Trong khung bình luận trực tiếp, một trận xôn xao bùng nổ:
"[Chúng tôi đã hiểu lầm rồi!]"
"[Nói thêm nữa đi, tụi em thích nghe lắm!]"
"[Cặp đôi này hề quá, chẳng giống mấy người đang quay chương trình tạp kỹ kinh dị gì cả. Tôi tình nguyện gặm cơm chó của cặp này trước!]"
"[Ăn cơm chó giúp bổ sung dinh dưỡng, cho tôi một suất với!]"
Dù ngoài đời mưa dầm ướt át, trong bình luận lại náo nhiệt như hội. Nhưng trong phó bản, đêm luôn là thời điểm nguy hiểm nhất. Người chơi, ngoài việc ngủ để hồi phục sức lực, cũng chẳng có phương án nào tốt hơn để chống lại hiểm họa rình rập.
Lần này, những người chơi bị kéo vào phó bản đều đã vượt qua giai đoạn tân thủ. Mỗi người đều mang theo đạo cụ bảo mệnh hoặc công kích riêng, tuy chưa thể hoàn toàn an toàn nhưng ít nhất cũng không còn tay trắng như trước kia.
Lê Tri nằm nghiêng trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, chậm rãi nhắm mắt lại, sắp xếp những manh mối thu thập được trong đầu. Có vài chi tiết không sao ăn khớp, khiến cô quyết định ngày mai phải tự mình đi điều tra thêm. Ban đầu Trì Y còn thì thầm thảo luận với cô, sau đó, dần dà chỉ còn những tiếng lẩm bẩm mơ hồ trước khi chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa rơi lộp độp xuống bát và chậu đặt ngoài sân, lúc đầu còn vang leng keng vui tai, nhưng chẳng mấy chốc nước mưa đọng đầy, tiếng động cũng trở nên nặng nề, lạnh lẽo.
Tiếng mưa hỗn loạn như lời ru quái đản, khiến người ta dễ dàng thiếp đi. Thế nhưng, có kinh nghiệm từ những lần nghe tiếng mèo kêu trong phó bản trước, Lê Tri vẫn giữ lại một phần tỉnh táo sâu trong tiềm thức.
Và chính vì thế, khi âm thanh khác lạ vang lên ngoài cửa sổ — một tiếng động giòn giã như có thứ gì rơi xuống đất — cô lập tức mở mắt.
Trong phòng tối om, chỉ có chiếc đèn lồng ngoài sân chập chờn lay động trong gió mưa, ánh sáng đỏ lờ mờ như m.á.u rỉ, khiến bóng tối càng thêm đặc quánh. Cửa sổ bên cạnh giường là kiểu cửa gỗ dán giấy mỏng, nhìn không rõ ngoài kia có thứ gì đang chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/77.html.]
Âm thanh kỳ lạ ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất, tựa hồ như một giấc mộng. Nhưng Lê Tri biết mình không nghe nhầm. Đó là tiếng vật thể rơi xuống, tiếng chạm đất thanh thúy, đầy bất thường.
Cô nhấc tay, mò lấy con d.a.o phay đặt bên gối, ngồi yên bất động trong bóng tối hồi lâu. Ngoài trời chỉ còn lại tiếng mưa đều đều. Không có động tĩnh gì thêm. Một lát sau, cô mới lặng lẽ nằm xuống.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Dựa theo kinh nghiệm kinh dị từng trải, giờ mà ra ngoài kiểm tra chỉ có nước bị "mời đi gặp tổ tiên", thôi thì nhịn đến sáng.
Vừa nhắm mắt, còn chưa kịp chìm sâu, tiếng động thứ hai lại vang lên — lần này rõ ràng hơn.
Không còn là tiếng rơi giòn tan, mà là âm thanh nặng nề, nặng đến mức như đang đè lên lồng n.g.ự.c cô. Lê Tri bừng tỉnh, dỏng tai lắng nghe, rồi nhanh chóng nhận ra: âm thanh đó phát ra từ Trì Y.
Trong bóng tối, Trì Y giãy giụa, phát ra những âm thanh rên rỉ nghèn nghẹn trong cổ họng, giống như đang bị bóng đè. Tay chân cô ấy co giật lung tung, trông vô cùng hoảng loạn.
Lê Tri lập tức với tay lay gọi. Nhưng ngón tay vừa chạm vào bả vai Trì Y, sắc mặt cô liền thay đổi.
Dưới lớp áo ngủ mỏng, cô chạm phải thứ gì đó ướt nhẹp, lạnh buốt, nhớp nháp như rong rêu dưới đáy sông. Tệ hơn, từ chỗ đó còn bốc lên mùi tanh nồng của bùn đất mục rữa.
Thứ kia không chịu nằm yên. Nó đang chậm rãi bò trườn, ma sát với da thịt Trì Y, phát ra những tiếng sột soạt ghê rợn.
Không hề do dự, Lê Tri nắm chặt vật trơn nhầy đó, đồng thời tay kia vung d.a.o phay lên.
"Phập!"
Ánh thép lóe lên trong bóng tối. Lê Tri ra tay cực kỳ dứt khoát, c.h.é.m đứt phăng vật kia rồi lập tức kéo Trì Y ra xa.