Ngoài cửa sổ, một tiếng thét chói tai vang lên, hòa lẫn tiếng mưa rơi ào ào, khiến cả căn nhà dường như rung chuyển.
Vật thể kia như con thủy quái bị thương, lập tức rụt lui, để lại tiếng ma sát rùng rợn khắp sân.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Trì Y bật dậy, trên cổ cô ấy quấn đầy những sợi tóc đen nhánh, ướt sũng, vẫn còn động đậy như sinh vật sống. Nếu Lê Tri ra tay chậm một giây, Trì Y e rằng đã bị siết cổ c.h.ế.t ngay trong giấc mơ.
Trì Y vừa ho sặc sụa vừa khóc: "Có... có thứ quái quỷ gì đó siết cổ tôi!"
Không nói thêm lời nào, Lê Tri nhảy xuống giường, mò mẫm trong bóng tối thắp đèn.
Khi ánh nến bập bùng sáng lên, khung cảnh trước mắt khiến hai cô gái đều sững sờ.
Chiếc giường nơi Trì Y nằm ngập tràn tóc đen. Những sợi tóc bết đầy nước, trộn lẫn với rong rêu và bùn đất nhớp nhúa, bốc lên một thứ mùi tanh nồng như từ xác c.h.ế.t lâu ngày.
Trì Y lập tức hét lên, nhảy bật khỏi giường như bị bỏng.
"Sao lại có... nhiều tóc như vậy?!"
Lê Tri bưng ngọn đèn xích lại gần. Vết c.h.é.m trên đống tóc cực kỳ gọn gàng, lộ ra mặt cắt sắc lạnh. Đống tóc như vừa được vớt lên từ đáy đầm lầy, từng sợi nặng trĩu, bám đầy bùn và rêu xanh.
Trên cổ Trì Y cũng bị đám tóc ướt sũng quấn lấy. Cô ấy hoảng hốt giật mạnh chúng ra, da gà nổi đầy cánh tay. Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, cùng đồng thời nhớ tới người vợ cũ đã nhảy hồ tự tử kia.
Lê Tri nghiêng ngọn đèn về phía cửa sổ. Ánh sáng chập chờn soi rõ vệt nước đọng ướt đẫm giữa khe cửa. Rõ ràng, đống tóc ghê tởm kia đã chui vào từ ngoài cửa sổ.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến sống lưng lạnh toát. Khi hai người đang say ngủ, người phụ nữ đó đã âm thầm bò ra khỏi hồ sen, vác theo cơ thể sưng phù vì ngâm nước lâu ngày, mái tóc rối bời bám đầy rong rêu, lặng lẽ lê tới khu nhà này.
Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn lồng đỏ, cô ta đứng bất động bên ngoài cửa sổ, bóng hình phản chiếu mờ mịt trên tấm giấy dán mỏng. Những lọn tóc ướt như rắn từ từ bò dọc tường, chui qua khe hở, tìm đến cổ Trì Y, lặng lẽ siết chặt như thể có con mắt nào đó đang âm thầm điều khiển.
Nếu không phải Lê Tri kịp thời tỉnh giấc... Có lẽ bây giờ, hai cái xác lạnh ngắt đã nằm im trên giường.
Sắc mặt Lê Tri trầm xuống, cô kéo Trì Y lại, mượn ánh nến soi thẳng vào tai cô ấy. Trì Y giật mình, lắp bắp hỏi:
"Sao vậy?"
Lê Tri nói nhỏ:
"Để tôi kiểm tra xem đám tóc đó có chui vào trong tai cô không. Cô có cảm giác gì bất thường không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/78.html.]
Nghe vậy, mặt Trì Y tái mét. Cô ấy run rẩy đáp:
"Lúc đầu thì không... nhưng từ lúc cô nhắc tới, tự nhiên tôi thấy cổ họng ngứa ngáy quá..."
Chuyện kinh hoàng vừa xảy ra khiến hai người không dám ngủ trên giường nữa. Họ kéo chăn nệm xuống góc phòng, nằm co ro dưới nền đất lạnh. Ban đầu còn tưởng sẽ thức trắng đêm, nhưng không ngờ lại ngủ ngon lành hơn cả khi nằm trên giường.
Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt chiếu qua lớp giấy dán cửa sổ, len lỏi vào phòng, đánh thức Lê Tri.
Ngoài sân, tiếng la hét ầm ĩ vang lên:
"Ai đạp đổ bình hứng nước mưa của tôi rồi?"
Lê Tri chui ra khỏi ổ chăn, nhớ tới âm thanh va chạm chát chúa mà mình nghe thấy trong đêm, vội vàng rửa mặt rồi ra sân.
Người chơi tụ tập rải rác xung quanh đống dụng cụ hứng nước mưa. Giữa sân, một chiếc bình tráng men ngã lăn lóc, nước vương vãi khắp nền gạch.
Lê Tri bước tới, dựng chiếc bình dậy rồi đá một cái. Bình lăn kêu lên âm thanh chát chúa, giống hệt như đêm qua cô nghe thấy.
Mọi người ngơ ngác nhìn cô, có người hỏi:
"Lê Tri, cô làm gì vậy?"
Lê Tri xoay người lại, bình thản hỏi:
"Tối hôm qua có ai nghe thấy âm thanh này không?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Một lúc sau, hai người rụt rè giơ tay:
"Tôi nghe thấy... có âm thanh va chạm, nhưng tưởng mèo hoang nên không để ý."
Lê Tri gật đầu, trầm giọng nói:
"Đêm qua có người, hoặc có thứ gì đó, đã tới khu nhà chúng ta."
Dừng lại một chút, cô nhấn mạnh:
"Cũng có thể là quỷ."