Điền Minh Kiệt không nhịn được, khóe miệng giật giật:
"Chẳng lẽ... sư phụ chúng ta là thầy bói lừa đảo trong giang hồ?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Đám người cứng đờ, chỉ biết nhìn nhau.
Đúng lúc ấy, có người reo lên:
"Ở đây này! Thuật đuổi quỷ phòng thân!"
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào trang sách. Một trận pháp được vẽ bằng vài nét đơn giản, chú thích rằng chỉ cần bày bố đầy đủ, sẽ có thể ngăn cản quỷ quái tiếp cận, bảo vệ người trong trận.
Một người hào hứng đề xuất:
"Vậy thì dễ rồi! Chúng ta chỉ cần bày trận trong phòng mợ cả là xong!"
Nhưng lập tức có người khác nghi ngờ:
"Hệ thống sẽ để mình hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng thế sao?"
Triệu Loan nhếch mép cười lạnh, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Không đơn giản thế đâu. Các người nhìn kỹ đi. Bố trí trận pháp cần đạo cụ. Trong vòng ba ngày, chưa chắc chúng ta tìm đủ."
Đám đông lập tức nhào tới, soi danh sách vật phẩm cần thiết: nước không nguồn, máu chó mực, tàn hương của gỗ trầm hương trăm năm...
Ai nấy đều biến sắc.
Một người kêu trời:
"Nước không nguồn? Chẳng phải nước mưa sao? Nếu trời không mưa thì sao giờ? Phải làm thuật cầu mưa trước hả?"
"Máu chó mực... trong cái thị trấn quỷ quái này kiếm đâu ra chó mực chứ?"
"Gỗ trầm hương trăm năm? Ông nội nó, đi đâu đào?"
Không khí trong phòng chùng xuống, chẳng ai còn dám cười cợt nữa. Những đạo cụ hoang đường như đẩy họ vào bước đường cùng.
Triệu Loan lạnh nhạt lật lại trang đầu tiên, đề nghị:
"Thử thuật cầu mưa trước đi. Nếu có tác dụng, chứng tỏ các pháp thuật này đều dùng được. Còn nếu thất bại, khỏi cần tốn công."
Lời anh ta khiến cả bọn gật đầu đồng ý. Thế là mọi người kéo nhau ra ngoài, tìm tới quản gia Trần nhờ hỗ trợ chuẩn bị các vật dụng cần thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/73.html.]
Không ngờ, quản gia Trần chỉ hơi nhíu mày rồi gật đầu đồng ý ngay, không hỏi han một câu. Khi nghe nhắc tới gỗ trầm hương trăm năm và m.á.u chó mực, ông ta cũng chỉ đáp nhẹ nhàng:
"Gỗ trầm hương thì hơi khó, nhưng tôi sẽ cho người đi tìm ngay."
Nhà họ Kim làm việc cực kỳ hiệu quả. Chưa đầy hai tiếng sau, toàn bộ vật dụng phục vụ cho buổi tế đàn cầu mưa đã sẵn sàng. Bàn thờ được dựng tạm bằng mấy tấm ván gỗ, hương nến lập lòe, đồ cúng ê hề. Sau lưng bàn thờ, hai con gà và dê vừa bị g.i.ế.c còn vương m.á.u đỏ tươi.
Mọi người đứng quanh bàn thờ, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Không khí nặng nề như phủ một lớp sương đen.
Chỉ còn thiếu một thứ. Một người chơi biết múa tế.
Trong cuốn bút ký cũ kỹ mà sư phụ để lại, ngoài những dòng chữ ngoằn ngoèo như gà bới còn có vài bức vẽ mô tả động tác cầu mưa. Người vẽ chỉ phác họa bằng nét bút sơ sài, tạo thành những hình người que tay chân loạn xạ.
Lê Tri lướt mắt nhìn qua vài lần, càng xem càng cảm thấy buồn cười. Mấy hình vẽ đó trông chẳng khác nào động tác tập thể dục buổi sáng thứ hai ở trường học.
Cô đang khẽ cười thầm thì bị Trì Y bắt gặp.
"Cô cười cái gì vậy?" Trì Y nheo mắt hỏi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Lê Tri nén cười, lắc đầu đáp:
"Tôi thấy mấy người que này vẽ cũng dễ thương đấy chứ."
Trì Y liếc sang bản bút ký với những nét vẽ xiêu vẹo, rồi nhìn lại Lê Tri với ánh mắt khó tin:
"Tôi thật sự không thể đồng tình nổi với thẩm mỹ kỳ lạ của cô."
Cô ấy khẽ hất cằm, ra hiệu cho Lê Tri nhìn sang góc sân viện:
"Cô không đi múa cầu mưa à? Triệu Loan sắp cướp hết ánh hào quang rồi kia."
Lê Tri thuận theo ánh mắt Trì Y nhìn sang. Quả nhiên, trong góc sân, Triệu Loan đang cặm cụi bắt chước những động tác của đám người que.
"Anh ta thích nhảy thì cứ để anh ta nhảy." Lê Tri nhếch môi cười khẽ. "Dù sao tôi cũng chưa từng thấy ngôi sao nào nhảy nhót ra hồn cả."
Trì Y nhíu mày, khó chịu lườm cô một cái:
"Cô không sốt ruột à? MVP đấy! Nếu để anh ta đoạt mất thì làm sao? 1.5 lần điểm tích lũy cơ mà, cô cũng không động lòng sao?"
Trong mắt Trì Y, ngoại trừ Lê Tri, chẳng ai đủ tư cách giành lấy danh hiệu cao nhất. Thế nhưng, cô lại chẳng nhận ra rằng chính mình đã sớm trở thành fan cuồng nhiệt của Lê Tri mất rồi.