Ngay khi nhiệm vụ phó bản được khởi động, phía sau đám người bỗng vang lên một tiếng hô khẽ. Mọi ánh mắt lập tức ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy người lên tiếng là Điền Minh Kiệt – diễn viên hài nổi tiếng, tay anh ta lúc này đột nhiên cầm thêm một chiếc túi vải cũ kỹ màu xanh lam. Chiếc túi bạc màu vì giặt quá nhiều, mặt túi in hình bát quái đã mờ nhòe.
Điền Minh Kiệt có vẻ khá kích động, anh ta còn chưa kịp mở túi kiểm tra thì Triệu Loan đã nhanh chân bước tới, ra tay thản nhiên như thể đó là vật của mình. Anh ta thò tay lấy ra một cuốn sổ rách nát, bìa ngoài viết bốn chữ nguệch ngoạc: "Bút ký chép tay của sư phụ".
Nhìn tình hình, liên hệ với thân phận được sắp đặt trong phó bản, mọi người đều ngầm hiểu — đây là đạo cụ hệ thống phát cho.
Triệu Loan tùy ý lật xem vài trang rồi lại cất cuốn sổ trở vào túi, sau đó thản nhiên nói: "Đi thôi."
Điền Minh Kiệt: "..." Anh ta há miệng, vẻ mặt phức tạp nhưng cuối cùng cũng chỉ nén xuống, không phản đối.
Trì Y khẽ dùng cùi chỏ huých vào người Lê Tri, cong môi nhìn cô bằng ánh mắt đầy hàm ý "thấy chưa, không ngoài dự đoán". Lê Tri chỉ cười nhạt, gật đầu nhẹ trấn an cô ấy.
NPC đi trước dường như chẳng buồn để tâm đến mẩu kịch ngắn vừa diễn ra. Ông ta tự giới thiệu: "Tôi họ Trần, mọi người cứ gọi tôi là quản gia Trần."
Nói xong, ông ta lại nặng nề thở dài: "Bà đỡ trong trấn nói rằng, ba ngày nữa mợ cả nhà tôi sẽ sinh nở. Ba ngày này xin nhờ các vị ở lại hỗ trợ, bất kể có chuyện gì xảy ra... xin các vị nhất định phải bảo vệ cho mợ cả mẹ tròn con vuông. Mợ ấy... không chịu nổi thêm một lần đả kích nữa đâu."
"Ý ông là..." Triệu Loan cau mày hỏi, "Đã từng xảy ra chuyện gì sao?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Quản gia Trần lắc đầu, mím môi: "Chuyện này, xin để gia chủ tự mình giải thích. Tôi chỉ là người làm, không dám ăn nói linh tinh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/vo-han-luu-cong-vien-cua-quy/69.html.]
Trấn Thanh Vũ hiện ra trước mắt bọn họ, toát lên vẻ cổ xưa âm trầm. Hai bên con đường lát đá xanh là những ngôi nhà thấp bé lợp ngói, tường rêu phong nhuốm màu thời gian. Sư tử đá trước cửa nhà phủ đầy rêu xanh, đứng lặng lẽ qua bao năm tháng.
Mưa đã ngừng, nhưng mặt đường vẫn còn đọng nước, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu từng vệt loang lổ như m.á.u loãng. Cả con phố dài vắng lặng không một bóng người, thi thoảng có vài ánh mắt lạnh lùng, cảnh giác len lén nhìn họ qua những cánh cửa sổ đóng chặt.
Đi ngang qua từng nhà, Lê Tri không khỏi cảm giác sau những khung cửa ấy, dường như có vô số ánh mắt đang bám riết lấy lưng mình. Một cảm giác bị dòm ngó, bị theo dõi, lạnh lẽo len lỏi từ chân tóc xuống tận sống lưng.
Nhận ra vẻ bất an của mọi người, quản gia Trần nhẹ giọng giải thích: "Người dân trong trấn nhỏ này rất chất phác, nhưng họ không thích người lạ. Xin các vị lượng thứ."
Đoàn người tiếp tục tiến về phía một cánh cổng lớn. Cặp sư tử đá uy nghi đứng hai bên, tường cao kiên cố, cửa gỗ lim nặng trịch, hiển nhiên đây là nhà họ Kim — gia đình giàu có nhất vùng.
Quản gia Trần bước tới trước, giơ tay gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một gã sai vặt cúi đầu đón bọn họ vào.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, cảm giác liền thay đổi. Bên trong không gian rộng lớn là một khu vườn thanh nhã: hành lang gấp khúc, hồ nước trong veo trồng đầy sen. Hoa sen hồng phấn nở rộ, lay động nhè nhẹ theo làn gió mát, phản chiếu trong mắt người ta vẻ đẹp dịu dàng, mơ hồ đến mức phi thực.
Một người chơi không nhịn được thì thầm: "Đẹp quá..."
Nếu có điện thoại ở đây, Lê Tri thậm chí đã định giơ máy lên chụp vài bức ảnh. Đáng tiếc, nơi đẹp đẽ thế này, lại chỉ tồn tại trong ác mộng.
Quản gia Trần dẫn bọn họ băng qua vườn, tiến vào gian chính. Trên ghế chủ vị, một người đàn ông trung niên đang ngồi. Gương mặt ông ta tái nhợt, nếp nhăn chằng chịt, thần sắc u ám như người mang nặng ưu tư không sao hóa giải.
"Gia chủ, các cao nhân đã tới." Quản gia Trần cúi đầu báo cáo.