếng gào thét thê lương. Luồng oán niệm này nồng nặc, hỗn loạn và không có trật tự. Trong thế giới trước, Cố Sở từng hóa giải nguy cơ bằng cách hút oán niệm, nhưng lần này, sự hỗn loạn của nó khiến trực giác của cô mách bảo rằng mình không thể siêu độ nó bằng cách đó.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần!
Cho đến giây trước, nó dừng lại ở cửa cầu thang, toàn bộ cơ bắp của Cố Sở căng cứng, chỉ chờ nó bước lên bậc cuối cùng.
So với Cố Sở, Dư Châu Châu không nhìn thấy cũng không nghe thấy, nỗi sợ hãi trong lòng càng tăng lên, những hình ảnh ma quái đáng sợ trong các bộ phim kinh dị từng xem lần lượt hiện lên trong đầu.
Cô ấy cảm nhận được cơ thể căng cứng của Cố Sở, hiện tại, phản ứng của Cố Sở đã trở thành cách để cô nàng đánh giá tình hình.
Thứ đó đã đến chưa?
Dư Châu Châu cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực, từng nhịp “thình thịch” như tiếng trống vang vọng. Cô ấy cảm thấy như trái tim mình sắp vỡ tung hoặc nhảy ra khỏi cổ họng. Sự tra tấn của cái c.h.ế.t chưa biết trước này thực sự là một nỗi khổ sở không thể tả.
Amireux - thơ thẩn giữa đời...
(vui lòng không reup)
5 phút… sợ hãi
10 phút… sợ hãi
15 phút… hơi sợ hãi
20 phút… sợ mệt
Dư Châu Châu thầm đếm từng giây trôi qua, không dám nghi ngờ phán đoán của Cố Sở. Cô ấy chỉ cảm thấy thứ đáng sợ kia thật kiên nhẫn, lâu như vậy mà vẫn chưa xuất hiện.
Sau hơn 10 phút, Dư Châu Châu đã dần thả lỏng, bắt đầu cử động tay chân. Đứng căng thẳng như vậy khiến chân tay đã mỏi và tê rần.
Tâm trạng của cô ấy cũng thay đổi từ sợ hãi ban đầu sang mong muốn nhanh chóng đối mặt với điều đáng sợ đó.
Sự kiên nhẫn của Cố Sở tốt hơn cô một chút. Trước đây, khi tham gia bắt buôn ma túy, cô từng phải ở trong ống thông gió suốt 17 tiếng mà không ăn uống. Thời gian chờ đợi này chỉ là một phần nhỏ so với những gì cô đã trải qua.
Cô chỉ đang suy nghĩ, tại sao thứ đó không lên?
Là vì có hạn chế gì, hay là vì… tầng này có thứ còn đáng sợ hơn…
Cố Sở lập tức cảnh giác, bắt đầu dùng ánh mắt quan sát trong căn phòng không có ánh sáng này, không có cảm giác kỳ lạ nào, là cô nghĩ nhiều hay là thứ đó vẫn chưa xuất hiện?
Lại qua hơn 20 phút, thứ đó dừng lại ở cửa cầu thang bắt đầu di chuyển, nhưng không phải bước lên bậc thang cuối cùng, mà là chậm rãi lùi lại, Cố Sở nhìn cái bóng ở lối vào ngày càng ngắn lại, cho đến khi biến mất.
An toàn rồi sao? Dư Châu Châu cảm nhận được cơ thể của Cố Sở đang dần thả lỏng.
Cô nàng cũng thả lỏng một chút, nhưng chưa kịp thở phào thì tiếng nổ bên tai lại khiến cô ấy sợ mất hồn.
“Đùng——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-muoi-van-cau-hoi-vi-sao/chuong-123-chung-cu-chet-choc-8.html.]
Một tiếng nặng nề của vật sắc nhọn c.h.é.m vào xương thịt, da thịt nứt ra kèm theo xương cũng bị c.h.é.m đứt.
“Đùng——đùng——đùng——”
Như thể đến bên quầy thịt ở chợ, người bán thịt cầm d.a.o chặt xương sắc bén, chặt từng miếng thịt lợn, cả da thịt lẫn xương.
Tiếng này phát ra từ trong căn phòng này, từ một vị trí nào đó bên cạnh họ.
Dư Châu Châu bị tiếng động đột ngột này làm cho ngơ ngác, còn chưa xong sao? Mới vừa yên tĩnh chưa đầy một giây lại xuất hiện thứ khác rồi. Cảm giác lửng lơ này thật là khổ sở.
Lần này, Cố Sở cũng không khá hơn đồng đội minh là bao.
Bởi vì cô không nhìn thấy gì, âm thanh như đến từ bốn phương tám hướng.
Không có hình ảnh, cũng không có bất kỳ khí tức oán hận tà ác nào, chỉ đơn thuần là tiếng chặt xương thịt.
Chẳng lẽ là tiếng vọng của một sự việc từng xảy ra trong căn phòng này?
Những mảnh t.h.i t.h.ể người trong cái thùng bị Dư Châu Châu đá lật, cùng với tiếng chặt thịt kỳ quái, nếu kết nối hai điều này lại, có thể suy đoán rằng từng có người trong căn phòng này đã chặt nát một hoặc nhiều cơ thể người. Tiếng chặt thịt này chính là âm thanh còn sót lại từ lúc đó…
Mở rộng ra một chút, ông lão ở tầng 1 chờ mãi không thấy con gái, ả gái điếm ở tầng 3 chờ mãi không thấy tình nhân, có phải đều đã bị chặt nát, t.h.i t.h.ể giấu trong những cái thùng này?
Cố Sở cảm thấy chắc chắn còn có manh mối nào đó mà bản thân đã bỏ qua.
Cô nghe tiếng chặt xương thịt không ngừng bên tai, để Dư Châu Châu đứng yên tại chỗ, còn mình thì đi đến bên những cái thùng, mở từng cái nắp thùng, thò tay vào trong.
Dư Châu Châu mơ hồ đoán được cô đang làm gì, nhưng tiếng bên tai và cảm giác khi đá lật thùng lúc nãy khiến cô nàng hoảng sợ, mũi chân tiến lên một bước, lại lùi lại.
Một đoạn cánh tay!
Một bàn chân!
Một con mắt!
Cố Sở gần như có thể không thay đổi sắc mặt mà cầm lấy những thứ này để nhận dạng.
Điều kỳ lạ là trong phòng của họ, trên tường và sàn nhà mọc đầy nấm mốc. Nước trong bồn tắm và bồn cầu thậm chí đã phát triển tảo, nhưng những mảnh xác trong các thùng này vẫn còn rất tươi mới.
Giống như vừa mới bị chặt ra!
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Cố Sở, nhưng cô không kịp nắm bắt.
Pháp y có thể xác định giới tính của nạn nhân thông qua quan sát các đặc điểm như cơ bắp, mỡ, da và xương bằng mắt thường. Điều này cảnh sát hình sự có kinh nghiệm cũng có thể làm được.
Cố Sở nhịn cảm giác buồn nôn, vớt ra không ít mảnh xác. Ngoại trừ một số phần không có đặc điểm, những phần còn lại có thể nhận dạng được đều đến từ các nạn nhân nữ. <bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Amireux - chỉ đăng tải tại MonkeyD>
Nếu giả thuyết của cô là đúng, cả cô gái mà ông già đang chờ đợi và người tình của ả gái điếm đều đã bị chủ nhân của căn phòng này g.i.ế.c hại; thì câu hỏi đặt ra là: Xác của các nạn nhân nam đã biến đi đâu mất?
Cố Sở nhìn những thùng còn lại, có thể xác của họ nằm trong những thùng chưa kiểm tra. Tiếng chặt xương thịt vẫn tiếp tục, ngày càng vang dội, thậm chí khiến người ta có cảm giác, ngay giây tiếp theo, con d.a.o sắc bén đó sẽ chặt vào người mình.
Gần như mỗi lần chặt, cơ thể của Dư Châu Châu lại run lên một chút.
Cô ấy nghe thấy tiếng Cố Sở lật các thùng nước, dường như đang kiểm tra những thứ trong đó.
Dư Châu Châu cắn chặt môi dưới, chẳng lẽ mình chỉ có thể đứng chờ thôi sao?
Cô gái nhỏ do dự rất lâu, cuối cùng vẫn bước tới bên cạnh Cố Sở. Cô ấy mò mẫm đến một thùng nước chưa mở, nín thở, cố gắng vượt qua cảm giác buồn nôn và sợ hãi, rồi vớt ra một đống thịt, chuyển cho Cố Sở.
Cô ấy không biết Cố Sở sẽ làm gì với những mảnh xác này, nhưng đối phương là một độc giả có kinh nghiệm, có lẽ có khả năng đặc biệt để tìm ra manh mối từ chúng. Cô nàng chỉ là một trợ thủ nhỏ bé, làm tốt nhiệm vụ của mình là đủ rồi.
Khi thấy Dư Châu Châu đến, Cố Sở ngạc nhiên nhận ra ý định của cô gái. Cô định nói để mình làm và bảo cô ấy có thể ở góc phòng, nhưng khi thấy đối phương cố nhịn sợ hãi và buồn nôn, từ thùng nước vớt ra mảnh xác đưa cho cô. Nhìn tay chân của đồng đội nhỏ vẫn đang run rẩy, Cố Sở nuốt lại lời định nói.
Được 《 Mười vạn 》 chọn, Dư Châu Châu có dũng khí đối mặt, và điều này ngược lại là một điều tốt cho cô ấy. Lần này, nếu cô tự cho là giúp cô ấy bằng cách ngăn cản, thì sẽ không có lợi cho sự trưởng thành của Dư Châu Châu.
Vì vậy, hai người bắt đầu phân công, một người vớt, một người nhận dạng. Khi tất cả các mảnh xác trong các thùng đều được vớt lên và nhận dạng xong, Cố Sở vẫn không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào chứng minh một phần xác thuộc về nạn nhân nam.
Chẳng lẽ cô đã nghĩ sai, người tình mà ả gái điếm đang chờ đợi không liên quan đến câu chuyện này? Hoặc người đàn ông biến mất đó thực ra là hung thủ?
Ngay sau khi mảnh xác cuối cùng được vớt lên, tiếng chặt xương thịt trong phòng biến mất. Theo manh mối từ câu chuyện, điều này có thể có nghĩa là đêm đã qua, trời đã sáng!
Đối diện với đống xác chất cao như núi, Cố Sở không thể ghép lại hoàn chỉnh vì các phần đã bị chặt quá nhỏ. Tuy nhiên, từ những phần đặc trưng mà cô vừa xử lý, cô có thể xác định rằng ở đây có ít nhất ba nạn nhân.
“Xong, xong rồi sao?”
Dư Châu Châu thở phào nhẹ nhõm khi tiếng động đáng sợ cuối cùng cũng chấm dứt. Các mảnh xác trong thùng đã được vớt hết, nhưng cảm giác đói cồn cào trong bụng khiến bản thân không thể nuốt nổi. Cô ấy chỉ muốn tìm một chỗ để tắm rửa, nhưng trong căn phòng kín này, ngay cả nước uống cũng không có, nói chi đến nước để tắm.
Cố Sở nhìn đống xác, cũng không có ý định bỏ lại vào thùng. Cô biết Dư Châu Châu không nhìn thấy đường, đi tới nắm tay cô ấy rời khỏi căn phòng duy nhất trên tầng 5, đi xuống tầng dưới.