"Cô ấy muốn chúng ta cứu cô ấy..." Trì Y nghẹn ngào nhìn Lê Tri, cất tiếng hỏi:
"Chúng ta... phải làm sao mới có thể cứu cô ấy đây?"
Nhưng Lê Tri không trả lời. Cô đang chăm chú quan sát túi bùa phòng thân mà ông chủ nhà họ Kim đưa cho. Đưa túi bùa lên mũi khẽ ngửi, mùi hương nhàn nhạt như đàn hương tỏa ra.
Những người chơi bên cạnh lo lắng nhìn cô:
"Túi bùa này... có vấn đề gì sao?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Lê Tri khẽ nhíu mày, trầm ngâm đáp:
"Trong túi bùa này rốt cuộc chứa cái gì... mà có thể khiến một lệ quỷ phải e dè đến vậy?"
Nếu một hồn ma oán khí nặng nề như mợ chủ cũ còn không dám tới gần, thì thứ được giấu trong túi chắc chắn không phải thứ bình thường. Thậm chí, nó có thể còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ. Ý nghĩ đó khiến mấy người chơi lạnh sống lưng, sắc mặt tái mét. Điền Minh Kiệt phá tan bầu không khí bằng một câu cười gượng:
"Dù sao cũng chẳng liên quan tới chúng ta. Chỉ cần nó bảo vệ được mạng sống là được rồi. Giờ cái cần lo là con quỷ nước kia cơ."
Có người tiếp lời:
"Liệu có phải con quỷ nước mò vào phòng Lê Tri và Trì Y tối qua chính là một trong ba nha hoàn đã c.h.ế.t đuối không? Ông chủ nhà họ Kim từng nói, đó là những nha hoàn hầu cận bên mợ chủ cũ. Có lẽ sau khi chết, họ vẫn tiếp tục nghe mệnh lệnh, cả chủ lẫn tớ giờ đều hóa quỷ, phối hợp với nhau g.i.ế.c người."
Mấy người lại rơi vào trầm tư.
"Nhưng... biết cũng chẳng có ích gì. Chúng ta thậm chí còn không hiểu điều kiện tử vong. Phùng Chính Hạo c.h.ế.t nhanh gọn như thế, căn bản chẳng để lại chút manh mối nào."
Lê Tri cất túi bùa vào trong áo, giọng điềm đạm:
"Đi dạo một vòng trên trấn xem sao."
Không ai phản đối, cả nhóm liền rảo bước ra ngoài.
Đường phố trấn Thanh Vũ sau cơn mưa vẫn còn ướt sũng. Dù bầu trời không còn mưa, nhưng ánh nắng cũng chẳng ló dạng, chỉ còn một màu xám xịt âm u. Từ lúc bước vào thị trấn này, Lê Tri luôn có cảm giác nơi đây bị một làn khí lạnh mỏng manh bao phủ, cứ thế bám riết lấy từng tấc da thịt.
Trên đường vắng vẻ lạ thường, người qua lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hễ trông thấy nhóm Lê Tri, họ liền vội vã rảo bước, quay mặt đi, tuyệt đối không chịu giao tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/83.html.]
Trì Y không nhịn được lẩm bẩm:
"Ra vẻ gì chứ! Cũng chẳng phải thành phố quốc tế gì đâu mà bài xích người ngoài dữ vậy."
Điền Minh Kiệt lắc đầu nhìn cô, nửa đùa nửa thật:
"Tính cách này của cô, lăn lộn trong giới giải trí còn dễ hơn là sống sót trong phó bản đấy."
Trì Y hừ lạnh, tỏ vẻ bất cần:
"Xin lỗi nha, tôi đang bị ma đuổi g.i.ế.c kìa! Có gan thì để tôi giải nghệ đi, tôi cũng khỏi phải vật vã chui đầu vào phó bản!"
Mọi người bị câu nói của cô chọc cho phá lên cười. Ở nơi quỷ dị như thế này, có một người hài hước cũng coi như giúp giảm bớt áp lực. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.
Khi họ vừa đi ngang một con hẻm nhỏ, cánh cửa một căn nhà bỗng bật mở, một bóng người lão niên lao ra. Chưa kịp định thần, cây chổi thô ráp trên tay bà lão đã vung thẳng vào bọn họ.
Hai người không tránh kịp, lập tức bị chổi quất trúng, đau điếng.
"Đậu má! Bà già này điên rồi à?"
"Đừng tưởng già là tôi không dám đánh bà nha!"
Con hẻm chật hẹp, mọi người nháo nhào tránh né, tiếng la hét vang lên hỗn loạn. Bà lão xách chổi, ánh mắt oán độc nhìn bọn họ chằm chằm, vừa đánh vừa lẩm bẩm như nguyền rủa:
"Ruồi nhặng! Một lũ ruồi nhặng! Cút khỏi thị trấn, cút hết đi!"
Giọng bà lão khàn đặc, rền rĩ như quỷ khóc trong bóng tối, khiến bầu không khí vốn đã âm u của trấn Thanh Vũ lại càng thêm ngột ngạt đáng sợ.
Điền Minh Kiệt bị bà lão dùng chổi đập cho hai cái, cũng nổi cơn thịnh nộ, giật lấy cây chổi trong tay bà ta rồi chỉ thẳng vào gương mặt cay nghiệt kia, giận dữ quát:
"Bà có tin tôi đánh bà luôn không hả?"
Bà lão trợn mắt, hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ, hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt:
"Chính lũ khốn chúng mày hại con dâu tao không đẻ được con trai! Tao phải đánh đuổi chúng mày ra khỏi trấn Thanh Vũ mới được!"