Quản gia Trần nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ. Trì Y ở bên liền vỗ n.g.ự.c cam đoan:
"Thật đấy! Sư môn chúng tôi cũng có lẫn lộn thật giả, đám người vừa lên trấn kia thì chỉ được cái miệng thôi, còn nhóm này của chúng tôi mới là hàng thật giá thật!"
Nói vậy, tuy quản gia Trần vẫn bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Trước khi đi, ông ta còn nghiêm giọng dặn dò:
"Vào đó rồi đừng nói linh tinh, đừng kích động mợ ấy. Tâm trạng mợ cả bây giờ rất dễ sụp đổ."
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Viện mợ cả ở một góc kín đáo của phủ nhà họ Kim, được bày trí tinh tế mà yên tĩnh. Hai bà đỡ trực sẵn, cùng bốn nha hoàn bên ngoài và hai nha hoàn phục vụ riêng trong phòng. Số người chơi đông đúc không tiện chen chúc cả vào, nên chỉ có Lê Tri và Trì Y đi theo nha hoàn vào trong.
Bên trong phòng phảng phất mùi thuốc Đông y nồng nặc. Sau tấm rèm the mỏng, một cô gái trẻ nửa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút sinh khí, ánh mắt đờ đẫn nhìn xa xăm. Chiếc chăn mỏng phủ qua bụng dưới nhô cao bất thường. Một nha hoàn ngồi ở mép giường, cẩn thận xoa bóp chân cho cô.
Trong trí tưởng tượng của họ, mợ cả nhà giàu hẳn phải quý phái, kiêu sa. Thế nhưng người phụ nữ trước mặt này chỉ toát ra một vẻ yếu ớt đến thê lương, như ngọn đèn sắp cạn dầu. Cô ta gần như không nhận ra sự có mặt của Lê Tri và Trì Y, chỉ mấp máy môi lẩm bẩm không ngừng, những tiếng thì thào đứt quãng, lộn xộn.
Lê Tri tiến lại gần, lắng nghe. Từ trong những lời thì thầm đứt quãng kia, cô bắt được vài từ then chốt:
"Phải sinh con trai... Nhất định phải sinh con trai..."
Ánh mắt Lê Tri thoáng tối lại. Cô quay sang hỏi nha hoàn đứng cạnh:
"Cô ấy bắt đầu như thế này từ khi nào?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Nha hoàn cúi đầu, giọng nói mang theo sự thương xót:
"Từ sau lần sinh non đầu tiên, mợ chủ đã thành ra thế này."
Dù biết rõ tất cả những người này chỉ là NPC trong trò chơi, nhưng trước cảnh tượng này, người chơi vẫn khó lòng dửng dưng. Trì Y không nhịn được lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/82.html.]
"Mở cửa sổ cho thông gió đi. Cứ để sản phụ nằm liệt giường thế này không tốt đâu. Cô ấy nên được dìu đi dạo nhẹ nhàng quanh sân, vận động một chút, dễ sinh hơn."
Có lẽ nghe thấy tiếng người lạ, đôi mắt mờ mịt của mợ cả rốt cuộc cũng chuyển động. Cô ta chậm rãi ngước nhìn Trì Y và Lê Tri, ánh mắt như trẻ lạc giữa đêm đông. Một lúc sau, giọng nói khàn khàn vang lên:
"Các người... là ai?"
Lê Tri cúi đầu, dịu dàng vén mái tóc lòa xòa trước trán cô ta, giọng nhẹ nhàng mà kiên định:
"Chúng tôi đến để giúp cô."
Mợ cả nhìn cô chằm chằm, rồi bất chợt vươn tay, siết lấy cổ tay Lê Tri, sức lực yếu ớt mà tuyệt vọng:
"Cứu tôi... cứu lấy con của tôi!"
Bàn tay lạnh như băng của cô ta khiến da thịt Lê Tri ớn lạnh. Nhưng cô vẫn bình tĩnh vuốt nhẹ mu bàn tay run rẩy kia, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân mà lại vững vàng không thể lay chuyển:
"Cô muốn chúng tôi làm gì?"
Mợ cả mấp máy đôi môi trắng bệch, chưa kịp thốt ra lời thì từ ngoài cửa đã có một trong hai bà đỡ lao vào quát lớn:
"Các người đang làm gì vậy? Mợ chủ không thể chịu thêm kích thích nữa! Mau đuổi họ ra ngoài!"
Mợ cả như thực sự bị chọc giận, đột nhiên gào rú lên, tiếng hét chói tai vang vọng khắp sân. Đám nha hoàn vội vã xúm lại đè cô ta xuống, trong khi Lê Tri và Trì Ý cũng bị đuổi ra khỏi viện đúng như dự đoán.
Quản gia Trần đứng ngoài viện, sắc mặt u ám như đọng mây đen, ánh mắt đầy cảnh cáo lia qua từng người chơi. Ông ta ghé sát vào tai tên sai vặt, thì thầm căn dặn điều gì đó. Dựa vào vẻ mặt nặng nề của ông ta, mọi người thầm đoán, chắc chắn là đang ra lệnh cấm bọn họ bén mảng tới gần viện mợ cả thêm lần nào nữa.
Lê Tri chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, rồi quay đầu lạnh nhạt nói:
"Đi thôi."
Mấy người chơi rời đi, nhưng tiếng gào khóc xé lòng của mợ cả vẫn văng vẳng phía sau lưng, như một bóng ma bám riết không rời. Trì Y nắm chặt tay, ánh mắt không giấu nổi vẻ thương xót. Cô nhớ đến hình ảnh mợ cả - dáng người gầy yếu, khuôn mặt như héo úa vì bị hậu viện cao tường này hút cạn sức sống, chỉ còn lại một cái xác biết đi.