Điền Minh Kiệt tức đến đỏ cả mặt, hét lớn:
"Bà đừng có ngậm m.á.u phun người! Con dâu bà đẻ con trai hay con gái liên quan quái gì đến tụi tôi? Bà nói vậy mà nghe được à? Tụi tôi thậm chí còn chẳng biết bà ta là ai! Hơn nữa, thời buổi nào rồi, sinh con gái thì phải hỏi con trai bà ấy, không phải đổ thừa lên đầu người khác! Đại Thanh nó sụp từ đời nào rồi bà nội!"
"Bọn mày không muốn những đứa nghèo như nhà tao sống yên thân!" – Bà lão rít lên chua ngoa – "Sinh ra một đứa lỗ vốn thì ai nuôi dưỡng con trai tao lúc tuổi già hả?"
Không còn chổi trong tay, bà ta lập tức cúi người, nhanh nhẹn như một con thú già, nhặt đá vụn dưới đất ném về phía bọn họ. Những động tác linh hoạt đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu bà ta có thật sự già yếu như vẻ ngoài.
Hai thanh niên từ trong ngôi nhà đang mở cửa vội vàng lao ra, vừa dìu vừa mắng chửi ầm ĩ, kéo bà lão trở vào. Cánh cửa sập mạnh trước mắt bọn họ, còn tiếng gào khóc the thé của bà lão vẫn vang vọng:
"Không thể để chúng nó phá hủy tháp hài nhi! Nếu tháp hài nhi bị phá, bọn tao coi như xong đời!"
Phố xá vốn đã tiêu điều, giờ lại càng chìm trong tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng. Một lúc sau, Điền Minh Kiệt nhỏ giọng hỏi, giọng đầy thấp thỏm:
"Cái... cái tháp hài nhi mà bà ta nói là cái gì vậy? Có liên quan gì đến nhiệm vụ lần này của tụi mình không? Tại sao bà ta lại chắc chắn là tụi mình sẽ phá hủy nó?"
Không ai trả lời ngay được. Họ chỉ ra ngoài hóng gió một vòng thôi, vậy mà lại vô tình va vào một tình tiết mới. Nhưng tình tiết này nghe chẳng đâu vào đâu, hơn nữa thoạt nghe còn chẳng liên quan gì đến nhiệm vụ bảo vệ mợ cả sinh con thuận lợi cả.
"Không phải chúng ta, mà là những người như chúng ta." – Giọng Lê Tri vang lên, bình tĩnh và lạnh nhạt.
Cô ngước mắt nhìn quanh những ô cửa sổ đóng kín, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang rình mò sau lớp gỗ mục ấy:
"Thân phận của chúng ta bây giờ là học trò của một cao nhân đắc đạo. Trong mắt bọn họ, những cao nhân như vậy từng đến trấn này, từng định phá hủy tháp hài nhi, chỉ là không thành công thôi."
Lê Tri chậm rãi bước về phía trước, mọi người lập tức theo sát. Trì Y khẽ rùng mình, rụt vai lại, thì thào:
"Cái tên tháp hài nhi nghe đã thấy không lành rồi... bà ta còn lải nhải chuyện phải sinh con trai..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/84.html.]
Cô ấy vỗ mạnh vào trán như vừa nghĩ ra điều gì:
"Không lẽ tháp hài nhi là nơi chôn các bé gái?"
"Ban đầu, tháp hài nhi được dùng để xử lý những đứa trẻ sơ sinh c.h.ế.t yểu hoặc bị tật nguyền. Những đứa trẻ ấy sẽ bị ném vào trong tháp để thiêu huỷ." – Lê Tri đột ngột lên tiếng, giọng vẫn nhẹ nhàng đều đều như nước chảy, không nghe ra một tia cảm xúc.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Nhưng Trì Y, đã quen ở cạnh cô lâu ngày, vẫn lờ mờ cảm thấy trong sự lãnh đạm đó có thứ gì đó không ổn.
Cô len lén liếc nhìn Lê Tri.
Gương mặt cô vẫn bình thản như tượng đá, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng sương lạnh, hàng mi dài run run dưới cơn gió buốt thấu xương.
Lê Tri tiếp tục, từng câu từng chữ như đóng đinh vào tâm trí mọi người:
"Sau này, cái tháp ấy dần dần trở thành nơi vứt bỏ bé gái. Nếu sinh ra con gái, hoặc g.i.ế.c c.h.ế.t rồi ném vào, hoặc còn sống cũng ném vào luôn. Tháp hài nhi còn có một cái tên khác – tháp tích cốt. Hài cốt của những bé gái chất cao như núi bên trong, không đếm xuể."
Không khí lạnh buốt bao trùm cả con phố hoang vắng.
Chỉ cần tưởng tượng ra việc nơi đây tồn tại một toà tháp đầy hài cốt trẻ con, đã khiến toàn bộ người chơi không rét mà run.
Tháp hài nhi, những cái thai c.h.ế.t lưu liên tiếp của dâu cả nhà họ Kim, mợ cả đang bụng vượt mặt sắp sinh... Những manh mối tưởng chừng rời rạc ấy, giờ đây như từng sợi tơ nhện âm thầm nối kết lại.
Lê Tri siết chặt tay, bình thản nói:
"Đi thôi, chúng ta phải tìm được tháp hài nhi."
Một nơi khủng khiếp như thế chắc chắn sẽ không được xây trong trung tâm thị trấn. Cả nhóm nhanh chóng hướng về ngoại ô.
Họ đi bộ gần một tiếng đồng hồ, trước mắt hiện ra một khu rừng trúc rậm rạp. Bên kia rừng trúc, đám người Triệu Loan cũng đang lục tục đi tới, mặt ai cũng lộ vẻ bực bội và bất an.